Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 1129
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 1129 - Hoàng quý phi bị phế (19)
Beta: Sakura
Mọi người nối đuôi ra khỏi điện Phượng Minh, Lục thái hậu phái người triệu Tô Hà vào điện, lại thưởng cho nàng ta vài thứ, lúc này mới cho nàng ta lui xuống.
Tuy nói ngày đó ở điện Phượng Minh, trước mặt mọi người Lục thái hậu từ chối Bách Hợp thưởng cho Tô Hà, nhưng Bách Hợp cũng không vì vậy mà bỏ cuộc, mỗi ngày cô cứ nhìn thấy Tô Hà thì sẽ luôn phái người khen thưởng vài thứ, nhỏ đến nén vàng, vàng lá, lớn đến trang sức vòng tay, thuận tay lấy từ trên người mình xuống tặng, Tô Hà đều từ chối không nhận, hơn nữa lần nào cũng một năm một mười bẩm báo với Lục thái hậu, ban đầu Lục thái hậu còn cảm thấy hài lòng, lần nào cũng thưởng cho nàng ta, lâu dần Lục thái hậu cũng phản ứng lại.
“Gần đây tổng cộng thưởng cho Tô Hà bao nhiêu thứ?” Gần đây thân thể Lục thái hậu khó chịu, người đều gầy đi thấy rõ, lúc này tiếp kiến phi tần xong, đi dạo Ngự hoa viên một vòng trở về, nàng ta phái Tô Hà đi Thái Y viện lấy cao trân châu cho mình thoa lên mặt, quay đầu liền hỏi A Quý. Gần đây mặc dù Tô Hà vẫn thay nàng ta trông coi phượng ấn, nhưng chìa khóa của vài thứ quan trọng, thì từ sau khi Tô Hà bị thương không thể hầu hạ, liền đã trả về, bởi vì bên người cần phải có người hầu hạ, nên Lục thái hậu liền giao cho A Quý, sau khi Tô Hà lành thương trở về, A Quý cũng không nói đến chuyện muốn trả lại chìa khóa, nàng ta hầu hạ tốt, huống chi nàng ta là Lục gia bí mật đưa vào cung, biết y thuật, một lòng trung thành với Lục thái hậu, biết chút chuyện nào đó, càng đáng tin hơn Tô Hà, bởi vậy Lục thái hậu liền không kêu nàng ta giao chìa khóa ra, mà ngược lại càng trọng dụng nàng ta hơn.
A Quý nghe lời này của nàng ta, liền lấy sổ sách trong cung của Lục thái hậu ra, nhất nhất đọc lên: “Hồi Thái hậu, mấy ngày nay, Chu quý phi tổng cộng thưởng cho Tô Hà mười một lần, mỗi lần Tô Hà đều từ chối.” Nàng ta từ chối, kết quả chính là Lục thái hậu bồi thường lại cho nàng ta. “… Trong số những vật ban thưởng, quý trọng nhất là một đôi khấu dương chi bạch ngọc, chính là cống phẩm, là lúc trước Tiên đế thưởng cho nương nương, ngoài ra còn có một đôi vòng tay, một vòng cổ trân châu, cùng với vòng tay cảnh thái lam và một bộ trang sức.”
Mấy thứ này, tổng cộng lại chỉ sợ còn nhiều hơn tài sản của Vân quý nhân, càng đừng nhắc tới Tô Hà còn có đồ mà trước đây Lục thái hậu ban thưởng.
Lục thái hậu cũng không phải đồ ngốc, lúc này đã cảm thấy có gì đó là lạ: “Nhiều như vậy?”
A Quý gật đầu: “Vẫn luôn ghi lại. Ngoài ra, Thái hậu còn thưởng vàng bạc, vải vóc, cùng với da lông.” Mặt khác, một ít tổ yến, dược liệu cũng có, những thứ này đều được ghi trong quyển sổ khác, A Quý lật cho Lục thái hậu xem. Sắc mặt Lục thái hậu âm trầm xuống: “Chẳng lẽ Chu thị tính kế ai gia?”
