Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 1127
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 1127 - Hoàng quý phi bị phế (17)
Beta: Sakura
Lúc Bách Hợp bước ra khỏi đại môn điện Phượng Minh, quay đầu liếc mắt nhìn, thấy Tô Hà cúi thấp đầu chắp tay đứng cung kính, Lục thái hậu thì do cung nữ lạ mặt tên là A Quý kia đỡ về nội điện, đại cung nữ ngày xưa Thay thái hậu chưởng ấn, thâm thụ Thái hậu tín nhiệm, bây giờ cũng chỉ lưu lạc đến như vậy mà thôi.
“Chư vị nương nương đi thong thả.” Tô Hà đem tiễn đoàn người ra cửa Nam điện Phượng Minh, liền dừng chân. Bách Hợp nghĩ nghĩ, vươn tay nắn lấy tay nàng ta, lúc Tô Hà đang muốn giãy giụa, nàng liền cởi vòng tay trên cổ tay mình đeo vào cổ tay Tô Hà: “Lần trước vì chuyện của Mộ Bắc, đánh Tô Hà cô cô, trong lòng Bản cung thật sự áy náy, bây giờ nghĩ đến việc này không liên quan đến cô cô, ngược lại đã trách oan cô cô.”
Đám người Hiền phi thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt Tô Hà lóe lóe, lui hai bước, tránh được bàn tay muốn đeo vòng tay của Bách Hợp, quỳ xuống: “Chuyện Đại hoàng tử, nô tỳ do chăm sóc không chu toàn, Quý phi nương nương hẳn nên đánh, nô tỳ nào dám nhận đồ của nương nương?”
Nàng ta nói xong, lại nói: “Bên người Thái hậu không cách được nô tỳ hầu hạ, chư vị nương nương đi thong thả, nô tỳ về trước.” Tô Hà nói xong, cũng không nhìn Bách Hợp, khom người lui ra sau, từng bước một lui vào đại môn điện Phượng Minh, mới xoay người dần dần đi mất.
Nhìn thấy tình cảnh như thế, Đức phi cười lạnh một tiếng: “Xem ra vòng tay của Quý phi là không tặng ra được rồi, thần thiếp có việc, liền đi trước một bước.” Nàng ta bước lên kiệu nhỏ, thái giám nâng kiệu hô một tiếng ‘Lên’, dần dần nghi trượng của Đức phi liền không nhìn thấy. Liễu uyển nghi cũng ngậm cười tìm cớ đi khỏi, chỉ còn lại mỗi Hiền phi và Bách Hợp vẫn còn đứng đó, Hiền phi nhớ tới lần trước Bách Hợp nhắc nhở mình chuyện An Tuyết, ngược lại sau khi cười trên nỗi đau của người khác xong, liền trấn an Bách Hợp một câu: “Tỷ tỷ không cần để trong lòng, có lẽ Tô Hà cô cô cũng không để ý việc này.”
Bách Hợp ngậm cười cầm vòng tay đeo lại vào cổ tay mình, nghe lời này của Hiền phi liền cười.
Trong điện Phượng Minh, Lục thái hậu lúc trước còn mang vẻ mặt dịu dàng đoan trang lúc này trên mặt đã không có tươi cười, Tô Hà quỳ trước mặt nàng ta, đang nói đến chuyện Bách Hợp tặng mình vòng ngọc.
“Vì sao ngươi không nhận?” Trên mặt Lục thái hậu lại treo đầy ý cười, tiếng nói thì thầm nhỏ nhẹ, Tô Hà nghe lời này, lại vùi đầu thấp hơn: “Lúc trước nô tỳ bị Quý phi sai người trượng trách, sao sẽ nhận đồ của nàng ta? Chỉ là mèo khóc chuột, giả từ bi thôi.” Nàng ta ở trước mặt Lục thái hậu không chút nào che giấu hận ý trong lòng mình, Lục thái hậu nghe lời này, mặc dù thần sắc không đổi, nhưng trong mắt lại lóe lên tia hài lòng: “Cũng khó cho ngươi. Lần trước tiến cống một khối Hòa Điền Ngọc. Ai gia liền thưởng cho ngươi.” Tô Hà cung kính tạ ơn. Nàng ta từ chối nhận đồ của Bách Hợp, lúc Lục thái hậu thưởng cho, nàng ta lại vui mừng hớn hở nhận, trong lòng Lục thái hậu hài lòng, gật đầu, ra hiệu nàng ta lui xuống.
