Hành Trình Hạnh Phúc - Chương 3
Thì ra là vậy.
Trước kia, hễ bị Tạ Thần từ chối, tôi liền nổi cáu bỏ đi.
Nhưng lần này tôi cắn răng, quyết định chủ động thêm lần nữa.
Tôi dựa lên lưng Tạ Thần, cọ cọ đầy lưu luyến,
Thấy anh không phản ứng, tôi vòng tay ôm eo anh,
Tay luồn vào áo choàng tắm, men theo cơ bụng đi xuống.
Nhưng lúc sắp chạm đến đích, anh giữ chặt lấy.
“A Thần, em rất nhớ anh.”
“Anh thắt ống dẫn tinh rồi.”
Hai câu nói vang lên cùng lúc.
Tôi và Tạ Thần đều sững sờ.
07
【Xong rồi, chắc họ sắp tuyệt giao. Tạ Thần đã thắt ống dẫn tinh, nữ phụ không thể sinh thêm để vượt mặt nữ chính. Nghe bảo bên nữ chính đang tính sinh đứa thứ ba nữa kìa.】
【Vừa mới ‘ship’ họ, lại toang à?】
【Đẻ, đẻ, đẻ, phúc khí bị cô ả đẻ hết mất rồi.】
【Sau này nam phụ chết thảm, nữ phụ nhớ lại mọi chuyện, mới nhận ra ai yêu mình thật lòng, thế chẳng phải là theo đuổi chồng trong tuyệt vọng sao.】
Nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ thật sự nổi nóng.
Nhưng giờ tôi đã buông bỏ sự ganh đua với Sở Minh Uyển.
Hơn nữa, việc sinh con rất khổ, tôi cũng chẳng muốn tranh.
Nghĩ vậy, tôi vỗ nhẹ lên sống lưng đang căng cứng của Tạ Thần nói:
“Vừa hay, em cũng không muốn sinh thêm. Chúng ta có Dự Chiêu là đủ rồi. Nhưng lần sau nếu có chuyện lớn thế này, anh phải bàn với em trước.”
Tạ Thần nhướng mày, ánh mắt có chút kinh ngạc,
Nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Tôi bình thản nhìn anh.
Bầu không khí trở nên ái muội.
Dưới ánh đèn, nhìn kỹ mới thấy gương mặt Tạ Thần thật sự rất quyến rũ.
Trước kia tôi như một NPC, chưa từng để mắt đến.
Trong đầu bỗng nghĩ đến tấm ảnh cắt ra từ bình luận,
Ánh nhìn tôi rơi xuống dưới, rồi lại vội vã dời đi.
Hơi thở Tạ Thần dần tiến lại gần,
“A Ninh vừa nói đó, còn tính chứ?”
Anh thử hôn lên môi tôi,
Khi tôi càu nhàu gọi anh “đồ ngốc”, anh lập tức cắn lấy đôi môi, quấn quýt không rời.
Hai hơi thở hòa quyện, môi răng quấn chặt.
Anh nghiêng đầu, vừa thở gấp vừa cắn nhẹ vành tai tôi.
“Giúp anh tháo kính ra.”
Ngón tay tôi khẽ run…
[Bình luận]:
【Chết tiệt, sao màn hình đen rồi? Có cảnh gì mà hội viên VIP cao quý như tôi không được xem à!】
【Làm tới đi! Làm tới bến! Làm mãi, quên mình luôn!】
【Đừng vội mừng, sau này họ vẫn còn nhiều drama lắm. Đừng nghĩ nữ phụ thực sự đổi tính. Đừng quên cô ta sắp hại Tạ Thần một vố lớn.】
【Mấy người thích phá đám cút đi!】
08 Sáng hôm sau, khi Tạ Thần sắp ra cửa, anh hôn lên giữa chân mày tôi.
Lúc đó tôi còn ngủ say, vô thức đưa tay gãi chỗ ngứa trên trán.
Tạ Thần tưởng tôi tỉnh, hình như hỏi tôi mấy câu.
