Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 1116
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 1116 - Hoàng quý phi bị phế (6)
Bách Hợp híp mắt tùy ý hai đại cung nữ hầu hạ, nàng dựa vào tháp quý phi, suy nghĩ một chút: “Cứ xem là vậy đi.”
Quả thật cũng đến lúc rồi, hôm đó Lục thái hậu kêu cô nghỉ ngơi cho khỏe, không cần đến thỉnh an nàng ta, Bách Hợp đúng thật là làm ổ trong cung, xem lời khách sáo của Lục thái hậu làm thật, hôm nay đã qua bảy tám ngày rồi.
Theo lý mà nói, mùng một và mười lăm mỗi tháng, Lương Hách phải nghỉ ở tẩm cung của Chu Bách Hợp, thông lệ này từ lúc Vĩnh Minh đế còn là Thái tử đã liền giữ, thẳng đến sau khi Vĩnh Minh đế lên ngôi, tuy nói hắn ta cũng không sắc phong Chu Bách Hợp làm Hoàng hậu, nhưng lại cho nàng ấy một đặc thù của Hoàng hậu như vậy, nhưng chỉ có lần này, đã đến cuối tháng, không biết có phải bởi vì Lương Mộ Bắc chết hay không, mà mùng mười lăm tháng này, Vĩnh Minh đế cũng không tới, đây là tín hiệu Quý phi đã thất sủng, nếu mấy ngày nữa tới mùng một mà vẫn không đến, sợ rằng toàn bộ hậu cung đều phải gió nổi mây phun.
Nghĩ tới đây, Họa Ý không khỏi hơi lo lắng, nay Quý phi đã mất đi con trai, sủng ái của Hoàng đế lại không thể mất, ngài ấy không có danh phận Hoàng hậu, vốn cũng đã rất bất lợi, nếu lại bị Hoàng đế vắng vẻ nữa, hậu quả sợ rằng càng đáng lo hơn.
Lúc này Họa Ý hỏi đến, câu trả lời của Bách Hợp lại khiến nàng ấy hơi khó hiểu, đang định hỏi lại, Bách Hợp nghĩ một chút lại nói: “Phái người đi kêu Hiền phi tới cung Hàm Phúc, liền nói liên quan tới chuyện của Mộ Bắc, Bản cung có lời hỏi nàng ta.” Nhớ tới cách làm người của Chu Bách Hợp trước đây, vì phòng ngừa Hiền phi không đến, Bách Hợp lại thêm một câu: “Dẫn Thượng Hỉ theo.”
Hôm trước yêu cầu Hoàng đế muốn điều tra kỹ chân tướng cái chết của Lương Mộ Bắc, lúc đó Hoàng đế đã phái Thượng Hỉ trợ giúp mình, sau đó Thượng Hỉ cũng đã tới, nhưng lại thành ngày ngày theo dõi Bách Hợp, thật giống như giám thị nàng vậy. Mấy ngày nay Bách Hợp ở trong cung Hàm Phúc không đi đâu cả, cũng không có động tĩnh gì. Họa Ý vừa hỏi xong, nghe được Bách Hợp ra lệnh như vậy, ngược lại ngẩn ngơ: “Nương nương thật sự cho rằng chuyện này có liên quan đến Hiền phi?”
Thi Tình và Họa Ý đều là nha hoàn hầu hạ bên người Chu Bách Hợp từ nhỏ đến lớn, biết gốc gác, thậm chí vì Chu Bách Hợp mà tự chải tóc suốt đời không gả, nguyện ý ở lại trong cung với nàng ấy, trong nội dung cốt truyện hai người còn vì Chu Bách Hợp mà chết, hết sức trung thành. Hai người cũng không phải không thông minh, chỉ là vì chuyện liên quan đến Lương Mộ Bắc, cho nên không dám to gan suy đoán, sợ làm rối loạn tâm thần của Bách Hợp. Lúc này Bách Hợp cũng không có ý muốn lừa gạt hai người, nghe được Họa Ý mở miệng đặt câu hỏi, nàng thu bàn tay đang thoa cao hương lài về, cẩn thận nhìn một chút, dọc theo bên rìa móng tay có một ít chất lỏng của cây bóng nước còn lưu lại, bởi vì mới sơn, màu sắc còn chưa đẹp lắm, không được bóng loáng đều màu, qua một hai ngày sau, đợi lấy đi chất lỏng trên móng tay, chỉ để lại móng tay đã được nhuộm màu, ngược lại sẽ đẹp hơn.
