Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 1041
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 1041 - [Star] Tình chị em sâu nặng (14)
Lời vừa nói ra, sắc mặt người đàn ông tên Camilla thay đổi. Hắn ta cắn răng, nhưng vì động tác này động chạm vết thương nên khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ đau đớn. Bề ngoài giống như đã tốt lắm không sai, nhưng trong một giờ đồng hồ làm sao mà tốt nhanh thế được. Dinh dưỡng thiếu hụt, thuốc thang cũng không dư dả, chỉ có thể chữa được vết thương trí mạng, ngoài ra còn cần thời gian dưỡng thương. Động tác cắn răng khiến Camilla hít vài hơi khí lạnh, cười mấy tiếng. Biểu tình trên mặt Camilla âm u, hắn hừ lạnh: “Phi thuyền bán thành phẩm? Cô gái! Cô cho rằng đây là nơi nào?”
Nói tới đây, Camilla tức giận đập tay xuống bàn – “Nơi đây! Nơi đây chính là hành tinh Camilla, là hành tinh bị lãng quên, là nơi ngàn vạn người dân hệ Ngân hà vũ trụ vứt bỏ, là nơi chết chóc, là thành trì của ma quỷ. Người tới chỗ này không phải là bị lưu vong thì cũng đào vong. Ai sẽ tạo cơ hội cho chúng tôi?”
Càng nói, Camilla càng kích động, ánh mắt lộ ra tia oán hận: “Ta ở đây đã ngây người hơn bốn mươi năm. Năm này qua năm khác, tận mắt nhìn thấy người dân ở hành tinh này từ mười vạn chỉ còn dưới sáu vạn, lại thêm bốn mươi năm nữa, ở đây chỉ sợ hai vạn người cũng không đến. Nước tắm hôm nay cô dùng qua, có thể khiến cho gần trăm người sống lâu được mấy ngày….”
Trong lời nói của Camilla lộ ra vẻ tuyệt vọng cùng tức giận, nên càng nói càng to. Bách Hợp chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không lên tiếng, nhưng mà càng nghe hắn nói thì cười khổ, có chút chán chường vò tóc. Cô hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc kích động xuống.
“Ta thực hiện kế hoạch này, xác suất thành công không lớn. Nhưng ở nơi tận cùng hoang phế, bị thiếu thức ăn cùng nước uống, ngày qua ngày tinh thần cũng chán nản. Dự đoán có thể sống thêm bốn đến mười năm. Nhưng ta nhắc nhở cô, tuổi thọ của dị năng giả dài hơn so với người thường. Cô chắc chắn chưa trưởng thành. Đợi tới khi người trên hành tinh bị lãng quên này phát điên mà chết hết, thì cô cũng chẳng sống được bao lâu đâu. Muốn đi hay ở? Tùy cô quyết định”. Chính vì hắn đã xoắn xuýt vấn đề này nhiều năm, cho nên kế hoạch chế tạo phi thuyền đã tiến hành được trăm năm nhưng chưa có người nào dám tiên phong mạo hiểm. Ở lại chính là tham sống sợ chết, mặc dù biết rõ đây là sự dằn vặt tâm hồn nhưng mà đến con kiến hôi còn tham sống, chính những người đã trải qua tuyệt vọng vô cùng mới biết sinh mệnh đáng quý thế nào, không muốn chết đi. Quan trọng nhất là kế hoạch chế tạo phi thuyền đã cho những người này thêm vài phần hi vọng, cảm thấy là chế tạo xong phi thuyền rồi thì sẽ có một ngày có một biện pháp an toàn hơn, ổn thỏa hơn rời khỏi nơi đây. Chỉ cần có hi vọng thì chẳng ai nguyện ý căn cứ vào cơ hội mà hai mươi phần trăm sống sót cũng không tới để leo lên phi thuyền rời khỏi hành tinh Camilla. Thủ lĩnh tiền nhiệm kia tới chết cũng không quyết định được, người kế nhiệm là hắn đây cũng giống vậy. Bây giờ hắn nhìn vẻ rối rắm của Bách Hợp liền có cảm giác trút được cục nợ lên cô, cảm thấy khoái trá vô cùng. Vì vậy sau khi nói xong liền cúi đầu không lên tiếng.
