Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 1169
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 1169 - Cô gái ham hư vinh 17
Beta: Sakura
“Nói chuyện gì, con có bạn trai thì liên quan gì đến cậu ta.”
Bách Hợp vừa nói xong, ban đầu vì nghe cô giải thích mà giọng điệu đã nhỏ đi rất nhiều thoáng cái cha Lạc lại bùng lên: “Cái gì mà kết giao bạn trai, chia tay.”
Nghe cha Lạc nói như vậy, Bách Hợp không nhịn được cười lạnh: “Chia tay rồi ở cùng với ai, Chu Trạm à?”
“Chu Trạm là kẻ trong lòng không thoải mái lại giống như tên điên ăn nói lung tung làm hỏng thanh danh của con, tại cửa phòng học của con đánh người nhưng cha không chứng kiến con không có biện pháp nói với cha.” Cha Lạc nghe như vậy cũng biết Chu Trạm có chút không đúng, có thể do tuổi còn nhỏ, việc này từ từ rồi nói, cũng không phải là không có cách sửa đổi. Huống gì cha Lạc nghĩ như vậy xem ra là vì cậu ta thích Bách Hợp cho nên mới kích động như vậy.
“Thằng nhóc này chính là như vậy, cha biết rõ, tính giống ba rất khác người.” Cha Lạc biết lúc trước mình nói chuyện khó nghe rồi, lúc này mới cố ý nói như vậy, cảm giác mình đã làm hòa hoãn không khí giữa hai cha con rồi, nói tiếp: “Cha nhìn Chu Trạm từ nhỏ, thành tích học tập tốt, cũng thật lòng tốt bụng, không phải là loại người gian xảo. Huống gì bác Chu cũng nhìn con lớn lên, sau này con đến nhà họ Chu thì bọn họ cũng coi con như con gái ruột mà đối đãi. Còn về việc bây giờ cậu ta đối xử chưa đúng, có thể do tuổi còn nhỏ, từ từ dạy hắn, sở dĩ cậu ta có thể như vậy là do thích con, nên suốt ruột rồi. Nếu con cho cậu ta một cơ hội thì làm sao con biết được cậu ta không hợp với mình?”
“Lúc cha nói chuyện với mẹ con, ngay từ đầu đã phải dựa trên yêu thích của hai đứa, cha mẹ sẽ không hại con, luôn hi vọng tốt cho con, làm sao con lại không hiểu nỗi khổ tâm của người làm cha chứ. Người ta hiện tại thấy con xinh đẹp, mua quà tặng con, chờ con mắc lừa về sau làm thế nào ngẩng đầu lên trước mặt người ta?” Cha Lạc tận tình khuyên bảo, cũng biết cứng rắn không thể dùng được, bắt đầu dùng mềm rồi.
Ngay từ đầu nguyên chủ đã bị ảnh hưởng từ những lời nói của cha mẹ, cho nên trong thời gian Chu Trạm theo đuổi cô, đến tình yêu là gì cũng không hiểu, hai người đã ở cùng một chỗ. Cuối cùng mới phát hiện lúc đó tình cảm chưa qua tới một bước kia, trên thực tế tính cách hai người nhiều chỗ đều không hợp. Lúc này Bách Hợp nghe được cha Lạc nói những lời này, sẽ không giống như nguyên chủ đơn giản tin vào điều như vậy.
Nói chuyện yêu đương gắn bó còn chưa có, cha Lạc đã nghĩ đến vấn đề ngày sau gả con gái đến sống chung với nhà chồng. Giống như trên thế giới chỉ có một nhà họ Chu trong sạch, ngoại trừ nhà họ Chu thì không còn nhà nào tốt hơn.
“Giầy có vừa chân hay không trong lòng con là người rõ nhất. Tính cách của Chu Trạm và con….” Cô chưa nói dứt lời cha Lạc đã không kiên nhẫn được nữa:
Nếu không phải lúc trước hiểu lầm con gái, cha Lạc sẽ không nhẫn nại bản tính của mình như vậy, lúc này thấy mình khuyên can mãi mà Bách Hợp vẫn không chịu nghe lời, ông lại nóng tính lên, nhịn không được hét lớn:
“Con chỉ cần nghe lời là được! Chia tay thằng nhóc kia đi, con còn nhỏ biết cái gì mà giầy vừa hay không vừa, con ăn cơm còn chưa nhiều bằng cha ăn muối đâu. Con chỉ cần biết rằng cha chỉ muốn tốt cho con là được, đúng là chó cắn Lữ Đậu Tân…” Ông còn chưa kịp dứt lời, Bách Hợp đã không muốn nghe, theo như tính cách này của ông thì không mắng ít hơn mấy chục phút đồng hồ. Nếu hôm nay mà Bách Hợp còn không đồng ý chia tay với Phù Doanh thì chỉ sợ ông không ngưng điện thoại đấy. Trong ký túc xá lúc này bạn cùng phòng đều đang rửa mặt, không lâu nữa sẽ đến giờ tắt đèn. Nếu tắt đèn mà mình còn chưa đi rửa mặt lại quấy rầy người khác nghỉ ngơi, bởi vậy cô giả bộ cầm không chắc điện thoại, trong miệng kinh hoảng hô lên ‘Ba’ lền dập máy xuống.