“Liền tính Hiền phi có lòng không tha cho Mộ Bắc, thì cũng không cần thiết làm vậy. Bản thân nàng ta không có Hoàng tử, trong cung lại không phải được sủng ái nhất, sự tồn tại của Mộ Bắc, cũng không khiến nàng ta chướng mắt gì. Nàng ta không cần thiết nóng lòng đến nỗi xuống ta với Mộ Bắc vào lúc này, hơn nữa còn để lại một chứng cứ như vậy.” Tuy Hiền phi nhỏ tuổi, tính cách cũng dễ xúc động, nhưng cũng không phải là kẻ ngu, nếu nàng ta có con cái, để trải đường cho con trai, ngược lại có thể xuống tay với Lương Mộ Bắc, nhưng nàng ta vừa không có con cái, lại không mang thai, lúc này xuống tay với Lương Mộ Bắc, liền thật sự quá sớm.
“Nói cũng phải, vậy chính là có người làm, khiến cho khăn tay của Hiền phi bị người ta phát hiện được trong Ngự hoa viên.” Trong cung, những vật nhỏ như vậy là được chú ý nhất, không phải người thân cận thì không thể trông coi, mỗi tấm khăn và mỗi một vật trên người đều có ghi số, nếu không, quản lý không nghiêm, bị nô tài to gan trộm đi, một khi rơi vào trong tay người có tâm, chỉ sợ cũng sẽ thành vật bị người khác hãm hại.
Những vật bên người này của nguyên chủ đều do Thi Tình và Họa Ý được tin tưởng trông coi, sợ là Hiền phi cũng giống vậy, lần này khan tay của Hiền phi lại rơi trong Ngự hoa viên, Hiền phi lại không có lý do và động cơ gì để ra tay vào lúc này, còn để lại một sơ hở rõ ràng như vậy, nếu thật sự là nàng ta, vậy sợ rằng Hiền phi đã căn bản không leo đến phi vị như bây giờ, những nếu không phải nàng ta, như vậy liền thú vị.
Đều đã nói đến nước này, Thi Tình và Họa Ý lập tức liền hiểu rõ: “Ý của nương nương là, bên người Hiền phi…”
“Dù sao Bản cung cũng phải giúp nàng ta một lần, là đen là trắng, một cái liền nhìn ra, Hiền phi thật sự phải thiếu Bản cung một đại nhân tình rồi!” Lời của hai đại cung nữ còn chưa dứt, Bách Hợp đã liền híp mắt.
Nói đến cái chết của Chu Bách Hợp trong nội dung cốt truyện, cũng hoặc nhiều hoặc ít có liên quan đến Hiền phi. Sau khi Chu Bách Hợp mất đi con trai độc nhất lại mất thánh sủng, tất nhiên cũng không thể có thai nữa, nàng ấy nhận con trai Lương Mộ Lâm của tân sủng sau này của Hoàng đế là An tần, An tần xuất thân thấp hèn, lại không có tư cách tự mình muôi dưỡng, lúc đó nàng ta cần có một thân phận và địa vị càng có lợi hơn, mà thân là đứng đầu Tứ phi, Chu Bách Hợp lại cần một đứa con trai, song phương vỗ tay liền hợp.
Mà An tần này, là người bước ra từ cung của Hiền phi, chính là một trong hai đại nha hoàn thiếp thân bên người Hiền phi —— An Tuyết.
Trong nội dung cốt truyện, Chu Bách Hợp hận Hiền phi muốn chết, lúc biết Hiền phi bị đại nha hoàn thiếp thân của mình phản bội, đã cười trên nỗi đau của người khác, hận không thể càng đả kích nàng ta hơn nữa, nên đã ngoài sáng trong tối cất tiếng châm chọc, khiến cho Hiền phi càng hận Chu Bách Hợp tận xương, hai người kết làm tử thù. Vào lúc này, sau khi loại bỏ hiềm nghi của Hiền phi, Bách Hợp liền hoài nghi An tần đầu tiên.
