Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 1202
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 1202 - Nhân duyên mượn thể hoàn hồn 24
Trong thời gian Bách Hợp nói chuyện, chỉ nghe được ‘hừ hờ hừ hờ’ tiếng thở vang lên, thỉnh thoảng hỗn loạn ‘Thùng thùng thùng’ tiếng bước chân, cách đó không xa không biết chỗ nào truyền đến ‘Linh linh linh linh’ gấp tiếng chuông vang lên, xà nhà dường như cũng bắt đầu lẽo kẹt lại vang lên. Trong màn đêm đen kịt không có một ánh sáng, bốn phía tất cả đều là cỏ dại, nhìn không thấy bất kỳ vật gì, chỉ có vài ánh sáng yếu ớt từ đèn pin của mấy người trong vòng tròn chu sa, một cỗ mùi vị thịt thối rữa truyền đến, làm cho người ta buồn nôn.
Trong tình cảnh không nhìn thấy gì như vậy,những hình ảnh trong đầu, còn đáng sợ hơn nhiều so với tình cảnh chân thực khi nhìn bằng mắt thường.
Vòng chu sa đỏ sẫm trên mặt đất Bách Hợp vừa vẽ lúc này lấy tốc độ mắt thường có thể thấy màu sắc bắt đầu nhạt dần, từ đầu là màu đỏ tươi càng về sau càng nhạt, dần dần biến về màu vàng, thậm chí có ẩn ẩn biến thành màu xám, bốn phía cỏ dại liều mạng lắc lư, mọi người trong vòng nhìn thấy tình cảnh như thế, sợ đến chỉ vào trên mặt đất, một câu cũng không nói ra được.
“Chu… Chu… Chu…”ai cũng nói không ra lời,chỉ là run rẩy không ngừng,răng va lên cầm cập, Bách Hợp thần sắc nghiêm túc. Có thứ qua đây, Viên tiểu thư vừa bị đánh chạy, không thể quay lại nhanh như vậy được, cho dù có trở lại nhanh như vậy, bằng vào một lão quỷ bị thương, cùng với một đám oan hồn mới chết, cô muốn thu thập cũng không khó.
Trong vòng Thẩm Xuân dường như cảm giác được âm khí càng phát ra nồng nặc, dần dần tỉnh dậy, hắn nhìn thấy vòng chu sa trên mặt đất dần dần mất đi màu sắc, vừa nhìn thấy tay chân liền lạnh lẽo. Hận mình không thể tiếp tục ngất đi. Nếu như còn bất tỉnh thì cũng không có cảm giác được mùi vị tuyệt vọng cùng thống khổ sợ hãi thà chết đi còn dễ chịu hơn.
“Thiên địa Vô Cực…” trong miệng Bách Hợp niệm chú ngữ rất nhanh, dựa theo ngũ hành bát quái phương vị, ở mỗi phương vị đều đè lên một ngũ lôi chú. Lôi chính là vật khắc tinh của tất cả âm tà, hơn nữa cô lợi dụng ngũ hành bát quái trận khóa lại âm khí xâm lấn. Vốn màu sắc của vòng chu sa dần ảm đạm liền đình chỉ. Mấy người trong vòng thấy vậy lại lần nữa trấn định xuống.
Bách Hợp ở trên mỗi trương áp trận lá bùa nhỏ xuống một giọt máu tươi của mình. Làm xong tất cả chuyện, cô dùng pháp lực che lại vết thương nơi ngón giữa của mình, lại tiếp tục lấy máu tươi. Một lần nữa điều phối chu sa lại lần nữa vẽ quyển thành vòng chu sa,lại lần nữa vẽ ra vòng chu sa một lần nữa, trong màu đỏ của chu ẩn ẩn phiếm kim quang, bốn phía trong nháy mắt bởi vì âm khí bị trục xuất, nhiệt độ không khí lập tức tăng lên rất nhiều, nhưng mọi người trong vòng bởi vì khẩn trương cùng sợ hãi, tốc độ máu chảy như nhanh hơn, hơn nữa mồ hôi lạnh toát ra như mưa,vẫn sợ hãi cực độ như cũ.
“Các người không được tùy ý lộn xộn, bằng không nếu như đem lá bùa dời phương hướng, đừng trách tôi…” Bách Hợp đang muốn cảnh cáo bọn họ, trên thực tế lúc này căn bản không cần cô nói thêm nữa, ở lúc tính mạng đang bị uy hiếp nghiêm trọng, mọi người cũng sớm đã ôm nhau thành một đám không dám tùy ý lộn xộn , cách đó không xa rất nhiều bóng đen đang hướng bên này đi đến, cỏ dại cao cỡ nửa người bị giẫm ở dưới chân, rất nhiều người trên người còn mang theo bùn đất, đợi đến lúc đi đến gần, mùi hôi thối kia càng phát ra nồng nặc.