“Cơ hội thành công là bao nhiêu phần trăm?” – Bách Hợp nghe hắn nói thì hỏi lại.
Người đàn ông nhếch miệng cười có chút vô lại buông thõng tay xuống: “Không biết”. Nhưng sau khi thốt ra lời này, người đàn ông ngay lập tức phát hiện ra ánh mắt Bách Hợp có chút nguy hiểm liền cười khan: “Thực sự ta không biết. Vì không có người nào dám làm thí nghiệm. Mà phi thuyền chỉ có một nên không người nào dám đem đi thí nghiệm” – nói xong lời này, người đàn ông vỗ tay lên đùi nói tiếp – “Bây giờ cơ hội này đưa cho cô. Nếu cô phải rời đi, tôi sẽ đem phi thuyền cho cô. Nếu rời đi được, chỉ hi vọng cô nghĩ tới phần trợ giúp của chúng tôi mà quay trở lại đưa chúng tôi đi. Chỉ cần hứa đưa tôi rời đi, cả đời này tôi hứa giúp cô phát triển”. Đương nhiên nếu như Bách Hợp thất bại, biến mất trong quá trình vượt qua worm-hole, cùng phi thuyền này trở thành rác thải vũ trụ thì cũng chứng minh kế hoạch chế tạo phi thuyền rời khỏi nơi đây đã thất bại; mà hắn sẽ an tâm ở đây sống tốt quãng đời còn lại, không cần lo lắng về những thứ hư vô mờ mịt kia nữa.
Người này đánh bàn tính thật là nhanh như chớp, thậm chí còn không có nửa điểm giấu diếm ý đồ: “Ta cho cô hai ngày suy nghĩ”
“Không cần!”.
Bách Hợp lắc đầu, chuyện tới bước này, cô đã không còn có phương án dự phòng nào khác. Tính cách của cô vốn không phải quá cứng rắn, nhưng không phải không quả quyết. Việc ôm một tia hi vọng rời khỏi đây, là có thể rời khỏi; so cùng với việc ăn uống rồi ngồi chờ chết chỗ này; thì việc chờ chết ở nơi đây tương đương với việc nhiệm vụ thất bại. Còn chẳng thà lên phi thuyền còn có khả năng sống, nhiệm vụ không chừng còn thực hiện được. Chứ vĩnh viễn ở lại hành tinh Camilla thì nhiệm vụ không còn nửa điểm cứu vãn nữa.
Đối với những người này, cả đời là một chuỗi thời gian vô cùng dài. Nhưng cái mà cô muốn theo đuổi là sự sinh tồn vĩnh cửu. Sự quyết đoán của Bách Hợp càng khiến mọi người có chút không dự liệu trước được. Không chỉ là người đàn ông cao gầy nọ, ngay cả tên thủ hạ cũng có chút giật mình nhìn chằm chằm Bách Hợp.
Bách Hợp quả quyết: “Phi thuyền này, tôi muốn!”
Bao nhiêu năm nay, nhìn phi thuyền không có đảm bảo số liệu kỹ thuật, đám người kia rõ ràng là có cơ hội nói ra nhưng không kẻ nào dám nói. Nghe Bách Hợp nói chắc chắn như vậy thì cảm thấy trong long chấn động, lại có chút chua chát: “Cô….cô thực sự không cần suy nghĩ chút nào à?”
Cấu tạo của phi thuyền toàn là do một đám người không phải nhà khoa học chân chính chế tạo ra, tính ổn định và tính an toàn không ai dám đảm bảo. Hành động của Bách Hợp là hành động muốn chết, người đàn ông kia dù hi vọng cô gái trước mắt mình nói như vậy, nhưng chuyện xảy ra rồi thì không biết vì sao lại thốt lên: “Cô có thể suy nghĩ thêm vài ngày….”
“Tôi nói rồi! Tôi không cần nghĩ!”- Bách Hợp lắc đầu cắt lời hắn.