Nàng ta vốn cũng là người của Quách gia, nhưng sau này vì vinh hoa phú quý mà làm ra chuyện phản chủ như vậy, huống chi có thể từ một nha hoàn, càng về sau trở thành đứng đầu một cung, trở thành nữ nhân có danh phận bên người Vĩnh Minh đế, cũng thành công sinh hạ Hoàng tử, còn muốn đưa Hoàng tử đến bên người Chu Bách Hợp, chứng minh thủ đoạn của nữ nhân này không thấp.
“Hít.” Mặc dù Bách Hợp không trả lời rõ ràng vấn đề của Thi Tình và Họa Ý, nhưng hàm ý đã lộ ra trong lời nói cũng cực kỳ rõ ràng, hai đại cung nữ nhìn nhau một cái, đều vừa nghĩ mà sợ, lại có chút khiếp sợ.
“Chỉ là không biết vị ở phía Đông kia rốt cuộc cho ích lợi gì, có thể dụ dỗ được làm việc cho nàng ta, ngược lại thật sự có bản lĩnh.” Lục thái hậu thật sự là một nhân vật lợi hại, tuy nhỏ tuổi, nhưng tâm cơ lại sâu, vừa có thể dụ dỗ được Chân thị làm việc cho nàng ta lúc trước, lại có thể không dấu vết vươn tay tới bên người Hiền phi, Bách Hợp thở dài, cầm hộ giáp đeo lên: “Đi đi, đi gọi Hiền phi tới, liền nói Bản cung có chuyện muốn thương nghị với nàng ta.”
Họa Ý nghe lời này của Bách Hợp, cũng không quá tình nguyện: “Nương nương, quan hệ giữa Hiền phi và ngài luôn luôn không hề thân cận, xảy ra chuyện như vậy, cũng là bản thân nàng ta ngự hạ không nghiêm, bị ám hại cũng là đáng đời, tại sao ngài phải đánh thức nàng ta chứ?” Nữ nhân trong cung liền không có quan hệ hòa thuận, trước đây, khi Vĩnh Minh đế còn chưa kế vị, nữ nhân trong hậu cung của hắn ta đã liền người người tranh tới đấu đi, ầm ĩ không thể giảng hòa, giữa Chu Bách Hợp và Hiền phi cũng là như nước với lửa, lần này Hiền phi tự sơ suất, người trong tay còn hại Lương Mộ Bắc một mạng, người trong cung Hàm Phúc nhớ tới chuyện này liền hận đến cắn răng nghiến lợi. Nhớ tới Bách Hợp còn muốn giúp Hiền phi, Họa Ý vừa nói, nước mắt liền chảy ra.
“Nha đầu ngốc, Bản cung không phải giúp nàng ta, Bản cung tự giúp chính mình.” Sống trong cung, cực kỳ khó khăn, “Hôm nay các ngươi cũng nhìn thấy đó, ngày đó Hoàng thượng lên ngôi, sắc phong mọi người trong hậu cung, Bản cung và Hoàng thượng là phu thê, cuối cùng lại chỉ được phong Hoàng quý phi mà thôi. Mộ Bắc vừa chết, ngay cả danh phận Hoàng quý phi của Bản cung, Hoàng thượng cũng đoạt, chỉ còn lại danh hiệu Quý phi.” Ngày đó Chu Bách Hợp thụ phong Hoàng quý phi, tuy nói có thể đại diện Hoàng hậu, nhưng một từ ‘đại diện’, chính là đã tỏ ra danh không chính ngôn không thuận như vậy, huống chi trong cung còn có một Lục thái hậu ở điện Phượng Minh, chưởng phượng ấn.
Nhất là sau khi Lương Mộ Bắc xảy ra chuyện, Chu Bách Hợp càng là bị đoạt tước vị Hoàng quý phi, thành Chu quý phi. Tuy nói vẫn là đứng đầu Tứ phi, nhưng từ một người ngày trước được Tiên Hoàng hậu nhìn trúng, tiếp đó lấy thân phận Thái tử phi nghênh thú vào Đông cung như Chu Bách Hợp, chính là giống như nàng ấy từ thê biếm thành thiếp, vốn địa vị hơn hẳn đám người Hiền phi, lúc này lại phải ngang hàng với họ.
Hoàng đế cay nghiệt vô tình, Hiền phi có thể dùng. Nếu biết dùng, cũng là một trợ lực.
