Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 1141
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 1141 - Hoàng quý phi bị phế (31)
Beta: Sakura
Gần đây, triều quan, lấy Chu gia dẫn đầu, đang tiến gián Vĩnh Minh đế, thỉnh cầu Vĩnh Minh đế xét xử Xương Viễn hầu Lục Bình, mà Lục Bình lại là cha ruột của Lục thái hậu. Bây giờ trên triều đình huyên náo đến rối một nùi, cũng trực tiếp ảnh hưởng đến quan hệ trong hậu cung. Lúc này Lục thái hậu lại nói chuyện với Bách Hợp, mọi người đều cảm thấy là lạ, liền cùng im lặng không lên tiếng.
Đức phi mang vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, cười nhạo một tiếng: “Tỷ tỷ thật đúng là có phúc khí, thật khiến thần thiếp hâm mộ mà.”
Nghe lời này, Hiền phi liền bất động thanh sắc nhìn Bách Hợp một cái, trong mắt lộ ra mấy phần lo lắng. Tuy nói Bách Hợp mấy lần tính kế nàng ta, nhưng sau đó Hiền phi suy nghĩ lại, cảm thấy lúc đó nghe được mưu kế của Bách Hợp mặc dù tức giận, nhưng kỳ thực cũng có lợi với nàng ta, tuổi của Hiền phi không lớn lắm, người cũng chưa học được lòng dạ đen tối, hơn nữa nàng ta và Bách Hợp bây giờ coi như tạm thời là quan hệ hợp tác, nếu Bách Hợp xảy ra chuyện, sợ rằng nàng ta cũng không tốt được.
Hiện tại cốt nhục trong bụng Giang thải nữ là giả, chuyện này vẫn là một tay Bách Hợp mưu đồ, Lục thái hậu hồi cung lâu ngày, sợ rằng đã sớm biết được. Lục thái hậu hẳn đã nổi lên tâm muốn giết chết Giang thải nữ, lại bởi vì chuyện của Chu gia mà giận chó đánh mèo lên Bách Hợp, muốn cuốn Bách Hợp vào trong chuyện của Giang thải nữ, lại một lưới bắt luôn cả Bách Hợp. Lục thái hậu không có ý tốt, Hiền phi không khỏi có chút hối hận ngày đó bản thân đứng đội quá sớm, bây giờ Bách Hợp thật đúng là tự mình đào hố cho mình.
Mà Vân quý nhân vốn đã ôm một chút tâm tư, nghe lời này của Lục thái hậu, trong lòng liền gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, trong miệng phát khổ, lại không ra tiếng.
“Chuyện này liền quyết định như thế đi, lúc Hoàng thượng qua đây, ai gia sẽ tự nói với Hoàng thượng một tiếng.” Lục thái hậu đúng thật đã sinh ra sát ý với Bách Hợp, tuy nói nàng ta và Vĩnh Minh đế có đầu đuôi, nhưng thân phận hai người đã định trước là đời này không có khả năng quang minh chính đại ở bên nhau, có điều, Lục thái hậu cũng không để ý những thứ này, nàng ta từng mộng tưởng muốn làm Hoàng hậu, kiếp này đã làm được, nàng ta từng muốn thành Thái hậu, cũng đã thành, nàng ta từng muốn vào ở điện Phượng Minh, bây giờ liền tính tòa cung điện này nên có chủ nhân mới tiến vào, nhưng bây giờ chiếm lấy tòa cung điện này vẫn là nàng ta. Đã trải qua vinh quang nhiều như vậy, những thứ mà khi đó nàng ta tâm tâm niệm niệm không từ thủ đoạn muốn lấy được, bây giờ cuối cùng đã chiếm được!
Vinh hoa phú quý mà trước đây nàng ta không được hưởng thụ đến, ông trời cuối cùng biết nàng ta không cam lòng, vẫn bồi thường cho nàng ta! Những hiền thần lúc ấy quỳ gối trước đại môn điện Thái Cực luôn mồm hô thanh quân trắc như Chu gia…, khóe môi Lục thái hậu lộ ra một nụ cười lạnh, sóng mắt càng trở nên quyết rũ. Bách Hợp nhìn nàng ta một cái. Nàng không biết nàng ta đang nghĩ tới điều gì, ánh mắt kia lạnh đến dọa người, hai má tuôn ra hai luồng đỏ ửng say lòng người, bộ dáng xinh đẹp không gì sánh nổi.