Người đàn ông này nhìn cô khẳng định như vậy thì vừa mừng vừa sợ: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ chuẩn bị cho cô lương thực và thức uống trong mười ngày”
“Không phải cho tôi, cho chúng ta” – Bách Hợp sâu xa nhìn người đàn ông nọ, còn hắn vui vẻ lắc đầu: “Không, không, cô gái ạ, không có chúng tôi, chỉ có cô!”
Thật vất vả mới có người nguyện ý là người mở đường, dù thành công hay không cũng được coi như là giải quyết xong một cái gai trong mắt, hắn ta như bỏ được tảng đá trong lòng, nói năng lại có chút lộn xộn hơn.
“Phi thuyền có thể chứa tối đa bao nhiêu người?” – Bách Hợp cắt ngang lời hắn lần nữa.
Người đàn ông kích động nói: “Có thể chứa gần trăm người không vấn đề gì hết. Ta sẽ cho người trang bị cho cô sofa thoải mái cùng giường, hướng dẫn định vị gì đó cô chờ tôi sẽ sai người….”
“Vậy thì tốt” – Bách Hợp gật đầu, tiếp tục mở miệng – “Có thể chứa gần trăm người không vấn đề gì, ta còn sợ không chứa nổi, đến lúc đó sẽ tận diệt các người”
“Ta còn có thể….” – Người đàn ông còn đang hào hứng, còn muốn nói phi thuyền có khả năng ngụy trang gì đó, vừa nghe thấy lời Bách Hợp liền ngẩn ngơ, giật mình hỏi lại: “Có ý gì?”
“Ý gì à?” – Bách Hợp cao giọng hỏi ngược lại, biểu tình thâm trầm có chút quỷ dị: “Ngài Camilla tôn quý, chẳng lẽ các người thực sự cho rằng, tôi sẽ trở thành chuột bạch, người tiên phong mở đường cho các người ư?”
Lời của Bách Hợp vang lên như cái kim đâm thủng tính toán trong lòng người đàn ông nọ, khiến cho mặt hắn trắng bệch rồi lại đỏ bừng đan xen. Trong lòng người đàn ông này tính toán cái gì Bách Hợp vô cùng rõ ràng. Trước đây không vạch trần, chỉ là bây giờ đã phân rõ trái phải, tự nhiên sẽ chẳng tốn thời gian vòng vo làm gì.
“Huống gì tôi đây là tình nguyện, ai biết các người thiết đặt gì ở trên phi thuyền chứ? Nếu có cơ quan thì sao? Dù sao tôi cũng chẳng am hiểu máy móc gì cả”
“Cô gái….”
“Vừa nãy thôi tôi suýt nữa giết chết ngài. Ngài Camilla ạ! Ngài không nhớ lầm chứ? Ai mà biết ngài muốn mượn dịp này mà thủ tiêu tôi?”
Người đàn ông mặt mày biến sắc, mau chóng muốn mở miệng biện giải gì đó. Nhưng Bách Hợp không cho anh ta cơ hội.
“Tôi mà chết trong vũ trụ, ông cũng loại trừ được đối thủ tranh giành địa vị danh lợi. Dù cho nói rằng ông không hề có ý đó, cũng không muốn giết tôi, mà thật thà đem phi thuyền cho tôi, cái loại điệu thấp bản thân này chính là muốn nếu như tôi trốn thoát được, sau này sẽ tới cứu các người. Các người sẽ không phải trả điểm mạo hiểm nào mà vẫn có thể trốn thoát khỏi nơi đây. Nếu như tôi không thể trở về, chết trên đường rời khỏi đây, các người sẽ biết được tính khả thi của việc rời khỏi hành tinh này. Sau này sẽ cải tiến phi thuyền để có kế hoạch khác. Quý ngài! Tưởng tượng của ngài thật quá xa vời đẹp đẽ rồi!”
Lời Bách Hợp nói ra khiến cho người đàn ông kia á khẩu không trả lời được. Những lời muốn nói Bách Hợp đều nói hết rồi, muốn nói cũng không biết nói gì. Trong sảnh bao trùm không khí im lặng.
Một lúc lâu sau Bách Hợp đứng lên: “Cùng nhau rời đi! Không muốn rời đi tôi cũng không ép, nhưng đừng nghĩ tới việc sống sót trên cõi đời này!”