Nào khéo như vậy, lần đầu tặng trang sức, Tô Hà cự tuyệt, lần thứ hai lại đến, quả thật ngay cả thể diện vủa Quý phi cũng không để ý. Mà Chu Bách Hợp lại không biết xấu hổ đi nữa, thì mình cũng không có cách nào làm gì nàng, chẳng lẽ chính người ta không sợ mất mặt, chính mình liền không cho người ta tặng nữa? Nhưng nàng ta cứ tặng tiếp như vậy, nếu hôm nay mình không ý thức được có gì đó là lạ, thì chẳng phải là nàng ta cứ tặng, cứ mỗi lần Tô Hà khéo léo từ chối, chính mình liền phải thay nàng ta điền vào? Cứ thế mãi, sợ rằng điện Phượng Minh của mình cũng sẽ bị chuyển sạch, liền tính mình có hận người ta đi nữa, thì chỉ sợ cũng không chịu nổi hành hạ như vậy.
“Chu thị dụng tâm hiểm ác!” Lục thái hậu cười lạnh một tiếng, lấy tay áo che nửa miệng, lộ ra đôi mắt có ánh sáng lưu chuyển, mị thái mười phần, hừ một tiếng: “Sau này nếu nàng ta lại muốn khen thưởng, liền tùy nàng ta.” Một nô tỳ, không cần mình cất nhắc như vậy, huống chi Tô Hà chính là người của mình, chẳng lẽ Chu Bách Hợp còn tưởng rằng chỉ dựa vào bản lĩnh như vậy là có thể kéo người qua? Chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.
“Ai gia còn tưởng nàng ta lợi hại cỡ nào, bây giờ xem ra cũng là kẻ ngu dốt, dùng phương pháp như vậy để khiến người khác tức giận.” Đáng hận là lúc trước mình lại vẫn sảng khoái tốn không cho Tô Hà nhiều thứ như vậy. Hiện tại thưởng cho nàng ta một món lại quý trọng hơn một món, sau này đến lúc phong không thể phong, thưởng không thể thưởng nữa, chẳng lẽ vị trí của mình cũng phải nhường cho nàng ta?
Chuyện đong thăng gạo nuôi ân nhân, đong đấu gạo nuôi kẻ thù (thăng = 1/10 đấu), trong lòng Lục thái hậu đều biết, “Tô Hà nên gõ một phen.”
Bên này, Lục thái hậu cho rằng Bách Hợp ngu dốt dùng phương pháp như vậy để khiến người ta cảm thấy tức giận, mà bên kia Bách Hợp vẫn cứ khen thưởng Tô Hà, Tô Hà cũng vẫn không nhận, trở về Lục thái hậu hỏi, nàng ta liền nói đúng sự thật, Lục thái hậu cũng không nhắc lại chuyện ban thưởng nữa, mà ngược lại vô tình hay cố ý nhắc nhở nàng ta mấy câu, nhắc nở nàng ta cách xa Quý phi một chút, lúc đó Tô Hà kinh sợ biểu lộ trung thành, trong lòng lại càng thất vọng lạnh tâm với Lục thái hậu.
Từ ngày Lục thái hậu khôi phục thỉnh an, Bách Hợp dần dần phát hiện có vài điểm là lạ, Lục thái hậu hình như càng trở nên sợ lạnh, rõ ràng đã là tháng hai, nàng ta lại cứ như sợ lạnh, ăn mặc cực kỳ dày, buổi sáng lúc Bách Hợp đến thỉnh an, Lục thái hậu luôn không có tinh thần, dù là trên mặt có trang điểm, thì cũng không che được khí sắc càng ngày càng tái nhợt của nàng ta.