Lúc Tô Hà đi ra khỏi nội điện của Lục thái hậu, siết chặt bàn tay. Vòng tay của Bách Hợp, nàng ta không nhận, nhưng lúc Bách Hợp kéo tay nàng ta, rõ ràng viết một chữ ‘Hợp’ vào lòng bàn tay.
Lục thái hậu cho rằng nàng hận nhất là Quý phi, Lục thái hậu hẳn là đã cao cao tại thượng quen, chưa từng nghĩ tới tâm tư hạ nhân, nàng cũng là người, mình làm việc cho Lục thái hậu, hại Lương Mộ Bắc, cuối cùng nhận được là bị Quý phi đánh cho một trận, lúc cần dùng người, Lục thái hậu liền dùng người, một khi Quý phi đánh giết mình, lại bảo mình tự lo, mình ở trong mắt nàng ta, sợ rằng còn không bằng một con chó, ngày đó Quý phi đánh mình, nhưng trong lòng mình hận nhất lại không phải Quý phi. Lục thái hậu cho rằng chuyện đã qua đi, nàng ta thưởng cho mình một ít châu báu trang sức liền xong, nhưng Lục thái hậu đã tính sai một điểm.
Ngày xưa nàng ta dùng chỗ tốt thu mua Tô Hà này trung thành và tận tâm làm việc cho nàng ta, thân là đệ nhất nữ quan bên người Thái hậu, trong cung ai không sợ? Ai không hiếu kính? Rất nhiều tiểu cung nhân nội thị còn phải hiếu kính hối lộ cho nàng, thường ngày Lục thái hậu lôi kéo lòng người, thứ tốt cũng là tiện tay liền cho, tới trình độ như nàng, vàng bạc châu báu nàng cũng có, thậm chí tài sản còn nhiều hơn một vài tiểu mỹ nhân không được sủng, nàng đã không thiếu ban thưởng, nàng thiếu chính là tôn trọng.
Chính là ngày đó Lục thái hậu nâng nàng cho nàng một tia mong đợi không nên có, sau đó lại mặc kệ nàng bị Quý phi giẫm xuống bùn, cho rằng lại dùng vàng bạc châu báu có thể đuổi nàng, Lục thái hậu lại tính sai rồi.
Nhất là khi mình dưỡng lành thương trở về hầu hạ, nữ quan bên người Thái hậu đã có thêm một người, càng làm cho nàng khắc sâu nhận thức đến, người bên cạnh Lục thái hậu cũng không nhất định phải là nàng. Đã không có một Tô Hà, sẽ có một Lý Hà, Vương Hà tới thay vị trí của nàng.
Nghĩ đến đây, bàn tay nàng siết thật chặt, Lục thái hậu làm người, nàng rõ ràng, hôm nay mặc dù nàng ta không nói nhiều, nhưng hành động thưởng ngọc cho mình lại đang nói cho mình, chỉ cần tận tâm làm việc cho nàng ta, như vậy Quý phi có thể thưởng đồ cho nàng, Thái hậu cũng có thể làm được. Trước đây luôn xem chuyện như vậy thành ân sủng, bây giờ nghĩ đến, nếu thật xảy ra chuyện, sợ rằng hôm nay Lục thái hậu sủng nàng bao nhiêu, sau này sẽ lạnh lùng bấy nhiêu.