Nhìn khóe miệng Bách Hợp cong cong khiến người đàn ông ngồi đối diện cô ngẩn cả người. Người con gái trước mặt hắn ta còn chưa thành niên, vóc người có chút gầy gò, nhưng lại giống như cành dương liễu mềm dẻo có lực, sức sống mãnh liệt tràn trề cùng sự mạnh mẽ tỏa sáng. Rõ ràng cô gái trước mắt mình không sử dụng một giọt dịch dinh dưỡng nào nhưng lúc này không hề thấy vết thương nào hết. Rõ là một cô gái nhỏ xinh đẹp khả ái, nhưng mà lúc cô gái này tươi cười khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
“Hiện tại ta là thủ lĩnh nơi này!”
Ở hành tinh Camilla, kẻ mạnh là vua, quả đấm của ai cứng người đó là thủ lĩnh.
“Tôi thực sự không muốn giết người, nhưng cũng có một vài lúc đặc thù” – lúc nói chuyện, ánh mắt Bách Hợp lạnh lùng nhìn thẳng vào người đàn ông đã từng là thủ lĩnh ở đây. Nghe thấy những lời này, người đàn ông cao gầy nọ cắn răng không dám lên tiếng. Thấy đám người trước mặt có cả sự tuyệt vọng và lo lắng trên mặt, Bách Hợp đẩy ghế tựa xoay người trở về phòng. Mỗi bước đi của cô, chân chạm chỗ nào thì chỗ đó đóng băng, đợi khi bóng dáng cô khuất sau hành lang, dấu băng kia vẫn còn chưa tan. Trong đại sảnh im lặng tuyệt đối.
Bách Hợp đe dọa vô cùng đáng sợ, những người này vốn không quá muốn đi theo cùng lên phi thuyền, nhưng không lên phi thuyền rời đi thì chỉ còn một con đường chết. Bọn họ phải chọn một.
Đoàn kết cùng nhau thì còn có cơ hội sống sót, hơn nữa rời khỏi nơi quỷ quái này, nếu là không được cũng là chết trong vũ trụ, cũng so với hiện tại lập tức chết trong tay Bách Hợp thì khá hơn nhiều.
Cô gái trước mặt bọn họ không mảnh mai yếu đuối như vẻ bề ngoài, sau khi mọi người kháng nghị bất thành, đem kế hoạch rời khỏi hành tinh Camilla vạch lại lần nữa, xác định thời gian rời khỏi là nửa tháng sau.
Trong nửa tháng này, người đàn ông cùng nhóm thủ hạ liều mạng kiểm tra tính ổn định của phi thuyền. Còn nửa tháng này, Bách Hợp đem tâm tư đặt hết vào việc thăng cấp dị năng. Cô phát hiện ngay từ đầu số lần dùng dị năng không nhiều, uy lực không lớn. Nghĩ tới những tình tiết trong truyện, dị năng giả có thể độc lập chống lại một gundam chiến đấu, thì hiệu quả dị năng của cô không tới mức đó. Sở dĩ có thể đánh ngang tay với với vũ khí hạt nhân ánh sáng trong tay người đàn ông nọ, chủ yếu do mạng lớn, dị năng hệ Băng thức tỉnh là trong lúc hoảng loạn, thuần túy là để ngăn trở công kích của vũ khí, đem lá chắn chiết xạ ánh sáng của vũ khí. Hiện tại dị năng của Bách Hợp đang ở cấp một, nhưng muốn đánh tay ngang cùng một gundam chiến đấu thì ít nhất phải là cấp sáu. Nhưng muốn thăng cấp thì dị năng giả bình thường sẽ chỉ có thể dựa vào hấp thu nguyên tố hệ Băng trong không khí, sẽ mất một đến hai năm mới tiến cấp hai, tiến lên cấp sáu cũng phải mất bốn đến năm mươi năm sau.
Sau khi biết rõ nguyên lý này, lại xem xét tới bốn năm mươi năm thì cô cũng không hẳn là mất bình tĩnh. Tính nhẫn nại của Bách Hợp thông qua nhiệm vụ trở thành Long Vương đã được rèn luyện qua, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, đừng nói bốn năm mươi năm, bốn năm trăm năm cũng có thể chịu được.
