Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 1018
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 1018 - Anh hùng cái thế của ta (26)
Diệp Nhị chạy nhanh quá cô đuổi không kịp, không thèm nghĩ ngợi cô bèn ném cái kiềm trong tay.
‘Bốp’ trúng ngay sau gáy của Diệp Nhị, hắn không chịu nổi nữa đành nhặt tay nải của mình lên chạy ra ngoài cửa:” Đại ca, vợ của huynh hung dữ quá, huynh cũng không cản lại cho đệ.”
Mấy huynh đệ còn lại nhìn thấy hắn tháo chạy, ai cũng sợ bị đánh, rối rít chạy theo sau, mấy người này chạy đi hết, chỉ còn lại một mình Trương Hồng Nghĩa, Bách Hợp nhìn sang hắn, hắn bỗng thấy không ổn, cũng chạy theo ra ngoài, còn đóng cửa lại.
“Trương Hồng Nghĩa, bây giờ ngươi đi, nếu như ngươi chết, ta sẽ tái giá với người khác, đừng trách sao ta không có lương tâm!”
Cô nói ‘tái giá’ tức là trong lòng cô cũng muốn gả cho mình. Trương Hồng Nghĩa nghe thấy vậy vừa vui vừa buồn, vui vì trước giờ không hề nghe cô nói gả cho mình, buồn vì khó khăn lắm mới nghe được, lại là lúc mình phải ra đi, hắn nghĩ lại càng ghét Diệp Nhị, nếu không phải tại Diệp Nhị hắn cũng không có ý định đi đầu quân, hắn cũng không đi ghi danh, bây giờ muốn cưới nương tử nhưng lại phải cách xa, hắn tức giận nhìn chằm chằm Diệp Nhị. Diệp Nhị vẫn đang xoa đầu, bị hắn trừng một cái nhưng không dám nói gì chỉ dám rụt đầu lại.
Trương Hồng Nghĩa nén vui mừng, hét lớn: “Ha ha, đồng ngôn vô kị, ta còn muốn sống lâu trăm tuổi, ngươi không được đổi ý đâu! Ta có chết, cô cũng phải bên cạnh ta! Vợ, chờ ta trở về, nhớ chờ ta trở về, khi về ta sẽ mua cho ngươi thật nhiều quần áo đẹp.”
Hắn chưa muốn đi. Còn vịn vào một bên cửa, mấy huynh đệ của hắn sợ lát nữa Bách Hợp đuổi ra tới, bèn kéo hắn đi thật nhanh.
“Chờ ta trở về!” Trương Hồng Nghĩa đi xa rồi, tiếng hét vẫn còn truyền tới tai Bách Hợp, Bách Hợp thấy cây kiềm gắp lửa rớt trên đất. Trong nhà vắng vẻ. Nhìn thấy mình tóc tai bù xù, nghĩ tới việc mình mới điên lên đánh người khác, lại nghĩ tới những gì Trương Hồng Nghĩa nói trước khi đi, cô che mặt cười khổ.
Lần này Trương Hồng Nghĩa đi, hết nửa năm, hắn không có ở nhà, Đại lục bởi vì còn có việc ở nha môn, trong nhà còn có mẹ già, vì vậy hắn không đầu quân, ở lại chiếu cố người nhà thay các huynh đệ. Mỗi tháng hắn đều mang gạo và dầu đến cho Bách Hợp, hắn cũng không dám ở lâu, sợ Bách Hợp sẽ đánh hắn. Trương Hồng Nghĩa trước khi đi đã cảnh cáo hắn, bắt hắn phải đối đãi với Bách Hợp giống như mẹ của hắn, nếu Bách Hợp xảy ra bất trắc gì, rớt một cọng tóc Trương Hồng Nghĩa về sẽ tính sổ với hắn.
Trước đây, mỗi khi Trương Hồng Nghĩa thấy đồ quý đều mua về cho Bách Hợp, Đại lục cũng nhìn thấy, mỗi khi về nhà đều một mực cung kính Bách Hợp, có khi Bách Hợp cũng hỏi hắn về tung tích của Trương Hồng Nghĩa, chỉ biết là Trương Hồng Nghĩa vào trong đội quân đặc biệt, mấy tháng trước đã bị phái đi canh giữ ở Cao Xương.
Nơi đó còn gần với ngoại tộc hơn Doanh Châu, Doanh Châu trên danh nghĩa cũng còn là địa bàn của nước Tề, còn Cao Xương không có ai quản lí, là một khu vực vô cùng hỗn loạn, vùng nào phía sau Doanh Châu miễn cưỡng thuộc về lãnh thổ Đại Tề, phía trước thuộc về bộ lạc Hồ Lâm, hai bên trái phải bị kẹp giữa hai tộc họ Địch và họ Lan, vô cùng nguy hiểm.