“Huống chi nếu người bên cạnh Hiền Phi thật sự phản nàng ta, giúp Hiền phi một chuyện, cũng có thể để Hiền phi đối phó với nàng ta.” Trong nội dung cốt truyện, An tần câu dẫn Hoàng đế, từ đó được phong tước hiệu, loại hành vi phản chủ này khiến Hiền phi cực kỳ thồng hận. Nói không chừng An tần đã bị Lục thái hậu thu mua, vô cùng có khả năng chính là người của Lục thái hậu, nếu có thể để Hiền phi kiềm chế, cũng xem như có một lực lượng kiềm chế Lục thái hậu.
Bách Hợp càng nói rõ ràng, Thi Tình và Họa Ý biết nàng sinh tồn ở trong cung khó khăn, càng khó chịu hơn: “Nương nương cần gì phải nghĩ nhiều như vậy? Nương nương và Hoàng thượng là phu thê niên thiếu, mặc dù Đại hoàng tử đã mất, nhưng nương nương quốc sắc thiên hương, người lại trẻ tuổi, về sau luôn sẽ có.” Hai người vừa nghe Bách Hợp nói như vậy, thật giống như đã không còn hy vọng với cuộc sống trong cung, hai người không khỏi đều quỳ xuống an ủi.
Bách Hợp nghe lời này liền cong môi: “Trong cung xưa nay chính là nơi ăn thịt người, nghĩ ít đi, chết cũng sớm hơn. Hoàng thượng, Bản cung hiểu còn nhiều hơn các ngươi.” Nàng nói xong, không muốn nhắc lại đề tài này nữa: “Đi kêu Hiền phi tới, các ngươi cũng đừng lo lắng, tuy nói Bản cung muốn nhắc nhở Hiền phi, nhưng cũng không để nàng ta biết dễ dàng như vậy.”
Cô đã quyết định, tuy hai đại cung nữ vẫn còn chút đau lòng nhưng vẫn đều đáp vâng, trong cung khóc lóc xui xẻo, hơn nữa lại là thời điểm lúng túng này, nếu lại khóc nữa sợ rằng sẽ khiến Bách Hợp nhớ tới cái chết của Lương Mộ Bắc, nếu cô đã có chuyện bận rộn, dời đi chút sự chú ý cũng tốt, vừa nghĩ như thế, lúc này hai cung nữ mới đứng lên, mỗi người chia nhau ra ngoài truyền lệnh.
Đầu kia Thượng Hỉ công công nhận được Họa Ý nhờ giúp đỡ, đi vào thỉnh an Bách Hợp: “Nương nương muốn nô tài cùng Đỗ Quyên đi kêu Hiền phi nương nương tới sao?” Thượng Hỉ là người hầu hạ bên cạnh Vĩnh Minh đế, hắn ta vốn là thái giám được sủng ái trong thời Tiên đế, sau khi Tiên đế hoăng, thiên tử nào triều thần đó, tuy nói Vĩnh Minh đế vẫn dùng hắn ta, nhưng chuyện chân chính lại không hề qua tay hắn ta, mà là giao cho thái giám tâm phúc của Vĩnh Minh đế là Tam Phúc, tuy nói trên danh nghĩa đều là Đại thái giám, nhưng Tam Phúc có chưởng ấn, Thượng Hỉ lại bị phái đến chỗ của Bách Hợp, từ một điểm này liền có thể nhìn ra.
Chỉ là tuy nói không được sủng ái, nhưng Thượng Hỉ vẫn còn thân phận Đại thái giám được sủng ái trong thời Tiên đế, Bách Hợp nói kêu hắn ta làm việc, không biết là vì hắn ta biết Bách Hợp đã mất đế sủng, hay là có được chỉ ý của Vĩnh Minh đế, mà còn dám đi vào hỏi nàng, trong lòng Bách Hợp cười lạnh, trong miệng lại hỏi: “Chẳng lẽ Họa Ý còn có điều gì chưa nói cho Thượng Hỉ công công hiểu rõ?”
“Cũng không phải.” Thượng Hỉ hất phất trần trong tay, người trong cung giỏi nhất là biết đạp thấp nâng cao, người người đều tinh như khỉ, vị trong cung Hàm Phúc này, tuy nói trẻ tuổi mạo mỹ, nhan sắc khá mỹ lệ, nhưng trong cung, thứ không thiếu nhất chính là mỹ nhân, người như Thượng Hỉ chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra Bách Hợp phục sủng hầu như vô vọng, tuy nói e ngại Bách Hợp còn có một phân vị, hắn ta cũng không có thái độ phách lối mười phần, nhưng xem thường lại có thể thấy được.