Đầu dây bên kia hiển nhiên là không kịp phản ứng, một lúc sau điện thoại lại vang lên, cha Lạc lại bắt đầu tức giận không kiềm chế được nói: “Lật trời rồi, con dám cúp điện thoại, tết trung thu không về. Không nghe lời, con cũng đừng tìm cha đòi tiền, có bản lĩnh chính mình tự nuôi sống mình, đi mà tìm thằng bạn trai kia của con, ông đây mặc kệ.” Cha Lạc nói xong ‘Bành’ một tiếng đã cúp điện thoại, Bách Hợp đặt điện thoại trở lại, lúc này cha Lạc không còn gọi tới nữa.
Trong nhà vệ sinh Liêu Tiểu Phàm mới từ trong buồng tắm đi ra thấy Bách Hợp đang đứng dưới giường, thấy vẻ mặt của cô như vậy đồng tình nhìn cô một cái: “Không có vấn đề gì chứ?”
Bách Hợp lắc đầu không lên tiếng.
Lần này cha Lạc tự giận thật sự, ông không gọi điện tới lần nào nữa, trong thẻ ngân hàng cũng không thông báo có tiền cha Lạc gửi tới, Bách Hợp suy đoán chỉ sợ thời gian này ông khó có thể nguôi giận được. Chạng vạng tối thứ năm tuần này trước giờ tan học buổi tối giáo viên chủ nhiệm thông báo thứ hai thay đổi vị trí ngồi trước khi rời lớp học. Bách Hợp thu thập đồ trên bàn, Phù Doanh một tay đặt trên bàn một tay cầm bút: “Cuối tuần này em đã có dự định gì chưa?”
Bình thường đều ở trường ôn tập đọc sách, nghĩ một lúc cũng thấy không có chuyện gì cần làm, Phù Doanh hỏi như vậy nhất định là muốn đưa cô ra ngoài, động tác gom sách vở của Bách Hợp chậm lại, đang muốn mở miệng nói chuyện, bên ngoài phòng học vang lên tiếng Chu Trạm: “Lạc Bách Hợp, cậu ra đây một chút.”
Bách Hợp ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Chu Trạm mặc một chiếc áo phông, phía dưới mặc một chiếc quần thể thao dài cùng giầy, trên người mặc một chiếc áo khoác thể thao màu đỏ trắng, trên mặt mồ hôi nhễ nhại. Lúc này đang cúi thấp đầu, liếc mắt nhìn vào trong phòng học, một dáng vẻ vội vội vàng vàng chạy tới đến khóa áo khoác cũng chưa kịp kéo.
Lúc này nhìn thấy Chu Trạm trong lòng Bách Hợp cũng có chút không vui, nghe thấy cậu ta gọi ở cửa ra vào, lại quay lại cùng nói chuyện với Phù Doanh: “Anh muốn đi đâu?”
Phù Doanh cầm tay cô, bên ngoài lớp học Chu Trạm thấy như vậy con mắt có chút đỏ lên, thoáng cái liền chạy vọt vào trong lớp học, đột nhiên trong lớp học phát ra tiếng kinh hãi, lúc Bách Hợp nghe được tiếng bước chân quay đầu lại, thấy Chu Trạm giống như xe lửa hướng phía mình lao đến, cô mặt lạnh đứng lên, đã ngăn lại lối đi: “Chu Trạm cậu muốn làm gì? Cậu không phải ở lớp này, đi ra ngoài.”
“Có gan cậu đi ra ngoài, đánh với tôi một trận, đồ ẻo lả, đàn ông trốn ở sau lưng thì làm được việc gì!” Lời này làm cho Bách Hợp nghe được có chút tức giận, lại nhịn không được muốn cười. Nhớ lại từ lúc biết Lý Duyên Tỷ đến giờ còn chưa từng thấy anh chịu thiệt bao giờ, bây giờ lại có người chỉ vào mũi anh nói anh là đồ ẻo lả đấy, cô nhịn cười không quay đầu lại, không thấy được khóe miệng của Phù Doanh đã mất đi độ ấm, Chu Trạm vẫn còn nói: “Học giỏi thì có ích gì, vai không thể vác tay không thể khiêng, có bản lĩnh thì cậu ra đây, chúng ta công khai tỷ thí một trận.
Bách Hợp giơ tay đẩy hắn: “Cậu điên đủ chưa, tôi đã nói rồi chúng ta chỉ là hàng xóm bình thường, tôi không hi vọng cậu tới tìm tôi…”
“Có người muốn gặp cậu.” Sắc mặt Chu Trạm khó coi, thuận tay túm lấy cánh tay của Bách Hợp: “Cậu đi theo tôi.”