Muốn đổi đời nhưng sao lại đến một nơi như vậy, mất mạng như chơi.
Đại Lục tử chỉ là một bộ khoái bình thường, nên có nhiều chuyện có hỏi hắn cũng không trả lời được, ban đầu Bách Hợp còn hỏi thăm, dần dần về sau không hỏi nữa, cô dành phần lớn thời gian để luyện tinh thần thuật, Trương Hồng Nghĩa đối với cô rất tốt, cái ơn này nhất định phải báo đáp, cô phải luyện võ công cho tốt, sau này không biết có sống cùng với hắn hay không, nhưng nếu có cơ hội cô cũng có thể cứu mạng hắn.
Hai tháng sau, một kỵ binh của Cao Xương chém được thủ cấp của tướng lĩnh bộ tộc Nhung, người binh sĩ này họ Trương dũng mãnh kinh người, được Đặng tri châu triệu kiến, cũng ghi chiến công vào tấu chương gửi về kinh thành.
Lần này chiến sự đại thắng, tân hoàng đế vui mừng, luận công ban thưởng, tên binh lính họ Trương được đặc cách phong làm tướng quân.
Đã trung tuần tháng bảy, nắng cuối thu vẫn còn gắt, bây giờ Bách Hợp không còn ngại ra ngoài, gần đây cô đã bắt đầu tính toán, cô muốn rời khỏi Doanh Châu, dù sao Trương Hồng Nghĩa rời khỏi đã hơn nửa năm không có tin tức, tiền tuyến Cao Xương đang có chiến tranh cùng mấy bộ lạc, khi chiến sự xảy ra có thể có đánh vào thành Doanh Châu.
Thành này nằm ở bên ngoài quốc gia, lại cách bộ tộc Hồ gần như vậy, một khi có chiến tranh, tất cả thành trì đều thành chiến địa, gần đây người Doanh Châu vô cùng hoảng sợ, thương lái trên đường rất ít, ngược lại binh lính cầm thương và chắn đi tuần tra lại rất nhiều, nhiệm vụ của cô là phải vào kinh đô, cô muốn đến Cao Xương một chuyến xem có gặp được Trương Hồng Nghĩa hay không, nếu không tìm được, cô sẽ trở về kinh đô.
Mấy ngày trước Đại Lục tử có tới một chuyến, đưa đến vài món đồ, Bách Hợp có hỏi hắn tung tích của Trương Hồng Nghĩa, hắn vẫn không biết như cũ. Buổi tối chuẩn bị nghỉ ngơi, Bách Hợp còn chưa tắt đèn, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, sân nhà Trương Hồng Nghĩa vắng vẻ, bình thường hầu như không có ai tới, Đại lục đã đến hai ngày trước, hắn đã mang gạo đến rồi, cứ khoảng nửa tháng lại đến một lần, đa số hắn đều đến vào ban ngày, không phải buổi tối, dù sao cũng là chị em dâu, không cần phải e ngại, cô cầm mấy gốc rạ muốn đi nấu nước, Bách Hợp lại nghe thấy tiếng bước chân, cả người cô căng thẳng, tiện tay cầm một thanh đao, đứng chờ sẵn ở cửa sau.
Tiếng bước chân bên ngoài dừng lại, cũng không có gõ cửa, Bách Hợp nhíu mày, đang muốn nằm xuống nhìn qua khe cửa, đột nhiên có tiếng bước chân chạy thật nhanh, có người nhảy lên vịn lên tường, cô ngẩng đầu nhìn thử, thì thấy trên bức tường hơn ba thước, có người đang trèo lên tường, xoay người vào trong.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ người này, chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường, cô ném con dao phay ra ngoài, vốn cho rằng sẽ đập trúng tên kia, cô rất hiểu lực đạo của mình, nhưng không ngờ rằng người kia lại nhảy lên né tránh, luôn miệng kêu ‘á á’.
“Trước kia chỉ đánh người thôi, bây giờ ta trở lại còn cầm dao chém ta nữa.”
Đây là giọng của Trương Hồng Nghĩa, Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, cô hơi ngạc nhiên:
“Trương Hồng Nghĩa?”
Hắn xoay người nhảy xuống đất, trên người mặc áo bào màu vàng nghệ, mấy tháng không gặp, hắn cũng không thay đổi gì, chẳng qua là nhìn giữa hai chân mày đã bớt đi vài phần kích động, tăng vào đó là sự lạnh lùng, không phải Trương Hồng Nghĩa thì còn ai nữa.
