Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 1140
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 1140 - Hoàng quý phi bị phế (30)
Tần thị vừa đi, tảng đá lớn trong lòng Bách Hợp liền biến mất.
Chu gia trước giờ căn cơ sâu, nếu không biết lợi hại liền thôi, bây giờ Bách Hợp đã nói hết mọi chuyện cho Tần thị biết, Chu phụ là một người thông minh, ông ấy hiểu rõ nên làm thế nào.
Đầu tháng tám, tính thời gian, Lục thái hậu đã đi được hai tháng, trong hậu cung có lẽ là vì không có Hoàng đế, nên mọi người đều vô cùng yên tĩnh, Vân quý nhân đã sắp sinh, bụng quá lớn, đáng tiếc ở trong cung nàng ta không có bối cảnh, chỗ dựa vững chắc duy nhất là Lục thái hậu lúc này đã ở xa trong sơn trang tránh nóng, không giúp được nàng ta, nàng cũng sợ bị người hại, cả người ngược lại gầy hết một vòng.
Mà lúc này Giang thải nữ đã ‘mang thai’ được bốn tháng, mỗi lần chẩn đoán, y nữ đều nói thai này của nàng ta tuy yếu, nhưng rất ổn.
Cứ như vậy, chớp mắt liền tới tháng chín, Vân quý nhân rốt cuộc phát động, sinh ra một đứa con trai. Lúc Bách Hợp phái người ra roi thúc ngựa đưa tin đến sơn trang tránh nóng, Vĩnh Minh đế ban tên cho con trai của Vân quý nhân nhi tử là Lương Mộ Lâm, còn Vân quý nhân, dù có công sinh sản, nhưng Hoàng đế cũng không nhắc tới chuyện phong thưởng.
Thẳng đến cuối tháng chín, khí trời dần dần mát mẻ, Lục thái hậu sinh ra một đứa con trai ở hành cung, dưỡng thân thể nửa tháng, cuối cùng mới khởi hành về sơn trang tránh nóng, lại cùng Hoàng đế hồi cung.
Trong suốt nửa tháng, Lục thái hậu đầu tiên là điều dưỡng thân thể của mình. Thẳng đến giữa tháng mười, ngay khi nàng ta mới rảnh rỗi chuẩn bị điều tra chuyện Giang thải nữ mang thai, cùng với tin tức phát sinh trong cung trong khoảng thời gian này, thì Lục gia đã xảy ra chuyện!
Cha ruột của Lục thái hậu – Xương Viễn hầu bị người kiện tham ô ba trăm vạn lượng bạc chẩn tai, bị gia thần tố cáo, hắn ta giấu ngân lượng trong phần mộ tổ tiên của Lục gia, nhân chứng vật chứng đều đủ, vì sự việc huyên náo quá lớn, không thể tùy tiện giấu giếm, liền tính Hoàng đế muốn giấu, cũng không giấu được.
Vào năm Tiên đế thứ 11, huyện Thanh Viễn ở Hoài Nam từng chịu tai ương lũ lụt vỡ đê. Nước sông lan tràn mấy ngàn dặm, nhấn chìm không ít ruộng đồng nhà cửa, rất nhiều người gia cảnh ly hương, bởi vì thiên tai, năm đó mùa màng thất thu, bên đường thỉnh thoảng đều có thể nhìn thấy dân chạy nạn. Lần thiên tai đó tử thương vô số, quan phủ mở kho phát lương, nhưng vẫn không đút no được nạn dân, địa phương có không ít dân chúng kết bè gây chuyện. Nhằm bình ổn bạo loạn, Tiên đế xuất năm trăm vạn lượng bạc trong quốc khố ra chẩn tai. Khi đó người hộ tống chính là cha ruột của Lục thái hậu – Xương Viễn hầu Lục Bình!
Lúc đó Xương Viễn hầu Lục Bình chính vì có công chẩn tai, mà được Tiên đế ban thưởng, Lục gia vốn là thế tập ba đời, đến thế hệ này của Lục Bình, đã là đời thứ hai, công lao của Lục Bình khiến Tiên đế lại cho hắn ta kế tục thêm hai đời, đủ để thấy thánh tâm của Hoàng thượng.
