Hành Trình Hạnh Phúc - Chương 6: Ngoại Truyện – Tạ Thần
Lần đầu tiên Tạ Thần nhìn thấy Sở Ngữ Ninh là trong một buổi tiệc.
Cô đi theo phu nhân nhà họ Sở, rõ ràng bất an và ngượng ngập, nhưng vẫn cố gồng mình học cách xã giao.
Trên bàn ăn, Sở Minh Uyển mượn dụng cụ ăn uống làm khó cô trong im lặng.
Cô cắn môi, bướng bỉnh đòi thêm một đôi đũa.
Anh bỗng thấy cảnh đó thật thú vị,
Cũng gọi phục vụ mang cho anh một đôi đũa.
Những người tinh ý trên bàn liền chủ động chuyển đề tài, coi như hóa giải sự khó xử ấy.
Coi như anh đã giúp cô.
Không ngờ Sở Ngữ Ninh lại nhân lúc không ai để ý, len lén trừng anh một cái.
Hành động ấy khiến anh nghĩ đến con mèo hoang từng thấy trong vườn hồi nhỏ.
Anh cầm thanh đồ ăn vặt cho mèo ra dụ,
Mèo con vừa “hừ” anh, vừa cáu kỉnh gặm miếng thức ăn.
Từ đó về sau, anh luôn vô thức chú ý đến tin tức về cô.
Sau này, nhà họ Sở có ý liên hôn với nhà họ Tạ,
Anh động lòng.
Nhưng biết người được chọn là Sở Minh Uyển, anh lập tức từ chối thẳng.
Thế là đối tượng liên hôn chuyển thành Tạ Cảnh và Sở Minh Uyển.
Không ngờ Sở Ngữ Ninh lại chủ động tìm đến anh.
Không biết cô học từ ai,
Cô giải thích một cách vụng về về mối quan hệ lợi ích,
Còn nói có thể giúp anh tranh giành gia sản với Tạ Cảnh.
Khoảnh khắc đó, anh chợt bật cười.
Tạ Thần từ nhỏ ở cùng ông nội, rất nhiều chuyện anh không thể tâm sự với ông, dần thành ra tính cách trầm lặng, ít nói.
Về sau ông nội qua đời, anh được đón về bên cha mẹ,
Phát hiện ra họ đã sớm có một cậu con trai út hoạt bát đáng yêu.
Anh hiểu hết nỗi buồn bã, không cam lòng của Sở Ngữ Ninh.
Anh sẵn sàng chiều theo cô,
Dù kết quả có không như ý,
Cuối cùng vẫn có anh bầu bạn bên cô.
Về sau, một ngày nào đó, Sở Ngữ Ninh như đột nhiên tỉnh ngộ khỏi sự mê muội.
Hạnh phúc tựa như từ đường ray sai lệch, cuối cùng chao đảo tiến về phía anh.
Lúc đó, Tạ Thần hôn nhẹ Sở Ngữ Ninh và tỏ tình.
Anh nói, anh biết mình không biết cách lấy lòng con gái, tính tình lại cứng nhắc, không hiểu lãng mạn, cảm ơn cô đã đồng ý lấy anh.
Sở Ngữ Ninh “hì hì” cười hai tiếng, nói Tạ Thần đánh giá bản thân chưa chính xác.
Nhưng: “Không có gì phải khách sáo.”
Từ đây về sau, suốt quãng đời còn lại, đều “không cần khách sáo”.
-Hết –