Nhưng mà, chỉ hấp thu nguyên tố dị năng thì không nhất định hấp thụ nguyên tố dị năng hệ băng. Như vậy quá lâu. Bách Hợp nghĩ tới Tinh Thần luyện thể thuật của mình chính là dẫn năng lượng của đất trời vào người. Thông thường, năng lượng của tự nhiên cũng chính là nguyên tố của vạn vật, bao gồm ánh sáng tinh tú, sức sống của cây cỏ cùng năng lượng của các nguyên tố. Nguyên tố hệ băng tự nhiên cũng nằm trong đó.
Trong thời gian nửa tháng, Bách Hợp không muốn người của Camilla tới quấy rầy liền tắt hết đèn trong phòng, kiểm tra căn phòng một lần nữa rồi bắt đầu tu luyện. Mấy ngày đầu Bách Hợp làm quen với năng lượng dị năng hệ băng của mình, chỉ là năng lượng cơ thể không đủ nên dị năng phóng thích mấy lần đều cảm thấy hao hụt nguyên khí. Dưới tình huống như vậy, Bách Hợp lại vận hành Tinh thần luyện thể thuật dẫn linh lực vào người. Rồi kiên trì dùng Thiên địa môn Đạo đức kinh thuần hóa thành nguồn năng lượng của bản thân. Quả nhiên, nguồn năng lượng tự thân này có thể tự chuyển hóa sang dị năng hệ băng.
Nói cách khác, chỉ cần thăng cấp Tinh thần luyện thể thuật, thì thân thể và tự nhiên liền có mối liên kết, hay nói rõ ràng hơn, chính là Tinh thần luyện thể thuật là thức trung gian giữa cơ thể này và tự nhiên. Năng lượng thiên nhiên có thể tùy ý tiến vào cơ thể này mà Bách Hợp không còn cảm thấy mất năng lượng tự thân mà cảm thấy mệt mỏi. Cũng đồng dạng như vậy, chỉ cần trong cơ thể còn một chút nguồn sinh lực thì dị năng hệ băng có thể phóng thích không ngại ngùng; và điều hay ho hơn là, dị năng cấp một, nhưng uy lực là của dị năng cấp ba.
Phương pháp tu luyện như vậy khiến cho việc tiến cấp dị năng nhanh hơn dị năng giả khác rất nhiều. Trong mấy ngày này, phương thức tu luyện của Bách Hợp đã khiến cho cô cảm thấy tu vi dị năng của mình tăng lên, uy lực lớn hơn, không còn chỉ khống chế nguyên tố nước rồi tạo ra băng tuyết nữa, mà có thể dùng linh lực trong cơ thể đem không khí xung quanh đông lạnh lại kết xuất hàn băng.
Bách Hợp ngày đêm luyện tập, từ lúc không biết khống chế thế nào giờ đã có thể đóng băng không khí xung quanh mình, hoặc biến không khí thành con dao băng mà giết địch.
Nửa tháng trôi qua, cửa phòng không ai dám gõ, ngoài cửa người của Camilla có chút do dự nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng kia, không ai dám tiến tới gõ cửa.
“Thủ lĩnh, sắp tới lúc rồi”
Đã quyết định nửa tháng sau xuất phát, mọi người không còn do dự như trước nữa, bất kể vì một tia hi vọng sống, hay là đánh cuộc một phen thì đám người này đều hạ quyết tâm. Mấy ngày nay mỗi ngày đều canh giữ tại phi thuyền, mắt cũng không dám chợp một chút nghỉ ngơi, chi lo có việc ngoài ý muốn. Nhưng cái người quyết định muốn đi kia, sau khi nói một lời quyết tuyệt, thì lại chẳng có động thái gì cả. Người này trong lòng không vui, nhưng nghĩ tới thân thủ của Bách Hợp thì lại sợ mà không giám nói gì.
“Cô ấy như thế đã bao lâu rồi?”
“Mười bốn ngày, chưa từng ăn gì, nước cũng chưa uống” – Một tên thuộc hạ nhỏ giọng trả lời.