Thậm chí có một ngày nàng ta còn ôm ngực, dường như còn nôn khan một tiếng, Lục thái hậu nói là dạ dày mình bị lạnh, còn thỉnh y nữ đến đây bốc thuốc, đám người Hiền phi cũng không hoài nghi, nhưng trong lòng Bách Hợp lại đã sớm sinh ra hoài nghi với chuyện của Lục thái hậu và Vĩnh Minh đế, hôm đó Vĩnh Minh đế đem mọi người trong hậu cung cấm túc được liền cấm túc, đóng cửa ở trong cung dưỡng thân liền dưỡng thân, cuối năm lúc đi ngâm ôn tuyền, chỉ dẫn theo Lục thái hậu, khi Lục thái hậu trở về, mặt mày rạng rỡ, như một đóa hoa tươi được tưới đủ nước, trong lòng Bách Hợp hoài nghi, sợ là Lục thái hậu và Vĩnh Minh đế đã hoàn thành chuyện dơ bẩn, bây giờ trong bụng có nghiệt chủng.
Suy đoán này, bởi vì liên quan đến chuyện trọng đại, nên cô đều không nói với ai, chỉ còn chờ cơ hội nghiệm chứng. Mà cơ hội nghiệm chứng này rất nhanh liền tới, mười hai tháng hai, ngày của hoa, trong cung đã sớm tổ chức yến hội, Lục thái hậu mời mọi người tiến cung xướng ‘Bách hoa hiến vũ’, suốt cả ngày một đám người ở trong cung ăn hoa cao bắt bướm. Trong Ngự hoa viên trưng bày đầy hoa tươi, dẫn tới không ít ong bướm nghe hương mà đến, thậm chí cả Vĩnh Minh đế cũng quả nhiên hãnh diện xuất hiện.
Gần đây Vĩnh Minh đế rất ít đến hậu cung, hôm nay chúng phi tần đã sớm chuẩn bị, người người đều trang điểm xinh đẹp, ngay cả Vân quý nhân vẫn bị cấm túc ở mặt ngoài, kỳ thật là mượn có giữ thai cũng xuất hiện. Bách Hợp thì vì không để mình lạc loài, nên cũng trang điểm cực kỳ lộng lẫy sang trọng, búi trụy mã kế, mặc váy lụa màu đỏ nhạt, trên người phối với áo rộng tay màu vàng nhạt, khăn choàng thì lại là màu tím đinh hương, khác hẳn với phong cách trang điểm sang trọng già dặn mà trước đây Chu Bách Hợp yêu thích, quần áo màu sắc diễm lệ này làm cho khí chất của Bách Hợp cũng trở nên minh diễm hơn mấy phần.
Vì quá nổi bật, ngay cả Vĩnh Minh đế vừa đến cũng liên tục nhìn cô nhiều lần.
Trong hoa viên, bướm bay càng ngày càng nhiều, Liễu uyển nghi đề nghị: “Người nhiều như vậy, không bằng chơi kích trống truyền hoa đi, nếu nhận được hoa, do Hoàng thượng ra đề, các vị tỷ muội biểu diễn, thế nào?”
Hôm nay, Liễu uyển nghi cũng chú trọng trang điểm, trên đầu cài hoa vải màu hồng phấn, khiến làn da nàng càng trở nên trắng nõn vô cùng, lúc này một đôi mắt hạnh ẩn tình nhìn chằm chằm Vĩnh Minh đế, vòng eo mềm mại bị đai ngọc giữ chặt kia không chịu nổi nắm chặt, càng phát ra tiêu hồn. Hôm nay nàng ta ăn mặc quyến rũ mà mê người, hiển nhiên là có ý định muốn gây sự chú ý trước mặt Vĩnh Minh đế.
Từ sau khi mất con, mặc dù Liễu uyển nghi được thăng một cấp, nhưng ở trước mặt Hoàng đế lại ẩn ẩn có xu thế thất sủng, từ tháng mười hai tới giờ, trong suốt ba tháng, số lần Vĩnh Minh đế đặt chân đến cung nàng ta cũng chưa tới hai lần, phải biết, lúc trước, trong thời kỳ thịnh sủng của nàng ta, một tháng Vĩnh Minh đế cũng sẽ đến cung nàng ta bốn năm lần, lúc ấy Liễu uyển nghi còn là Liễu tần là bậc rạng rỡ nào, bây giờ con đã mất, phân vị mặc dù thăng, nhưng sủng ái của Hoàng thượng lại mất, trong lòng Liễu uyển nghi càng âm thầm sốt ruột.