“Đã vậy, thần thiếp liền đa tạ Thái hậu.” Lúc Bách Hợp nói chuyện, cắt ngang hồi ức của Lục thái hậu, nàng ta thờ ơ liếc Bách Hợp một cái, trong lòng cười lạnh ra tiếng: Ngu xuẩn này, tự cho là có thủ đoạn, nhưng ở trong mắt nàng lại thật là buồn cười, đừng nói Giang thải nữ không có thai, dù có đi nữa, mình cũng có thể khiến cho nàng ta không có, giống như đứa bé kia. Hiện tại sợ rằng Chu Bách Hợp còn tưởng nàng ta thật có được con trai, nhưng trong bụng Giang thải nữ căn bản không có mang thai, đến lúc đó mình ngược lại muốn xem, đợi đến khi Giang thải nữ ‘dưa chín cuống rụng’, tiện nhân mà Chu gia nuôi dưỡng ra này sẽ lấy cái gì giao đãi đây!
“Ngươi trái lại hiểu cấp bậc lễ nghĩa, ngược lại tốt hơn lệnh tôn, một bó tuổi, còn muốn bác thanh danh, học tổ tiên quỳ ở điện Thái Cực.” Lục thái hậu nhấc tay xoay xoay chiếc vòng đang mang trên cổ tay, móng tay đỏ tươi kia hết sức rõ ràng, xứng với vòng tay xanh biếc, đỏ như máu, nàng ta câu môi: “Kết quả danh không kiếm được, ngược lại chọc Hoàng thượng giận dữ.”
Bách Hợp ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thì lại ghi nhớ một khoản cho Lục thái hậu, lúc này để Lục thái hậu cao hứng một hồi đi, sau này có nàng ta khóc.
Chuyện này Bách Hợp không nói lời nào đã xem như chịu thua, Lục thái hậu chính là muốn chế nhạo nàng mấy câu cũng không tìm được đài, nói hai câu rồi cho mọi người giải tán. Lúc ra khỏi cửa lớn điện Phượng Minh, Vân quý nhân thấu qua muốn lấy lòng Bách Hợp, Bách Hợp lại thần sắc nhàn nhạt đuổi nàng ta đi. Đứa con của Vân quý nhân hữu dụng, nhưng Bách Hợp cũng không dự định để nàng ta liền vừa lòng đẹp ý dễ dàng như vậy, ban đầu Vân quý nhân vì tiền đồ của mình, trong chuyện Lục thái hậu ám toán Lương Mộ Bắc, Vân quý nhân cũng nhúng một tay. Hại con trai người ta xong, nàng ta làm như người ta không biết vậy, quay đầu liền mưu phúc lợi cho con trai của mình. Lúc Bách Hợp ngồi lên bước liễn, nhìn thấy Vân quý nhân còn đang thành thật nhìn theo nàng đi xa, cười lạnh ra tiếng.
“Bây giờ cuộc sống của nương nương ngày càng gian nan.” Thi Tình nhỏ giọng nói một câu, có chút nóng nảy: “Giờ phải làm sao đây?”
Đứa con trong bụng Giang thải nữ là giả, bây giờ nàng ta đã mang thai ‘năm tháng’, còn có hai ba tháng liền muốn sinh, đến lúc đó nếu không lấy ra đứa bé, vậy phải lấy cái gì để giao đãi đây? Hôm nay Lục thái hậu rõ ràng là mưu đồ bất quỷ, muốn nhân cơ hội kéo chuyện này và Bách Hợp lại với nhau, không ngờ Bách Hợp vậy mà còn đồng ý.