Mà nay Xương Viễn hầu lại bị bộc phát ra chuyện tham ô sa đọa, lúc tin tức truyền ram dân chúng phẫn nộ đã bao vây Lục gia. Lúc Vĩnh Minh đế biết được, thì tình huống đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng, căn bản không áp chế được, dù hắn ta có ý muốn bảo vệ cha ruột của Lục thái hậu, thì cũng không thể làm quá rõ ràng.
Án tham ô như vậy, theo luật thì toàn phủ Xương Viễn hầu hẳn là ấn tội xử trảm, nói nghiêm trọng hơn nữa, thì vị trí của Lục thái hậu cũng không ngồi ổn được.
Tuy nói Vĩnh Minh đế có thủ đoạn độc ác, con trai chết, hắn ta có thể không nhíu mày một chút, nhưng nếu phải giết cha mẹ của người trong lòng, thì giờ phút này hắn ta lại không xuống tay được. Huống chi nếu thân phận của Lục thái hậu biến đổi, sao hắn ta nỡ chứ? Bởi vậy trong chuyện này, Vĩnh Minh đế khó được biểu hiện ra một phen khí khái nam tử, dốc hết sức chống lại yêu cầu nghiêm xử Lục gia để bình ổn oán hận của dân chúng của triều thần, tạm thời tha thứ cho Xương Viễn hầu Lục Bình.
Lục gia đương nhiên là đội ơn đội đức, ngay cả Chu gia dẫn quần thần quỳ trước điện Thái Cực ba ngày ba đêm, Vĩnh Minh đế cũng không thay đổi tâm ý.
Thậm chí vào lúc văn võ cả triều đều phản đối hành vi của Vĩnh Minh đế, trong lòng Vĩnh Minh đế khó được nổi giận, hắn ta quý là Thiên tử, vốn nên giàu có bốn biển, trên ngàn vạn người, mọi người phải nghe lệnh của hắn ta, bây giờ đàn lão bất tử Chu gia này ngược lại đến phá hỏng chuyện của hắn ta. Nếu đường đường là Thiên tử như hắn ta, ngay cả ‘Nhạc phụ’ của mình đều không trị được, thì Hoàng đế này chẳng bằng nhường cho người khác làm luôn đi!
Vĩnh Minh đế không chỉ không để ý tới một đám triều thần do Chu thị dẫn đầu, mà thậm chí còn sai người ban cho cha ruột của Chu Bách Hợp là Chu Thành Thịnh một trận gậy, vốn là muốn giết gà dọa khỉ, nhưng lại không nghĩ rằng hành vi hướng quan giận dữ vì hồng nhan như vậy của hắn ta, lại đã làm triệt để rét lạnh tâm triều thần.
Nhớ ngày đó Hoàng đế Bắc Tề khai quốc Lương Ích là bậc anh minh thần võ cỡ nào, mặc dù Tiên đế không hùng tài vĩ lược như Lương Ích, nhưng cũng công bằng công chính, thận trọng lo lắng, cả đời không dám chút chậm trễ, xử lý triều chính ngược lại cũng biết bổ nhiệm hiền thần. Vốn cho là tới thế hệ này của Vĩnh Minh đế, tất sẽ măng mọc hơn tre, một năm đầu trái lại làm được khá tốt, nhưng không ngờ Tiên đế mới đi thế hơn một năm, hài cốt chưa lạnh, Vĩnh Minh đế đã thị phi bất phân, bây giờ vì bảo vệ Lục gia, vậy mà đánh Chu Thành Thịnh.
Nhắc tới cũng buồn cười, Chu gia quỳ ở trước điện Thái Cực cũng không phải lần đầu, lúc trước tổ phụ của Chu Thành Thịnh quỳ gối ở trước điện Thái Cực ba ngày ba đêm, chính là vì cứu tính mạng tổ phụ Lương Ích của Vĩnh Minh đế, nhưng ban đầu Hoàng đế Nam Tề sủng hạnh Trịnh quý phi là ngu ngốc cỡ nào, nhưng một người ngu ngốc như vậy cũng biết nghe lời nói của hiền thần, mà không dám phạm vào nhiều người tức giận, động gậy với nhà thanh quý như Chu gia.