Trong nồng đậm hắc vụ, thấy không rõ khuôn mặt ‘Bọn họ’, thế nhưng giống như lời Bách Hợp đã nói, trong tòa nhà cổ này làm gì có người sống đâu? Trừ vài người do Bách Hợp chiếu cố đến bây giờ, còn có ai có thể sống ở đây? Người tới sống hay chết, vừa nhìn là biết ngay.
“Ta… chúng ta sẽ chết ở đây sao?”
Có người tuyệt vọng mở miệng đặt câu hỏi. Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, không có người nào dám đảm bảo với hắn, trên thực tế câu hỏi này cũng là điều mà mọi người đều muốn biết được đáp án, người vừa hỏi đợi một lát không có dược câu trả lời, nói: “Tôi, tôi còn chưa muốn chết…”
Người ở chỗ này, có ai muốn chết chứ? Một câu nói của hắn làm dấy lên sự sợ hãi vô hạn của mọi người, nhiều người khóc lên, Bách Hợp bị làm cho tâm phiền ý loạn, lạnh giọng khiển trách: “Không được ầm ĩ, chính chủ còn chưa có đi ra đâu, khóc cái gì?”
Lời của cô làm cho tim của mọi người trong vòng liền trầm xuống, dường như rơi vào động sâu không đáy.
Hôm nay những chuyện liên tiếp phát sinh đã vượt qua mấu chốt mọi người có thể tiếp nhận, nhưng Bách Hợp lại nói chính chủ còn chưa ra, Thẩm Xuân có chút tuyệt vọng hỏi: “Kia, vậy xuất hiện bây giờ, là cái gì?”
Thần sắc hắn có chút không đúng lắm, dường như hắn đang ép buộc chính mình phải bình tĩnh, Bách Hợp nhìn cũng không nhìn hắn một cái: “Ngày xưa lúc đồng tri ngũ phẩm Thanh triều cáo lão hồi hương, có phải toàn bộ người trong phủ này đều chết sạch hay không?” Mấy người nghe thấy lời này của cô, đều rùng mình một cái, hiển nhiên lúc Bách Hợp hỏi như vậy, ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng.
“Tống, Tống…” Trang Thiên Minh đã gọi không rõ ràng lắm tên Bách Hợp, lưỡi ông líu lại, nhưng trong lòng ông đã hiểu ý tứ trong lời nói của Bách Hợp, ông cũng nhớ tới lúc người của hiệp hội dùng ngữ khí vui đùa nói đến cố sự này, ngũ phẩm đồng tri sau khi cáo lão hồi hương, đã chọn chỗ này làm nơi ở để dưỡng lão, xây dựng tòa nhà này, lại chẳng biết tại sao, toàn bộ người trong phủ đều chết hết.
Sau đó tòa nhà này không biết vì sao, nhiều lần bán qua tay.
Trang Thiên Minh run rẩy cả người, trước xuất hiện một Viên tiểu thư chỉ là một lão quỷ chết mới trăm năm mà đã hung hãn như vậy, mà trước khi quân phiệt họ Viên có được tòa nhà này, tòa nhà đã đã trải qua rất nhiều năm, nói cách khác, ngũ phẩm đồng tri chết ở chỗ này đã lâu phía sau mới có Viên tiểu thư xuất hiện. Mà theo như ý tứ trong lời nói của Bách Hợp thì những người này có khả năng là hạ nhân trong phủ ngũ phẩm đồng tri lúc trước, bọn họ chết còn lâu hơn Viên tiểu thư kia nhiều, khẳng định cũng đáng sợ hơn.
Vòng tròn này lúc trước có thể chống đỡ một Viên tiểu thư, nhưng có thể đỡ nổi nhiều cái thậm chí còn muốn lợi hại hơn ác quỷ ‘Viên tiểu thư’ kia sao?
Thẩm Xuân có chút tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trong vòng im lặng như tờ, không ai dám mở miệng nói chuyện, chuyện tới trước mắt, Thẩm Xuân đột nhiên mở miệng đặt câu hỏi: “Kia, kia như vậy mấy thứ này, cũng không phải là chính chủ, vậy thì là ai?”
Bách Hợp không để ý tới hắn, nhưng trong lòng Bách Hợp đã biết.
Cô nhớ tới Viên tiểu thư kia sau khi giả thành Tống Bách Hợp gọi người kia là phu nhân,có thể đoán được vị kia rất có thể là phu nhân của vị ngũ phẩm đồng tri kia. Vị đồng tri kia chắc đã làm chuyện gì, đắc tội người khác, vô cùng có khả năng hắn đắc tội người, còn được gọi là phu nhân, mà Viên tiểu thư kia lại để cho bà ta sai sử, chắc hẳn vị kia phu nhân đạo hạnh cũng phải rất cao thâm rồi.
