Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh - Chương 1010
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh
- Chương 1010 - Anh hùng cái thế của ta 18
Lúc đang há hốc mồm, Trương Hồng Nghĩa chỉ thấy hai mắt Bách Hợp đang trừng hắn, hắn vô thức buông tay cô ra, lúc cái tay kia của cô giơ lên, một tay chống ở bộ ngực hắn, một tay giơ lên cao.
Dưới ánh đèn đầu ngón tay kia da thịt mềm nhẵn như quả vải vừa mới được lột vỏ,trắng noãn nà xinh đẹp,nhìn như trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu của mấy đầu ngón tay.
Tay này nhìn thật đẹp! Đây là phu nhân của hắn! Trương Hồng Nghĩa ngây ngô cười, tay kia càng ngày càng gần, đợi đến lúc hắn kịp phản ứng lại, bàn tay Bách Hợp đã ‘Ba’ một tiếng đánh lên mặt hắn.
Bởi vì tư thế của hai người, cô không dùng kiểu đánh bình thường, mà bàn tay đánh thẳng vào giữa khuôn mặt hắn, lúc chụp vào trên mặt hắn,kỳ thực cũng không đau, thậm chí Trương Hồng Nghĩa cảm nhận được bàn tay kia hơi lạnh, hết sức thoải mái. Hắn giơ tay đặt tay Bách Hợp ở trên mặt mình, không cho phép cô rút ra, trong lòng hơi ngứa, dường như có cái gì đó đang lên men.
“Trương Hồng Nghĩa, buông ta ra! Da mặt ngươi càng ngày càng dày rồii.” Cô mắng, chân loạn đạp. Trương Hồng Nghĩa ‘Hắc hắc’ ngây ngô cười, nghĩ phải làm những gì. Đánh cô thì luyến tiếc, sờ cô thì sợ cô sẽ trở mặt, hắn nghĩ đến chuyện mình đáp ứng cô một năm ước hẹn, thì hối hận đến xanh cả ruột.
“Không buông, thả ngươi ra ngươi lại muốn đánh ta.” Hắn ấn tay Bách Hợp,toét miệng cười,lòng bàn tay kia đụng vào môi hắn, dường như bên miệng nhiều thêm một khối thịt ngon,Trương Hồng Nghĩa cũng không biết tại sao mình lại như thế, đột nhiên mở miệng cắn một miếng.
Hắn cũng không có dùng lực, bởi vì lúc cắn lên, hắn chỉ cảm thấy răng như rơi vào miếng kẹo đường, rõ ràng cũng không ngọt nhưng trong lòng hắn lại thấy giống như rơi vào hũ mật. Ngay lập tức sức lực đang ấn tay Bách Hợp liền mềm nhũn, hắn thả lỏng tay, Bách Hợp kinh hô một tiếng, tay tựa điện giật rút về.
Trương Hồng Nghĩa cũng không có dám cắn thật. Sợ bị thương cô, lúc cô một rút về thì rất dễ dàng, nhưng nơi lòng bàn tay bị cắn kia thật giống như bánh dày dính mật, mềm mại, lại đàn hồi, nhớ đến mùi vị trước kia đã từng nếm qua, Trương Hồng Nghĩa cho rằng mình đã quên mùi vị kia, nhưng lúc này bởi vì cắn tay cô mà lại nhớ tới. Lúc trong miệng không còn gì, hắn còn liếm liếm môi vẫn có chút chưa thỏa mãn.
“Sao ngươi lại cắn người!” Bách Hợp còn muốn giơ tay chụp hắn, nhưng lại sợ bị hắn bắt được lại cắn một ngụm nữa, hắn cắn cũng không đau, nhưng lòng bàn tay bị cắn, lại rất ngứa đến như có sâu bò.
Nhìn hắn cắn người còn không biết ngại ngược lại còn giống như mèo con ăn vụng đồ, tai đỏ ửng miệng ngây ngô cười, một bộ hồn vía lên mây,lời mình vừa nói hắn căn bản không có nghe vào tai, Bách Hợp nhéo lên mu bàn tay của hắn, hắn liền phục hồi tinh thần lại, trong miệng bắt đầu ‘Ôi’ kêu đau nhưng không có trốn.