Nào nghĩ đến tới thế hệ này của Vĩnh Minh đế, ngược lại càng có tiền đồ hơn, không tiếc phạm vào nhiều người tức giận, lập tức đem Chu Thành Thịnh ra đánh. Khi Vĩnh Minh đế còn chưa đăng cơ, Chu Thành Thịnh chính là người đã dạy hắn ta Thuật Vương đạo, có thể nói hoàn toàn xứng đáng là Đế sư, cũng gả đích nữ duy nhất của mình là Chu Bách Hợp cho hắn ta làm thê tử, về công, Chu Thành Thịnh là trung thần, Chu gia có hiền danh, Chu Thành Thịnh càng là Định Quốc công, từng có công Tòng Long với Thái tổ, có Hoàng Bào Ngự ban, thấy Bào như thấy Thái tổ, Vĩnh Minh đế không nên động thủ mới đúng; về tư, Chu Thành Thịnh chính là Quốc trượng, càng là Ân sư thụ nghiệp của Vĩnh Minh đế. Vĩnh Minh đế vì Lục gia, ngay cả những điều này cũng không để ý, quả thật không giống một minh quân sẽ làm!
Có lẽ là do chuyện của Lục gia, Lục thái hậu ở cữ cũng không được thanh tĩnh. Xương Viễn hầu phu nhân từng tiến cung cầu kiến Thái hậu một lần, hẳn là muốn cầu Lục thái hậu tìm cách, đáng tiếc chuyện này huyên náo quá lớn, dù Lục thái hậu có trí mưu hơn người, thì cũng không nghĩ ra được biện pháp nào, vừa ra cữ, người liền bị hành hạ đến gầy đi một vòng, hào quang trên mặt cũng mờ đi một chút.
Trong điện Phượng Minh, nữ chủ nhân trở về, lúc khôi phục thỉnh an, ánh mắt Lục thái hậu có chút âm lệ, ánh mắt đầu tiên là rơi xuống trên người Vân quý nhân, cuối cùng lại rơi xuống trên người Bách Hợp, ánh mắt lộ ra mấy phần chán ghét.
“Tỳ thiếp thấy, Thái hậu đi tránh nóng một chuyến, khí sắc ngược lại tốt hơn trước nhiều.”
Vân quý nhân đầu tiên là lấy lòng nịnh nọt một câu, nàng mới ra cữ, con trai Lương Mộ Lâm vừa sinh ra liền bị ôm đi, bây giờ đang được nuôi ở Hoàng tử sở cạnh cung Chung Túy, cách ly với nàng. Phân vị của nàng quá thấp, không có tư cách tự mình nuôi dưỡng con trai, bình thường chính là muốn gặp cũng không dễ dàng, cũng không biết con trai có ăn ngon không, người khác có chăm sóc con trai cẩn thận không, nếu muốn thăm Lương Mộ Lâm, còn phải muốn được Chu Bách Hợp hoặc là Lục thái hậu đồng ý, chính bởi vì suốt ngày nơm nớp lo sợ tâm tư nhiều, ở cữ này nàng cũng không ở tốt, cả người trông tiều tụy rất nhiều, hiện ra mấy phần già trước tuổi.
Vốn dĩ nàng cũng không mỹ mạo động lòng người cỡ nào, bây giờ vừa hiện ra lão thái như vậy, có thể nghĩ sau này ở trong cung hy vọng là không nhiều, lần này nàng sinh con trai cũng không thể vãn hồi tâm của Hoàng thượng, ngay cả phân vị cũng không nâng, Vĩnh Minh đế sẽ không dừng lại, trong cung người xinh đẹp hơn nàng rất nhiều, nhưng cũng may nàng còn có một Hoàng tử dựa vào, nửa đời sau Vân quý nhân liền phải dựa vào Lương Mộ Lâm, bởi vậy nàng thật vội vàng muốn ôm Lương Mộ Lâm cho phi tử có phẩm cấp nhận nuôi.