Trên kiệu, Bách Hợp mỉm cười hơi híp mắt, câu được câu không nói chuyện với Hiền phi. Lục thái hậu còn chưa ý thức được sự biến hóa của Tô Hà, nhưng Bách Hợp lại chú ý tới. Phỏng chừng trong mắt quý nhân như Lục thái hậu, cung nữ mệnh tiện chính là không đáng giá, dù Tô Hà là một nữ quan chưởng lệnh, nhưng ở trong lòng Lục thái hậu, sợ rằng Tô Hà cũng chỉ là đồ chơi được nàng ta nâng lên thôi. Hôm nay nàng ta có thể nâng được một Tô Hà, tất nhiên cũng có thể nâng được một A Quý.
Mình đã tung cành ô-liu cho Tô Hà, sau này liền xem Tô Hà có nhận hay không. Nếu nàng ta là người thông minh, nhất định sẽ nhận, nếu nàng ta ngu xuẩn, người như vậy, không cần cũng được. Liền tính nàng ta nói ra chuyện mình viết chữ trong lòng bàn tay nàng ta đi nữa, không có bằng chứng, lại không để lại dấu vết, mình cũng có thể cắn chết là nàng ta bị đánh liền vu oan người, Bách Hợp ở ngay trước mặt đám người Đức phi thưởng cho nàng ta vòng tay, chính là vì vậy.
Nhưng nghĩ đến Tô Hà hẳn là thông minh, dù sao có thể được Lục thái hậu trọng dụng như vậy, ngày đó lúc mình sai người đánh nàng ta, cũng không kêu một tiếng, hiển nhiên trong lòng có chủ ý, chính mình tung cành ô-liu ra, nếu nàng ta không ngốc liền sẽ nhận. Nếu nàng ta thật sự nhận, sợ rằng Lục thái hậu đến chết cũng không ngờ, nữ quan trung thành với nàng ta như vậy, sẽ bị người khác thu mua, nhất là thu mua Tô Hà còn là Bách Hợp. Nếu thật sự thành công, đến lúc đó cũng thật buồn cười, ngày trước Lục thái hậu thu mua Chân thị bên người Chu Bách Hợp, bây giờ Bách Hợp cũng đào một nhân thủ của nàng tay, xem như một thù trả một thù.
“Tỷ tỷ thật sự liệu sự như thần.” Hiền phi nhàn rỗi không có việc gì, lúc ra khỏi điện Phượng Minh đã muốn đến cung của Bách Hợp ngồi một chút, bởi vậy cùng đi cung Hàm Phúc, dọc theo đường đi nói chuyện, nói nói liền nhắc tới chuyện của Đức phi.
Ngày đó khi Hiền phi nghe Bách Hợp nhắc nhở, còn có chút không tin, bây giờ xem ra, quả nhiên là ánh mắt Bách Hợp tinh chuẩn.
“Cũng không phải Bản cung liệu sự như thần, chỉ là nghĩ thoáng, dĩ nhiên cũng thông suốt hơn.” Bách Hợp liếc nhìn Hiền phi một cái như ám chỉ, Hiền phi liền trầm mặc xuống. Nàng ta không phải không hiểu hàm ý trong lời nói của Bách Hợp, nàng ta chỉ là không muốn tin Hoàng đế thật sự đạm bạc vô tình, cũng không dám tin lời nói của Bách Hợp là thật, bây giờ lại nghe Bách Hợp nói đến, nghĩ đến tình cảnh của Bách Hợp khi bị biếm sau chuyện của Đại hoàng tử, trong Hiền phi lòng cũng lạnh lẽo buốt giá.
Hai người trầm mặc không nói lời nào, chỉ nghe được tiếng bước chân của cung nhân giẫm xuống đất một cái, lúc kiệu được nâng lên hơi loạng choạng phát ra tiếng ‘Két két’, lúc đi ngang qua Mai uyển, Bách Hợp liền nhìn thấy ở xa xa có một nam nhân trung niên mặc áo bào có thêu kỳ lân cùng một đội nội thị đi ngang qua, Hiền phi hiển nhiên cũng nhìn thấy: “Hình như là Cao đại tướng quân tiến cung tạ ơn.”