“Vợ, ta đã trở về rồi.” Hắn toét miệng cười, giang hai tay đi tới chỗ Bách Hợp đang đứng.
Bách Hợp chạy tới chỗ hắn, hắn càng đắc ý hơn, hắn chưa kịp ôm Bách Hợp vào lòng, Bách Hợp đã nhảy lên ôm cổ hắn, hắn thuận theo cúi đầu xuống, vốn cho rằng đã lâu không gặp giai nhân, lúc này có thể ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào trong lòng, nhưng hắn không ngờ rằng Bách Hợp lại nhéo tai hắn.
“Ai da, đau đau đau, nhẹ một chút, sao ta vừa trở về ngươi đã nhéo lỗ tai ta, nếu bị người khác nhìn thấy thì còn thể thống gì.” Hắn vẫn giống như trước đây, bị đánh nhưng không hề giãy giụa, do Bách Hợp đánh hắn, miệng hắn lại bắt đầu kêu la.
“Có cửa ngươi không đi, ngươi lại thích trèo tường, sao vẫn không bỏ được cái tật này? Ngươi nói xem, ngươi đi lâu như vậy, cái tốt không học, cái tính xấu này lại không chịu bỏ là sao hả?”
Miệng hắn kêu la thảm thiết, không dám nắm tay cô, chỉ đành mặc kệ cho cô lôi vào phòng: “Ta nghĩ rằng ngươi đã ngủ, không muốn đánh thức cô. Ai ngờ ngươi vẫn chưa ngủ, đang chờ ta trở về đâu. Cái này có phải ai đó ở nhà có lòng chờ mong, hắc hắc hắc?”
Thấy Trương Hồng Nghĩa trở lại, Bách Hợp đánh hắn mấy cái nhưng thật ra trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm, hai người đã chia cách mấy tháng vốn hơi lạnh nhạt, nhưng do ầm ĩ nãy giờ đã giảm hết phân nửa.
Chuyến này hắn trở về lại đi gấp, lần đi trước không hề có tin tức gì, Bách Hợp hỏi hắn ăn cơm chưa, cô nhanh chóng thổi lửa. Trương Hồng Nghĩa ngồi ở trong nhà, ngầm cười cô lại nhìn cô chằm chằm, phòng này so với lúc hắn đi cũng không thay đổi gì, không biết có phải vì hắn đi quá lâu mà nhìn vách tương hơi cũ hay không.
Trong phòng được quét dọn sạch sẽ, có lẽ bình thường Bách Hợp hay quét dọn, hắn đứng dậy nhìn khạp gạo, bên trong vẫn còn gạo, trong chum nước cũng có nước, rõ ràng Đại lục không phụ sự căn dặn của hắn, đúng là chiếu cố Bách Hợp rất tốt.
Trương Hồng Nghĩa rất hài lòng, khi hắn trở về Bách Hợp không hề hỏi thăm hắn, nhưng khi hắn vừa vào nhà liền hỏi hắn đã ăn cơm chưa, giờ này còn thổi lửa nấu cơm cho hắn, cảm giác này khiến cho sự căng thẳng của hắn ở trong quân cũng giảm bớt. Trong phòng còn có sẵn mấy món ăn, còn có ít thịt khô, Bách Hợp xắt thịt xào cho hắn một dĩa lớn, thức ăn rất nhiều, cô lại nấu một nồi nước, đang chuẩn bị dọn dẹp thì Trương Hồng Nghĩa kéo cô ngồi xuống, không để cô bận rộn.
“Để lát ta dọn cho, lần này ta trở về không bao lâu lại phải đi rồi.” Hắn ăn một miệng đầy cơm, hiển nhiên là rất đói: “Ngon chết ta rồi, bình thường không bị ngươi đánh thì ta lại thấy không quen.” Hắn ngây ngốc toét miệng cười, không biết nghĩ đến điều gì, trong miệng toàn là thức ăn ngon mà cũng không ăn được.
Cô nấu ăn không tệ, lúc trong quân, do ăn những món cô làm đã quen, Trương Hồng Nghĩa đúng là không ăn nổi đồ ăn ở đó, trong quân tất cả đều dựa vào chiến công, người nào không có bản lãnh thì cơm cũng ăn không đủ no, hắn ở trong quân bởi vì tính khí không tốt, lại không hiểu chuyện, còn phạm lỗi cới nhiều người, may nhờ có mấy huynh đệ đi cùng, vóc người hắn lại cường tráng, khí lực lại lớn, mười binh lính bình thường cũng không đấu lại hắn, hắn qua hung hãn, người ta sợ hắn nên không bị ai ức hiếp.