Mà trong ba phi tử của Vĩnh Minh đế, Đức phi và Hiền phi đều có hiềm khích với nàng. Đức phi thì đương nhiên không cần phải nói, ngày đó nàng lợi dụng Đức phi làm sảy cốt nhục trong bụng Liễu uyển nghi, khiến cho cha ruột của Đức phi là Cao lão tướng quân chết vô ích một lần, trong lòng Đức phi hận nàng tận xương, sợ rằng hận đến không thể lột da ăn thịt của nàng, nếu đưa con trai cho nàng ta nuôi, nghĩ cũng biết Đức phi sẽ không đối xử tốt với con trai mình đến chỗ nào.
Về phần Hiền phi, trước kia mình là nô tỳ của nàng ta, cuối cùng lại phản, lợi dụng Hiền phi mà bò lên giường Hoàng đế, chỉ sợ trong lòng Hiền phi cũng cực kỳ hận mình, tính tình Hiền phi, Vân quý nhân hầu hạ nàng ta từ nhỏ đến lớn, Vân quý nhân biết rất rõ, Hiền phi chắc chắn không có khả năng đối xử tốt với con trai mình.
Duy chỉ có Chu Bách Hợp, thân phận địa vị đã cao hơn nhị phi Đức, Hiền, hơn nữa nàng ta từng có một con trai, nhưng vừa mới mất không lâu, có lẽ sự tồn tại của con mình có thể bổ khuyết sự thống khổ sau cái chết của Lương Mộ Bắc. Hơn nữa Chu gia thanh quý, trước giờ luôn trọng danh mà không trọng quyền, hơn nữa môn sinh con cháu lại nhiều, lực ảnh hưởng với Bắc Tề cũng lớn, nếu có Chu gia tương trợ, Vĩnh Minh đế lại chỉ có một đứa con trai do mình sinh, liền tính mẹ ruột hèn mọn, nhưng khả năng sau này trở thành Thái tử cũng rất cao. Nàng muốn ôm con trai cho Bách Hợp nuôi, như vậy vừa có người chăm sóc, chính mình thỉnh thoảng đi thỉnh an Chu Bách Hợp, nói không chừng còn có thể nhìn thấy con trai. Chỉ là thái độ gần đây của Chu Bách Hợp lại làm cho nàng không sờ rõ ý nghĩ, khiến Vân quý nhân có chút nóng nảy.
Lúc này nàng ta mở miệng ca tụng Lục thái hậu, đáng tiếc bởi vì chuyện sinh sản của nàng ta, Lục thái hậu vẫn luôn ôn hòa với nàng ta, tiếng nói của Vân quý nhân vừa dứt, Lục thái hậu từ chối cho ý kiến cười cười, ánh mắt dừng lại trên người Bách Hợp: “Nếu so khí sắc, lại có ai hơn được Quý phi?”
Trong lời nói của nàng ta ngậm thương mang côn, mặc dù thần tình biếng nhác, nhưng mặt mày lại mang sắc bén: “Ai gia thấy, Quý phi đau mất Đại Hoàng tử, trong lòng ai gia cũng thật sự đau xót khó nhịn.” Lục thái hậu nói xong, liền ngừng một chút: “Giang thải nữ bây giờ mang thai, hẳn đã năm tháng, phân vị nàng ta thấp, vẫn luôn phải có người trông nom mới được, bây giờ Quý phi lại không có con nối dõi, không bằng ai gia làm chủ, chuyển Giang thải nữ đến cung Hàm Phúc, đợi đứa bé sinh ra, liền do Quý phi nhận nuôi, sau này cũng có người hầu hạ dưới gối, liền xem như con ruột của ngươi, thế nào?”
Lục thái hậu dựa nghiêng vào ghế, nhướng mày nhìn chằm chằm Bách Hợp, khóe miệng mang cười, nụ cười kia tuy mị hoặc, nhưng lại hiện ra mấy phần lãnh ý.