“Được rồi được rồi, buông ra liền buông ra, nhưng ngươi phải hứa là không thể lại đánh ta!” Tai hắn đỏ ửng còn chưa có tiêu, tuy lúc này không phải ban ngày,nhưng dưới ánh đèn cũng thấy cực kỳ rõ ràng: “Ngươi xem!, có vợ nhà ai suốt ngày đi đánh nam nhân của mình không? Ngươi như vậy, nhượng ta sau này ra mặt hướng chỗ nào? Hơn nữa không lớn không nhỏ, hiện tại đánh vào mặt, lỡ lưu lại dấu, ngày mai ngươi nói ta ra ngoài gặp người kiểu gì đây?” Hắn nói thao thao bất tuyệt, có chút không tình nguyện nhấc chân ra, Bách Hợp kéo chân bị hắn kẹp về rồi giơ chân lên đạp hắn, da thịt hắn dày bị đá cũng không đổi sắc mặt ngược lại chân Bách Hợp lại đau.
“Đã nói là không được đánh ta nữa mà.” Hắn nói hai câu, do dự một chút, giơ tay giúp Bách Hợp xoa xoa chân, nhìn cô muốn tránh, không kiên nhẫn giơ lên làm bộ lại muốn cắn, Bách Hợp vội vàng muốn thu chân trở lại, nhưng chân lại bị hắn nắm ở trong lòng bàn tay, như bị kìm sắt kẹp lại, không húc nhích được.
Bách Hợp ngã xuống giường, hai tay chống sau người mới miễn cưỡng đỡ được thân thể, một khác cái chân đá hắn hai cái, cũng bị hắn bắt được, cô trừng Trương Hồng Nghĩa: “Buông.”
“Không buông, ngươi lại đá, ta liền cắn ngươi!” Hắn đắc ý dào dạt, lại cố ý cúi đầu làm bộ muốn cắn cô, nhìn Bách Hợp lại giãy giụa, mới nhịn không được cười đắc ý, giống như tìm được thượng phương bảo kiếm vậy, một bộ tiểu nhân đắc chí bộ dáng nói:
“Là ngươi ép ta,ngươi còn đánh người, ta cũng có biện pháp! Sợ rồi sao?” Hắn một mặt nói, một mặt đem chân Bách Hợp tách ra, kéo quần của cô lên, lộ ra một đoạn chân nhỏ trắng như tuyết, hắn như là chạm phải điện, vô thức muốn buông ra, nhưng giống như là nhớ ra cái gì, nhắm mắt lại cuống quít kéo quần cô xuốn, phủ lên chân cô.
Thế nhưng lực đạo hắn lớn, Bách Hợp liền cảm thấy váy trên đùi mình đều phải bị hắn kéo rách.
Nếu không phải hắn nhắm chặt hai mắt, cũng không phải bộ dáng nửa mở nửa khép, Bách Hợp còn phải hoài nghi hắn là cố ý.
Trương Hồng Nghĩa tay run lên, như là cực kỳ khẩn trương, Bách Hợp bắt được váy bên hông, bất đắc dĩ lại run rẩy chân một chút nói:
“Làm gì? Váy của ta sắp tuột rồi.”
“A ta không phải cố ý.” Hắn lần này không có ngang tàng nữa, ngược lại mặt đỏ bừng nói xin lỗi, kẹp chân Bách Hợp dưới nách, lại kéo quần cô che chân, lục lọi trái phải mới nhớ ra mình còn nhắm mắt, hắn cuống quít mắt mở ra, nhưng cọng rơm lúc nãy mình đưa cho cô sau khi hai người giãy giụa đã không thấy, Trương Hồng Nghĩa từ dưới giường rút rơm ra, đo hai chân cô, lại sở khoa tay múa chân một phen, mới buông chân cô ra.
Vừa để xuống, Bách Hợp lại véo hắn hai cái, hắn nhe răng, chẳng hề để ý thân thể run lên, đem hai cái chân của cô xem như bảo bối lên nhìn, chau mày nói:
“Sao lại nhỏ như vậy? Chân nữ nhân đều nhỏ như vậy sao? Có phải đo sai rồi không, không sai mà, để ta xem lại.”
Bách Hợp trừng hắn một cái, giơ chân đá hắn: “Chạy trở về đi ngủ, tới nữa ta đánh chết ngươi.”
Hắn gãi gãi đầu, nhét rơm vào ngực mình, trong miệng nói:
“Thật là hung hãn, động một chút là đánh người, trừ ta cũng không có người nào chịu được tính tình này của ngươi đâu, còn không muốn gả cho ta, còn có ai có thân thể khỏe như ta, để ngươi đánh mỗi ngày?”