Cái vị gọi là phu nhân kia có khả năng làm thịt mấy chục hạ nhân của ngũ phẩm đồng tri và vị Viên tiểu thư kia, suy nghĩ một chút liền biết thủ đoạn cũng không kém. Muốn ra khỏi tòa nhà này, thật đúng là không phải đơn giản như vậy, nhưng bây giờ phải giải quyết tình huống trước mặt đã.
Dường như cảm nhận được uy lực của vòng tròn chu sa bên này, mấy bóng đen kia cũng không có lại gần đây, mà đứng từ rất xa nhìn lại, cứ như vậy cũng không phải là biện pháp, dù sao trong tòa nhà này âm khí rất thịnh, đưa tay không thấy được năm ngón, càng tiến vào sâu trong tòa nhà càng nồng đậm, bọn họ cứ ngốc ở đây càng lâu càng không tốt, mấy thứ này không biết đã đói bao lâu,luôn ôm cây đợi thỏ, người không giống nhau, tuy lúc trước Bách Hợp đánh chết những người sắp thi hóa từng lượm được nhiều thức ăn cùng nước, nhưng mấy thứ này cũng có hạn, một khi ăn hết còn chưa nói đến khả năng vòng tròn chu sa sẽ bị phá, cho dù vòng chu sa còn uy lực mà không có thức ăn cùng nước uống, thì cuối cùng cũng sẽ chết mà thôi.
Bách Hợp nghĩ nghĩ: “Các người ngồi yên trong vòng tròn này đi, tôi phải đi ra ngoài một chuyến.” Mấy người trong vòng nghe thấy cô nói như vậy, đều rất kinh hãi, Thẩm Xuân vô thức hỏi: “Cô ra ngoài làm gì?”
Sau khi hắn nói xong lời này, đều cảm thấy mình như vậy rất ngốc, bên ngoài rõ ràng không thích hợp, đông nghịt một mảnh, nhất định là có vấn đề, chỉ vì e ngại uy lục của vòng chu sa này,nên mấy thứ này mới không dám qua đây mà thôi, Bách Hợp ra ngoài chắc vì muốn thu thập mấy thứ kia đi.
Quả nhiên, Bách Hợp cười lạnh nhìn hắn một cái: “Anh nói là làm gì? Tôi nói trước, sau khi tôi ra ngoài, trong vòng tròn có uy lực bùa chú có thể làm cho mấy thứ kia không thể vào trong vòng tròn, thế nhưng nếu như do mọi người lộn xộn hoặc ra khỏi vòng tròn, có chết cũng sẽ không liên quan tới tôi, tôi sẽ không cứu một ai.” Cô nói rất vô tình, mọi người nghe lời này giận mà không dám nói gì, nhưng nghe thấy cô muốn đi tiêu diệt mấy thứ này, mọi người hơi vui mừng.
Dù sao muốn đi ra ngoài cũng không phải là mình, trong vòng lại có bảo đảm, cho dù Bách Hợp xảy ra chuyện, nhưng chỉ cần bọn họ còn sống liền được.
Trang Thiên Minh có chút lo lắng, đoạn đường này Bách Hợp cứu ông rất nhiều lần, mặc dù ông cũng sợ hãi, nhưng vẫn cảm kích Bách Hợp nói: “Không thì cô chờ một chút, chúng ta đã tiến vào vài tiếng đồng hồ, tổng sẽ có người phát hiện không thích hợp, trong vòng tròn đã có thể trấn được, chờ một chút, đợi được bên ngoài có ngườiphát hiện không thích hợp, sẽ phái người tiến vào kiểm tra …” Ông nói còn chưa dứt lời, có một người phụ nữ liền cúi thấp đầu, cũng không dám nhìn tới Bách Hợp, lôi kéo ông nói: “Không phải nói, cô ấy rất lợi hại sao?”
Cô ta vừa nói ra khỏi miệng, Bách Hợp liền như cười như không nhìn cô ta một cái, trong vòng tính cả Trang Thiên Minh, Bách Hợp cùng với Thẩm Xuân ở bên trong, tổng cộng còn có bảy người, mọi người đều rõ ràng ý tứ của cô gái kia, đơn giản chính là lo lắng ở đây bất thường như vậy, Bách Hợp vẽ vòng tròn cũng không phải trăm cái đều linh, giống như trước vòng tròn chu sa có thể trấn được mấy người trong hiệp hội đã chết lúc nãy, nhưng cũng không là đại biểu nhất định có thể trấn được mấy thứ lão quỷ kia. Mà lúc trước Bách Hợp cũng đã nói, trong tòa nhà này còn có một lão quỷ đáng sợ hơn, nếu thật là như vậy, đến lúc đó vòng tròn không nhất định sẽ trấn được,