Đề nghị này của nàng ta được đám người Hiền phi tán đồng, dù là Đức phi kiêu ngạo thì cũng có chút nóng lòng muốn thử, trên mặt Lục thái hậu mặc dù mang theo cười, nhưng trong mắt lại lóe ra hàn quang, không mở miệng nói gì.
“Như vậy cũng có phần quá nhàm chán.” Bách Hợp vừa nghe Liễu uyển nghi nói xong, liền mở miệng cắt ngang lời nói của nàng ta: “Thần thiếp thấy, hàng năm trong cung cứ đến ngày lễ liền chơi như vậy, thật sự quá không có ý mới, không bằng năm nay đổi trò chơi khác, thế nào?”
“A?” Lục thái hậu nghe thấy vậy, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc hứng thú: “Vậy theo Quý phi, nên đổi trò chơi gì?”
Bách Hợp chỉ vào bụi hoa bên cạnh, trên đó còn có không ít bươm bướm bay múa giữa những khóm hoa, hình ảnh đó cực kỳ xinh đẹp: “Không bằng năm nay liên thi bắt bướm đi, bắt bướm hiến cho Hoàng thượng và Thái hậu, nếu bướm của ai nhiều, liền được hạng nhất, Hoàng thượng và Thái hậu ban thưởng, thế nào?”
Lục thái hậu nghe lời này, trên mặt lộ ra tươi cười, quay đầu liền nhìn Vĩnh Minh đế: “Ai gia cảm thấy đề nghị này của Quý phi vô cùng tốt, Hoàng thượng thấy sao?”
Vĩnh Minh đế gật đầu, “Trẫm cũng thấy tốt, hôm nay bất luận bắt được bao nhiêu bướm, trẫm đều có thưởng, người được hạng nhất, trẫm còn có khen thưởng khác.”
Hai người đều đồng ý đề nghị này, mặc dù Liễu uyển nghi hơi tiếc nuối, nếu không thể chơi kích trống truyền hoa, thì mình không có cơ hội biểu hiện ở trước mặt Vĩnh Minh đế, nhưng lúc này lại nghe được bắt bướm có ban thưởng không nói, mà được hạng nhất còn có khen thưởng khác, tuy Vĩnh Minh đế không nói rõ là khen thưởng gì, nhưng nếu có thể được Hoàng đế lâm hạnh một lần thì cũng tốt, vừa nghĩ như thế, một đám nữ nhân lập tức đều hưng phấn kích động, người người xoa tay thề phải đoạt được hạng nhất.
Thi đấu lấy phương chơi đoán số tiến hành, Liễu uyển nghi thắng nhất, Hiền phi thứ hai, Bách Hợp thứ ba, Đức phi cuối cùng. Một người yếu ớt như Liễu uyển nghi, lúc này vì ban thưởng của Hoàng đế, cũng liều mạng bắt bướm, chạy đến mồ hôi nhễ nhại, nhưng thời gian một nén hương cháy hết, lại không bắt được tới năm con, nàng ta nóng nảy đến má phấn bỏ bừng, nước mắt cũng đong đầy vành mắt.
Kế tiếp đến Hiền phi khá hơn một chút, trái lại bắt được chín con, vẻ mặt Liễu uyển nghi đầy không cam lòng.
Đợi rốt cuộc đến phiên Bách Hợp, Bách Hợp cầm lưới bắt bướm, quay đầu liền liếc Tô Hà một cái, đầu tiên là chạy trái chạy phải bắt hai con bướm, mắt thấy một nén hương đã cháy hơn phân nửa, trước tiên cô liếc Tô Hà một cái, thấy nàng ta mím môi, lúc này một con bướm bay đến chỗ Thái hậu, Bách Hợp cũng nhào theo, cô dùng sức quá mạnh, khăn choàng thật dài kia lại bị cô giẫm phải, như không nhìn kỹ, Bách Hợp cầm lưới bắt bướm trong tay, liền trực tiếp ngã vào người Lục thái hậu.