Chỉ có trên quan phục của võ tướng mới thêu kỳ lân, mà có tư cách mặc quan bào võ tướng nhị phẩm cũng không nhiều, hơn nữa tuổi tác lại trẻ như vậy, vừa mới để râu, võ tướng Bắc Tề triều cũng không nhiều, thân phận kia tất nhiên vừa đẩy liền tính ra.
Rõ ràng Cao gia ăn một thiệt thòi buồn bực như vậy, hơn nữa cha của Cao tướng quân chết, lại lập công lao, vậy mà chỉ nhân được ban thưởng không đến nơi đến chốn như vậy, đại công to lớn lại nửa chỗ tốt cũng không mò được, còn phải tiến cung tạ ơn Hoàng đế, Bách Hợp nghĩ đến đây, cũng biết diện tích bóng ma tâm lý của Cao tướng quân lớn cỡ nào. Nàng lấy khăn tay che miệng, che lại khóe môi đang cong lên, dùng ngón tay đè khóe môi xuống, lúc lấy khan ra lại là bộ dáng lười biếng kia: “Chỉ sợ là vậy, dù sao Đức phi gây ra phiền phức lớn như vậy, Hoàng thượng cũng không truy cứu sai lầm của nàng ta, mà giữ lại tính mạng của nàng ta, lại phục vị cho nàng ta, Cao gia còn không phải nên vội vàng quỳ xuống tạ ơn sao?”
Nghe nói hôm qua Cao tướng quân liền tiến cung quỳ nửa ngày, Hoàng đế bày tư thái mười phần, hiển nhiên hôm nay mới triệu kiến hắn ta.
Nếu không biết ngọn nguồn sự việc, lời này nghe cũng đúng, nhưng sau khi Hiền phi biết được mọi việc từ đầu đến cuối, lại không nói ra lời.
Cuối tháng giêng, Tô Hà của điện Phượng Minh vẫn không có động tĩnh, thẳng đến đầu tháng hai, Bách Hợp ở điện Phượng Minh lại mượn cớ muốn thưởng đồ cho Tô Hà, lần này Tô Hà vẫn từ chối, chỉ là lúc bị Bách Hợp kéo, liền gãi gãi lòng bàn tay này, hiển nhiên đã quyết định.
Về đến cung Hàm Phúc, Họa Ý không rõ nội tình, tức giận đến toàn thân run run: “Liền tính Tô Hà lại được sủng ái, cũng chỉ là một cung nữ bên người Thái hậu thôi, huống chi nàng ta không tránh khỏi liên quan với chuyện Đại hoàng tử, nương nương chỉ đánh nàng ta một trận, không lấy mạng nàng ta đã tốt lắm rồi, nàng ta lại còn dám lại nhiều lần từ chối ý tốt của nương nương, sao nương nương không cho nàng ta chút giáo huấn?”
Thi Tình giúp Bách Hợp rửa mặt, lấy hương cao làm từ sữa và tinh dầu hoa thoa đều lên mặt Bách Hợp, mặc dù không nói chuyện, nhưng trên mặt cũng hiện lên thần sắc tán đồng, Bách Hợp nhắm mắt lại: “Giáo huấn là phải giáo huấn, nhưng không phải là giáo huấn mà các ngươi nghĩ.”
“Nương nương nói vậy là sao?” Thoa hương cao xong, Thi Tình lấy mảnh vải ngâm trong nước hoa ở bên cạnh ra, đặt thuốc đã điều chế sẵn vào, gói kín lại, sau đó đặt lên mắt Bách Hợp, rồi mới tò mò hỏi một câu.
“Sau này đều là người một nhà.” Nàng thốt ra lời này, Thi Tình vốn đang lau tay chuẩn bị bóp vai cho nàng, nghe lời này liền hoảng sợ, khăn tay cũng rớt xuống, ngẩng đầu nhìn Bách Hợp, nhưng lúc này trên mặt Bách Hợp bị phủ kín hương cao, mí mắt cũng bị cản trở, trái lại không nhìn ra thần sắc trên mặt.