Nghĩ đến đây, Thi Tình hơi khó hiểu: “Sao nương nương lại đồng ý?” Không có ai rõ ràng hơn Bách Hợp bụng của Giang thải nữ có vấn đề, lúc trước vẫn là chính Bách Hợp truyền tin tức giả ra mà, bây giờ Lục thái hậu chụp một cái mũ oan lên người Bách Hợp như vậy, Bách Hợp biết rõ có quỷ còn đồng ý, đây không phải là biết núi có hổ, mà vẫn leo lên núi sao?
Thi Tình và Họa Ý gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, Bách Hợp lại không nhanh không chậm. Ngày đó, buổi sáng Lục thái hậu nói muốn chuyển Giang thải nữ đến cung Hàm Phúc để Bách Hợp chăm sóc, còn chưa đến trưa, Lục thái hậu đã liền phái người chuyển đồ đạc của Giang thải nữ đến cung Hàm Phúc rồi.
Cung Hàm Phúc là cung điện lớn nhất, trừ điện Thái Cực của Hoàng đế và điện Phượng Minh ra, tổng cộng có ba cửa vào, phòng ốc cũng nhiều, lúc trước mặc dù Chu Bách Hợp không phải Hoàng hậu, nhưng Vĩnh Minh đế đến cùng kiêng kỵ Chu gia, không an bài nữ nhân khác vào cung Hàm Phúc của Chu Bách Hợp, đây vẫn là lần đầu tiên có người tiến vào cung Hàm Phúc.
Giang thải nữ vừa đến liền tới thỉnh an Bách Hợp, nàng ta năm nay đã mười tám, không coi là trẻ tuổi, thậm chí còn lớn hơn Lục thái hậu và Hiền phi một chút, nhưng lại trông phi thường xinh đẹp, trong vẻ đẹp của nàng ta mang theo vài phần u buồn điềm đạm đáng yêu, chính bởi vì loại u buồn này, làm tăng thêm khí chất của nàng ta, đồng thời cũng khiến cho ngũ quan vốn đã dị thường tinh xảo của nàng ta giảm đi một chút, làm cho người ta vừa thấy liền tâm tình trầm xuống, tâm sinh không thích.
Nàng ta nâng cái ‘bụng to’ dị thường yên tĩnh, lúc nhìn Bách Hợp ánh mắt mang theo vài phần cầu khẩn và đáng thương, bụng nàng ta tròn đến hơi khác bình thường, nhưng sơ hở rõ ràng như vậy, ở dưới tình huống người trong cung đều nhận định nàng ta ‘mang thai’, lại vẫn cứ không có ai ‘phát hiện’ chuyện nàng ta mang thai có vấn đề. Nàng ta ngồi trên ghế, thần sắc hơi lãnh đạm, thấy Bách Hợp cũng sẽ không nói lời lấy lòng nịnh nọt, chỉ ôm bụng ngồi phát ngốc, Bách Hợp nhìn nàng ta một cái: “… Sau này nếu có gì cần, liền phái người nói với Bản cung một tiếng.”
Giang thải nữ không nói gì, như không nghe thấy. Bên cạnh Thi Tình nhíu mày, lúc này y nữ được Thái hậu phái tới đã đến, Giang thải nữ lạnh lùng vươn tay, tùy ý y nữ bắt mạch, giống như đều không để ý đến tất cả mọi sự bên ngoài.
“Hồi nương nương, mạch tượng Giang thải nữ hơi yếu, chỉ sợ là chứng sinh non.” Y nữ này họ Hồ, lúc này nghiêm trang nói hươu nói vượn, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Bách Hợp: “Nô tỳ mở một phương thuốc, Giang thải nữ chỉ cần uống xong, có lẽ đỡ hơn, mấy ngày nay Giang thải nữ nhất định phải chuyên tâm tĩnh dưỡng, không thích hợp mệt nhọc.” Bách Hợp mỉm cười kêu Họa Ý nhất nhất nhớ kỹ lời dặn của y nữ, Hồ y nữ khai phương thuốc xong mới xin cáo lui.
Hồ y nữ này vừa đi, Giang thải nữ cũng đứng lên: “Nô tỳ cũng xin được cáo lui trước.” Nàng ta cũng không chờ Bách Hợp nói chuyện, liền dẫn người đi khỏi, ngược lại cung nữ bên cạnh nàng ta bị sợ đến không nhẹ, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Bách Hợp, rất sợ Bách Hợp trách tội, Giang thải nữ trái lại không lo lắng, cũng không để ý cung nữ có theo kịp hay không, bản thân đã ra khỏi cửa lớn của chủ điện cung Hàm Phúc.