Nếu như người bình thường mà nhịn ăn uống thời gian dài như vậy, chỉ sợ đói rã người không chịu nổi, đây lại không có tiếng động gì cả làm cho lòng người bất an. Nhưng trước đó đã chứng kiến thực lực khủng bố của Bách Hợp, trước khi trở về phòng đã từng truyền lời cho người ta không được quấy rầy cô, bởi vậy mọi người không ai gấp rút, nhưng cũng không ai dám ra gõ cửa. Nay đã tới ngày xuất phát nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì của Bách Hợp nên bọn họ mới tập trung ở đây.
Người đàn ông nghe nói vậy liền nhíu mày, vừa muốn mở miệng thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Người ở trong phòng gần nửa tháng mới xuất hiện, cho nên sắc mặt hơi tái, tuy nhiên ánh mắt lạnh lẽo của Bách Hợp dọa người ta sợ, không biết có phải vì Bách Hợp là dị năng giả hệ băng hay không mà khi Bách Hợp vừa mở cửa đã thấy một luồng khí lạnh trong phòng đập vào mặt làm cho người ta run rẩy tận trong tâm hồn.
“Tới giờ xuất phát?” – Bách Hợp mở miệng hỏi một câu, tiện tay đóng cửa phòng lại, ngăn cách luồng khí lạnh ở trong phòng kia với bên ngoài.
Người đàn ông gật đầu, Bách Hợp dù nhịn đói nửa tháng, nhưng bước chân không hề run rẩy yếu đuối, ngược lại cực kỳ trầm ổn: “Thế thì đi thôi”.
Lúc đi bộ cũng không có giống như nửa tháng trước, không còn dáng vẻ trước đây không khống chế nổi dị năng hệ băng của mình, nhưng người đàn ông cảm thấy người đứng trước mặt mình nguy hiểm vô cùng. Bách Hợp đi về phía trước vài bước, người đàn ông này mới phản ứng đuổi kịp. Đây là lần đầu tiên Bách Hợp nhìn thấy quái vật lớn tên gọi phi thuyền. Trong trí nhớ nguyễn chủ, cô bé Lily đã từng nhìn thấy rất nhiều phi thuyền có vẻ ngoài hào nhoáng, cùng với cái thứ đã được tu bổ lắp ráp từ nhiều thứ phụ tùng phụ kiện ngoại lai thì khác nhau vô cùng.
Thứ này vừa nhìn liền biết độ ổn định không cao, thậm chí kém xa rất nhiều so với phi thuyền của gia tộc Lust lúc bị người thanh niên thần bí ném lên gundam phi hành. Người đàn ông kia nhìn thấy ánh mắt của Bách Hợp, có chút lúng túng: “Nguyên vật liệu ở Camilla thiếu thốn, đây đã là giới hạn tốt nhất của chúng tôi”
Chính bởi vì phi thuyền này hoàn thiện trên cảm tính chứ không hề có bản vẽ chi tiết, số liệu cụ thể cho nên lắp ráp xong nhiều năm như vậy cũng chưa ai dám thử. Bách Hợp gật gật đầu rồi bước vào trong phi thuyền. Ngoài ý muốn của cô, ngoại trừ bề ngoài không thể chấp nhận được thì nội thất bên trong khá ổn, nhưng vì thiếu nguyên liệu lắp ráp nên trong khoang chứa của phi thuyền không có trang trí thừa thãi, thậm chí vừa bước vào trong phi thuyền Bách Hợp đã thấy một bảng điều khiển cực lớn cùng một máy chiếu quang não. Thủy tinh hóa màu xanh rất nhanh chóng hiện lên bảng định vị gồm có cột mốc cùng các vòng tuyến biểu thị vĩ độ, kinh độ cùng tin tức về không khí, thời tiết, và các thông tin khác. Bách Hợp nhìn một cái đã thấy to cả đầu.
Có lẽ chưa từng soi mói nhiều, nên sắc mặt người đàn ông nọ nhìn Bách Hợp đã bớt trầm trọng hơn, liền chậm chạp giải thích: “May mà lúc trước có người rơi xuống cùng với gundam phi hành, nên có thể bổ sung được một số linh kiện còn thiếu.”