“Chỉ là, Hiền phi nương nương và chuyện của Đại hoàng tử, không biết có gì liên quan?” Hắn ta hỏi một câu, lời còn chưa dứt, Bách Hợp vốn đang dựa nghiêng vào tháp mỹ nhân chơi ngọc bội, nghe lời này liền ngồi thẳng lên, ném ngọc bội vào người hắn ta!
“Làm càn!” Bách Hợp đứng dậy quá mau, tà khâm trên cung trang kia bởi vì động tác của nàng mà bị đẩy ra một chút, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng với da thịt trắng như tuyết không tì vết, nửa vai bọc ở trong vạt áo như ẩn như hiện. Cô nhấc tay chỉnh lại cổ áo của mình, cong môi: “Đừng tưởng rằng Thượng Hỉ công công là người bên cạnh Hoàng thượng, thì Bản cung liền không thể làm gì được ngươi. Hoàng thượng chỉ là phái ngươi tới hỗ trợ Bản cung điều tra chuyện của Mộ Bắc thôi, cũng không phải phái ngươi tới chất vấn Bản cung, khăn tay của Hiền phi rơi trong Ngự hoa viên, Bản cung muốn mời nàng ta tới hỏi, chẳng lẽ một nô tài như ngươi còn có ý kiến gì sao?”
Thượng Hỉ lật đật quỳ xuống, trong miệng liên tục hô không dám. Ngọc bội kia đập trúng đầu hắn ta, đập trán hắn ta nổi lên một vết sung đỏ, lại rớt ‘Cạch’ xuống đất, may mà vì trời đông giá rét, trên sàn trải thảm dày, ngọc bội kia cũng không rớt bể, Thượng Hỉ nhặt lên, hai tay nâng qua đầu, quỳ đi đến giao về tay Bách Hợp, lại liên tục xin lỗi, lúc này Bách Hợp mới làm như không so đo với hắn ta, tức giận vung tay áo: “Cút ra ngoài!”
Hắn ta đáp một tiếng, lúc này mới bò dậy, khom người lui ra ngoài.
Chờ Thượng Hỉ vừa đi, Thi Tình mới ‘Phi’ một tiếng: “Cẩu nô tài, Đại hoàng tử mới xảy ra chuyện bao lâu, lại dám xem thường ngài.”
Trong cung tình người ấm lạnh, Bách Hợp ngược lại không để ý, cô cầm miếng ngọc bội mà Thượng Hỉ mới nhặt về, ánh mắt nhìn về phương hướng bóng người của hắn ta biến mất hai lần, cong môi: “Nếu hắn ta không như vậy, ta thật sự không dễ làm.”
Thi Tình nghe lời này, sững sờ một chút, cũng không biết có phải hiểu ra gì không, đầu cúi thấp xuống.
Đầu này, Bách Hợp kêu Hiền phi tới, người trong điện Kiêm Gia nghe lời này, cũng bất mãn: “Quý phi có ý gì?” An Tuyết như bất mãn, nhìn Hiền phi nói: “Hôm đó đã nói rõ không giận nương nương, không nghĩ tới nói ngược lại còn hay hơn hát. Trước mặt một bộ, sau lưng một bộ, hôm nay liền ra yêu thiêu thân.”
Sắc mặt Quách thị cũng hết sức khó coi, ngày đó Lương Mộ Bắc chết, vốn nàng liền đoán được lần này Chu Bách Hợp bị người ta chạm vào nghịch lân, nói không chừng là sẽ nổi điên cắn người như con chó điên, ngày đó nàng còn định tìm Lục thái hậu cầu cứu, thỉnh nàng ta làm chứng cho mình sáng sớm hôm đó đã rời khỏi điện Phượng Minh của Lục thái hậu, nhưng lúc vào điện Phượng Minh liền gặp được Chu Bách Hợp, nàng ta còn kéo tay mình, cùng mình đi vào điện Phượng Minh, lúc ở trong điện Phượng Minh, Chu Bách Hợp thu thập Tô cô cô bên người Thái hậu, nửa điểm cũng không kéo mình vào, nàng còn tưởng rằng lần này Chu Bách Hợp đổi tính, biết mình cũng không phải là hung thủ thật sự hại con trai của nàng ta.