Chờ nàng ta vừa đi khỏi, Họa Ý rốt cuộc không nhịn được: “Giang thải nữ này cũng thật quá vô lễ đi, thân phận hèn mọn như vậy, thật là một chút quy củ lễ nghi cũng không hiểu, thất lễ với nương nương như vậy!”
“Không cần để ý.” Bách Hợp lắc đầu, Giang thải nữ vốn xuất thân Giang Hoài, trong nhà mặc dù không phải đại phú đại quý, nhưng cũng giàu có, đáng tiếc khi còn bé cha ruột ham bài bạc, thua sạch gia sản không nói, còn dự định mang cả con trai con gái trong nhà ra bán. Giang thải nữ ở trong các tỷ muội huynh đệ là lớn tuổi nhất, đã hiểu chuyện, từ nhỏ nàng ta đã có bộ dáng mỹ nhân, từ khi bảy tám tuổi liền đã rất nổi bật. Giang phụ dùng giá cao bán nàng ta vào một gian giáo phường lúc đó ở Giang Hoài. Ma ma kia lúc ấy có được nàng ta liền kinh vì thiên thân, luôn luyến tiếc để nàng ta bị phá hủy khi treo biển hành nghề sớm, liền sai người dạy nàng ta cầm kỳ thi họa cùng với các kỹ xảo lấy lòng nam nhân. Thẳng đến năm mười sáu chuẩn bị treo biển hành nghề, Giang thải nữ lại yêu một thư sinh sa sút ở Giang Hoài, ý muốn lấy thân báo đáp.
Nàng ta có vóc người xinh đẹp, lại bị ma ma phái người dạy cầm kỳ thi họa, tâm tính học được rất cao nhã, vốn dĩ ma ma nghĩ nam nhân có lẽ đều yêu một bộ này, không ngờ cuối cùng lại nuôi dạy ra một kỹ nữ muốn giữ mình như vậy trong sạch trong giáo phường này. Giang thải nữ muốn trốn, lại bị ma ma bắt được, bức ép tiếp khách, nàng ta không theo, ma ma luyến tiếc đánh nàng ta, nàng lại không chịu tiếp khách, chuyện này liền kéo xuống, kéo dài tới nàng ta mười bảy mười tám. Ngay tại lúc ma ma không thể nhịn được nữa, kiên nhẫn đã bị mài đến không còn, hạ nhẫn tâm muốn hạ nhục nàng ta, bắt nàng ta tiếp những khách nhân tiểu thương đê tiện nhất, thì người Chu gia tìm được nàng ta, cho lời hứa, chỉ cần nàng ta nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của Chu gia làm việc, sau khi chuyện thành công sẽ bảo vệ cho nàng ta và thư sinh rời đi, cũng đưa cho một số ngân lượng để nàng ta sinh sống.
Lúc Giang thị cùng đường, biết rõ chuyến này nguy cơ trùng trùng, nhưng so với chính mình đến lúc đó tiếp khách, nửa điểm chu thần vạn nhân thưởng, nhất song ngọc tí vạn nhân chẩm (nửa đôi môi hồng vạn người hôn, một đôi tay ngọc vạn người gối – một câu văn vẻ dùng để chỉ nghề kỹ nữ), nàng ta vẫn là lựa chọn cành ô-liu mà Chu gia đưa ra, người trong lòng nàng ta xuất thân bần hàn, không thể giúp nàng ta tích góp đủ số bạc bán mình khổng lồ, đời này nàng ta rơi vào nơi dơ bẩn này vốn đã liền không sạch sẽ, bị một người làm dơ bẩn đằng nào cũng tốt hơn bị nhiều người làm dơ bẩn. Thư sinh đã hứa cũng không để ý nàng ta đã phá thân, chỉ cần nàng ta đồng ý vào cung, sau khi chuyện thành công hai người vẫn sẽ vui mừng thành thân.