Trong khoang thuyền khác chỉ để thức ăn và nước uống, không có hành lý dư thừa, có thể vì xử lý vấn đề quá tải, giảm trọng tải phải mang trong quá trình di chuyển. Bách Hợp không lên tiếng thêm, và cũng không ai nói gì nữa cả. Mọi người chuẩn bị xong xuôi. Trên quang não đã xuất hiện tọa độ, giọng trợ lý ảo của phi thuyền đã vang lên thông báo tới lúc cất cánh. Trong lòng mọi người cảm thấy lo lắng.
Động cơ phi thuyền bắt đầu vận hành, đoàn người lục tục bước vào trong.
Phi thuyền cất cánh.
Một thước….
Mười thước…..
Một cây số……
Phi thuyền càng ngày càng cách xa mặt đất, vẻ mặt những người có trên phi thuyền trở nên kích động lại vừa phức tạp.
Hành tinh bó buộc bọn họ nhiều năm như vậy, giờ đây họ đang bắt đầu rời khỏi nó.
Phi thuyền xuyên qua làn mây mù dày đặc, lấy tốc độ ánh sáng rời khỏi hành tinh bị lãng quên.
Trước đó còn có thể nhìn thấy cảnh sắc mơ hồ của hành tinh Camilla, giờ nhìn lại qua kính thủy tinh chỉ còn nhìn thấy một chấm tròn nhỏ lơ lửng trong hệ ngân hà.
Người đàn ông cao gầy dáng vẻ khẩn trương ngồi ở trước quang não, phi thuyền đã hoạt động ổn định, không cần hắn lo lắng. Nhưng hắn vẫn không thể không lo. Nhìn xuyên qua lăng kính, những hành tinh hay mảnh thiên thạch đang ở bên hai thân thuyền, trong khoảng không tĩnh lặng thần bí, màu xanh lam cùng màu sáng tím giao nhau. Có những lúc bay ngang qua một hành tinh, sự giao hòa ánh sáng càng rõ rệt, cảnh tượng đẹp không bút nào tả xiết.
Mọi người không ai nói câu gì, mê muội nhìn cảnh trí bên ngoài. Trong vũ trụ này dù ẩn giấu bao điều nguy hiểm, nhưng những hành tinh tự do này vẫn là cảnh trí người ta cảm thấy đẹp, tới mức muốn chạm vào. Đoàn người bọn họ đã bị nhốt ở hành tinh Camilla quá lâu rồi.
“Phi thuyền chuẩn bị đi vào worm-hole”
Người đàn ông cao gầy nọ lên tiếng phá vỡ âm thanh tĩnh lặng trong thuyền, mọi người đều cảm thấy khẩn trương.
Phi thuyền đã đặt ra được tọa độ tiêu cự, máy vi tính tự động điều khiển phi thuyển tới phương hướng worm-hole. Những worm-hole này là nơi thực hiện bước nhảy alpha đi qua lại giữa các hệ Ngân hà với nhau. Bởi nếu đi với tốc độ phi thuyền bình thường thì một phi thuyền phải bay hết mấy trăm vạn năm cũng không tới được đích. Nhưng lợi dụng bước nhảy alpha trong worm-hole thì có thể tối giản nhiên liệu và thời gian, một chốc lát là có thể tới mục tiêu đích.
Với tốc độ hiện nay, chỉ cần thực hiện tám lần bước nhảy alpha “Nếu thành công thì chỉ tốn mười bảy phút, ta có thể tới được Chòm sao R-Purple” – Người đàn ông cao gầy kích động nói. Màn hình quang não màu xanh trong suốt đã hiển thị con số thời gian đếm ngược 407:59:23. Con số chính xác tới từng giây này, mắt thường không thấy rõ được nhưng tốc độ số nhảy là vô cùng nhanh.
Nếu không có gì bất thường xảy ra, con số thời gian đếm ngược chỉ về số không, thì một đoàn năm mươi sáu người bọn họ đã thoát khỏi Hành tinh Camilla bị lãng quên nọ, trở lại gần trung tâm hệ Ngân hà. Chòm sao R-Purple có một hành tinnh thuộc Liên bang Ngân hà Vũ trụ, chỉ cần tới đó, bọn họ liền an toàn.