Không nghĩ tới nữ nhân điên này an tĩnh được mấy ngày, rốt cuộc lại bắt đầu lăn qua lăn lại.
Trong lòng Hiền phi đang liên tục nguyền rủa, ngày đó ngay trước mặt Vĩnh Minh đế, nàng đã bỏ lỡ cơ hội giải thích trước mặt Lục thái hậu, hôm nay Chu Bách Hợp kêu nàng đến cung Hàm Phúc của nàng ta, Hoàng đế lại không có ở đây, Chu Bách Hợp rõ ràng là muốn thu sau tính sổ. Trong lòng Hiền phi kêu la như sấm, tính tình nàng ta vốn cũng không tốt, cũng không phải là một người có thể nén giận, nhưng lần này lúc Bách Hợp phái người tới kêu nàng ta, còn kêu người dẫn theo Thượng Hỉ, liền tính nàng ta không cho Bách Hợp mặt mũi này, thì cũng phải nể mặt Thượng Hỉ, thật đúng là không thể không đi. Quách thị nén lửa giận trong lòng, cố gắng nặn ta vẻ tươi cười thỉnh Thượng Hỉ chờ một lát, để nàng ta về nội điện thay quần áo, vừa vào nội điện, trên gương mặt xinh đẹp của Hiền phi hiện lên thần sắc hung ác, nhấc tay quét hết bộ trà cụ trên bàn xuống đất!
Trong miệng nàng ta liên tục nguyền rủa, nhưng cũng không dám lớn tiếng, một lúc lâu sau ra hết cơn tức trong lòng khí, mới cảm thấy thư thái rất nhiều, kêu người thay quần áo trang điểm cho mình, đi tới chỗ ở của Bách Hợp.
Đầu này, Hiền phi bước vào cung Hàm Phúc của Bách Hợp, nhưng Bách Hợp lại không có ý định gặp nàng ta, mà ngược lại phái người thỉnh Hiền phi vào chính điện, cũng lấy hương an thần đốt, trong điện yên lặng, mùi đàn hương vốn hẳn rất có thể trấn an lòng người, nhưng lúc này trong lòng Hiền phi lại lo lắng bất an, vừa lo lắng không biết khi nào thì Bách Hợp sẽ ra gặp nàng ta, lại bất an sau khi gặp nàng ta, Bách Hợp hỏi tới chuyện Lương Mộ Bắc thì nàng ta phải nói thế nào. Nàng ta nôn nóng bất an ngồi đợi hồi lâu, bởi vì trong lòng có chuyện, đàn hương tĩnh tâm ninh thần kia cũng không thể làm cho nàng ta bình tĩnh lại.
Ban đầu vốn Hiền phi còn căng thẳng lo lắng, trong lòng suy nghĩ rất nhiều câu trả lời khác nhau, để lúc gặp Bách Hợp cũng biết phải nói thế nào, nhưng cuối cùng hai canh giờ trôi qua, nàng ta ngồi đợi lâu như vậy, Bách Hợp lại căn bản không xuất hiện! Nàng ta thúc giục người cung Hàm Phúc đi hỏi thăm mấy lần, lần nào câu trả lời của những người này đều giống hệt nhau, Quý phi nương nương có chuyện bận rộn, thỉnh nàng ta chờ một lát.
Từ sau ngọ thiện, mắt thấy chờ đến mặt trời cũng ngã về Tây, Bách Hợp lại vẫn không thấy bóng dáng, Hiền phi ngồi khô nửa ngày, giận đến trong lòng phát run, khẩn trương ngay từ đầu biến thành lửa giận sau khi bị người khác đùa giỡn sắc mặt, nàng ta trắng xanh lần lượt thay nhau, bàn tay giấu trong ống tay áo dài rộng siết chặt, lại buông ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, trong lòng trực tiếp mắng Bách Hợp cẩu huyết phun đầu.
“Nương nương, ngài thật sự không gặp Hiền phi sao?” Trong nội điện cung Hàm Phúc, Bách Hợp nằm trên nhuyễn tháp ngủ trưa một giấc, khi thức dậy nghe Họa Ý nói Hiền phi vẫn còn chờ trong cung Hàm Phúc, không khỏi liền cười lên.