Nghe hắn nói lảm nhảm không ngừng, Bách Hợp rất muốn cười, nhưng trên mặt lại làm ra bộ dáng không kiên nhẫn nói: “Ngươi có thể chịu đòn, còn có ưu điểm như vậy sao?”
“Còn không phải sao? Người khác bị đánh như vậy, khẳng định sớm chạy!” Hắn đắc ý dào dạt, bò lại trên giường mình, Bách Hợp cười hắn một tiếng, đứng dậy thổi ngọn đèn trên ngăn tủ, đèn kia lóe lóe trong bóng tối, Bách Hợp nhắm mắt lại, trước đâyTrương Hồng Nghĩa ngã đầu liền có thể ngủ, nhưng hôm nay hắn lật tới lật lui thật lâu vẫn không ngủ được, trong phòng tiếng hít thở của Bách Hợp đã đều đều, hiển nhiên cô đã sớm ngủ, nhưng trong lòng hắn có tâm sự, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên bị mất ngủ.
Đầu óc hắn bây giờ tràn ngập cảm thụ ôm cô lúc trước, lúc ấy không cảm thấy thế nào, nhưng nghĩ lại lúc cầm cổ tay cô, cổ tay mềm mại tráng nộn, cầm ở trong tay rất mềm mại, lúc lòng bàn tay mềm mại của cô bị mình cắn, làm hắn vô thức nghiến nghiến răng, trong lòng Trương Hồng Nghĩa ngứa, tổng nghĩ phải bắt được những thứ gì, thế nhưng lúc này phục hồi tinh thần lại, lại phát hiện mình lại không bắt được cái gì.
Từ lúc chào đời tới nay, hắn chưa bao giờ có loại cảm giác này lo được lo mất này, tướng ngủ cô của vô cùng tốt, ngủ cũng không ngáy cũng không tốn hơi thừa lời, tư thế đi ngủ cũng hết sức thành thật, trong phòng yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua song của tiến vào trong nhà, có hơi thở của cô, hợp với hô hấp chậm rãi của cô,trong phòng tràn ngập một bầu không khí yên bình, không có quạnh quẽ ẩm ướt như trước đây, Trương Hồng Nghĩa nhìn tư thế ngủ vô cùng tốt của cô, không biết thế nào, liền nhớ lại lời ngày đó Diệp nhị nói, chính mình cả đời tiện tịch, liên lụy cô cũng cả đời tiện tịch.
Nói thật, hắn chưa từng nghĩ qua hắn phải sống như thế nào, ở trong mắt quý nhân thì hắn là rác rưởi, mọi người trên phố đều sợ hắn, quý nhân khinh thường hắn, hắn không để bụng,danh lợi địa vị, làm sao quan trọng bằng mình có thể tùy tâm sở dục mà sống? Thế nhưng bây giờ có thêm cô, Trương Hồng Nghĩa không thể không suy nghĩ.
Hắn không hiểu thích là cái gì, hắn không rõ trong sách theo như lời văn nhân nhã sĩ thế nào phong lưu thế nào cùng giai nhân lời tâm tình, những thứ ấy kịch nam trung theo như lời tình tình yêu yêu, hắn muốn cũng không nhiều, trước đây hắn chỉ muốn có một người vợ, sinh cho hắn một đứa con để nối dõi tông đường.
Nhưng hiện tại hình như hắn không còn nghĩ như trước nữa, lúc ấy ôm người sắp chết về, mọi người đều cười nhạo hắn ngốc, khi đó hắn thực sự chỉ muốn có một nữ nhân mà thôi, người nào cũng được chỉ cần người đó nguyện ý gả cho hắn, nguyện ý sinh con cho hắn.
Nhưng hiện tại hình như không phải nữ nhân nào cũng được, thậm chí chẳng sợ Bách Hợp còn không muốn gả cho hắn, nhưng hắn lại cũng không sốt ruột như trước, thậm chí hai người cùng nhau lâu như vậy, hắn còn chưa từng nghĩ đến chuyện có con, hình như hắn thay đổi rất nhiều, nhưng rốt cuộc thay đổi chỗ nào hắn lại nói không nên lời. Trương Hồng Nghĩa có chút bực bội lật lật thân, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng rất sợ đánh thức cô. Hắn không hiểu thế nào là tình yêu, có lẽ không sánh bằng mấy người có học, có thể nói ra tình cảm của mình, nhưng hắn biết, tự mình chìm đắm vào tiện tịch không đáng sợ, nhưng hắn không muốn Bách Hợp cũng giống như hắn, bị người cười nhạo bị người làm hại.