“Ai muốn gặp tôi?” Nghĩ lại lần này Chu Trạm tự mình đến lần này lại nhớ tới bộ dạng tức giận ngút trời của cha Lạc, trong lòng Bách Hợp lại xông lên một dự cảm không tốt, Chu Trạm vẫn cười lạnh: “Cậu nói ai muốn gặp cậu? Trong lòng cậu rất rõ.” Cậu vừa nói xong Bách Hợp đã xác nhận được điều trong lòng mình đã suy đoán. Cô quay đầu lại nhìn, thấy Phù Doanh đã đứng lên khi thấy Chu Trạm kéo tay Bách Hợp, trong lớp học các học sinh cùng lớp rất sợ hai người lại đánh nhau, đã có người đi tìm giáo viên.
Nếu thật sự cha Lạc đến rồi nhất định muốn gặp Bách Hợp, lúc này Phù Doanh cùng mình đi ra ngoài thực sự không thích hợp, cô hướng Phù Doanh lắc đầu: “Anh chờ em một chút.”
Đến lúc này cô vẫn cùng Phù Doanh nói chuyện, làm cho trong lòng Chu Trạm nổi lên một cỗ tức giận vô danh, lại bắt buột mình bình tĩnh lại. Bách Hợp gạt tay cậu ta ra, sửa lại tay áo của mình rồi đi ra ngoài, Chu Trạm vẫn còn quay đầu lại chỉ vào mặt Phù Doanh cười lạnh cảnh cáo: “Cách xa cô ấy một chút.” Cậu ta nói xong giơ ngón cái lên dùng sức vuốt mũi mình một cái lại hung hăng thả tay xuống, tay còn lại giơ lắm đấm lên thể hiện sức mạnh của mình rồi mới quay người đi.
Bách Hợp thấy động tác này của cậu, nhịn không được cưới lạnh: “Bị bệnh.”
Cha Lạc thực sự đã đến, hôm thứ hai cha Lạc lửa giận ngút trời sau khi gọi điện đến mà con gái tắt máy giữ chừng, nghĩ đến việc con gái có bạn trai trong trường học, nói để cô chia tay mà cô không hiểu được, càng nghĩ càng lo lắng, lại sợ hãi nhà họ Chu biết chuyện này đến lúc đó mình cũng không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt cha Chu.
Nghĩ đến từ bé đến giờ con gái chưa rời khỏi cha đến khi trường học ở xa phải rời nhà, bản thân mình sốt ruột giữ cô cũng không có cách nào. Vì vậy mới mạnh tay xin nghỉ từ thứ năm tuần này lên trường học thăm cô.
Lúc này cha Lạc đang đợi trong phòng bảo vệ bên ngoài cổng trường, Bách Hợp đi theo sau lưng Chu Trạm đi tới, cha Lạc đen mặt âm trầm, thấy con gái tới muốn đưa tay lên đánh cô.
Lúc nhỏ Bách Hợp rất ít khi bị đánh do tính cách cô hướng nội nghe lời, cha Lạc lại chỉ sinh được một mình cô, ngày thường tính cách tuy nghiêm túc, nhưng đối với cô con gái duy nhất này đừng nói là đánh đến lớn tiếng quát mắng cũng đều rất ít. Lúc này lại tức giận đến giơ tay lên làm dáng vẻ dọa cô. Vốn cho rằng Chu Trạm đi bên cạnh cô để ngăn cản đỡ lấy, Chu Trạm thân người cao lớn nếu che chắn thì cha Lạc sẽ mượn bậc thang này để đi xuống, mọi việc đều trở nên vui vẻ rồi.
Cha Lạc cũng không ngờ trong lòng đang khen tốt lắm một bàn tay đang giơ lên, còn Chu Trạm thì lại nghĩ đến chuyện Bách Hợp cùng Phù Doanh lúc nãy nên do dự, sau đó muốn nhờ cha Lạc giáo huấn Phù Doanh giúp mình. Bách Hợp giúp đỡ Phù Doanh khiến cậu ta không thoải mái cho rằng Bách Hợp nên chịu một chút dạy dỗ, nên mới đứng ra một bên, đợi cha Lạc chuẩn bị cho cô một cái tát xả giận. Để cho cô biết thế nào là tốt xấu, rồi sau đó mình ra mặt giảng hòa.
Thấy cậu ta chỉ đứng đấy trong lòng cha Lạc đã nguội đi một nửa.
Con gái của mình, nếu đánh rồi thì người đau lòng là chính mình, ông không ngờ Chu Trạm sẽ đứng một bên trơ mắt ếch ra nhìn. Lúc này sượng mặt lại tay giơ trên cao, thấy con gái trừng mắt lớn nhìn ông, biểu hiện bình tĩnh không có một chút tránh né, bàn tay giơ lên lại để lại chỗ cũ, thấy mặt con gái của mình thì lửa giận đã tiêu hơn phân nửa rồi.
“Con đi ra đây với cha, cha có lời muốn nói với con.” Bàn tay cha Lạc giơ lên lại đặt xuống không đánh, lại sượng mặt, cuối cùng chỉ đành oán giận đổi hành động sang chỉ tay vào mặt Bách Hợp nghiêm nghị quát.