Tôi bực mình trở mình, miệng lầu bầu gì đó không rõ.
Nửa tỉnh nửa mơ, không nghe thấy tiếng anh tự cười giễu chính mình.
Đến lúc tôi tỉnh dậy, nhìn bình luận mà lòng lạnh toát:
[Bình luận]:
【Nói mớ không hay tí nào, trái tim mong manh của nam phụ lại vỡ vụn rồi. Anh ấy nghĩ tối qua cô ta thân mật cũng chỉ vì lợi dụng anh.】
【Ai ngờ được hai người trao đổi suốt, mà nữ phụ vẫn chưa tỉnh!】
【Chưa kể, trước khi đi, Tạ Thần còn hỏi nữ phụ có nhất quyết ép anh gạt bỏ đề án của Tạ Cảnh không, cô ta còn ừ hữ đồng ý.】
【Xong phim, Tạ Cảnh vốn bất mãn vì bị ép, liền bán đề án cho đối thủ. Đối thủ nhờ thế mà sản phẩm bán chạy, cuộc đời Tạ Thần bắt đầu tụt dốc từ đây.】
Thấy vậy, tôi sợ hãi, vội gọi điện cho Tạ Thần, gọi liền mấy cuộc mà không được.
Tôi nóng ruột thay quần áo định đến công ty.
Dưới lầu, Dự Chiêu đang ngồi ăn sáng.
“Mẹ ơi, buổi sáng tốt lành, ba vừa ra cửa—”
“Ừ ừ, mẹ biết ba ra ngoài đi làm rồi, con ở nhà ngoan, chờ mẹ về, chiều nay có thầy dạy mỹ thuật đến đó.”
“Nhưng mẹ ơi…”
Tôi thật sự không đủ kiên nhẫn nghe con nói hết, bèn ôm đầu nó thơm một cái rồi lao thẳng ra ngoài.
Thế là đâm sầm vào Tạ Thần, người đang xách đồ vừa vào cửa.
Vừa xoa đầu tôi, anh vừa xoa cằm mình.
Dự Chiêu ngao ngán: “Con vừa định nói, ba ra ngoài là để mua bánh bao ở tiệm Hỷ Ký cho mẹ, mẹ không chịu nghe con nói hết câu.”
[Bình luận]:
【Đúng là Tạ Thần, người đàn ông mặt lạnh giặt đồ lót số một.】
【Mới tự cười giễu bản thân, sau đó đã đi xếp hàng mua bánh bao vị gạch cua mà cô ta thích nhất rồi.】
【Ok ok, ăn no để vợ có sức lợi dụng chồng, hay gì đây?】
09
Lòng tôi hơi ngọt ngào, lại nhớ đến chuyện đề án nên vội giải thích, nói sáng nay tôi chưa tỉnh hẳn, trả lời bừa.
“Tóm lại, sau này em sẽ không ganh đua với Sở Minh Uyển nữa, việc công ty anh cứ công tư phân minh.”
Mặt Tạ Thần chẳng có biểu hiện ngạc nhiên, chỉ “Ừ” một tiếng.
Không nhắc lại đề án, mà hỏi ngược tôi dạo này có thích gì, muốn gì không.
Tôi cảm thấy cách hai chúng tôi chung sống có hơi kỳ lạ,
Nhưng không nói được là sai chỗ nào,
Đành lắc đầu.
Nhân tiện kể cho anh nghe chuyện Dự Chiêu và Tạ Trạch Minh hôm qua.
“Em tính mua chút quà, chiều nay dẫn Dự Chiêu đến nhà cũ xin lỗi.”
Nhà cũ của họ Tạ có cha mẹ Tạ và vợ chồng Sở Minh Uyển sống chung.
Chắc họ đã biết chuyện, xin lỗi càng sớm càng tốt.
Tạ Thần nghe xong gật đầu, nói muốn đi cùng chúng tôi.
“Chiều nay anh không phải họp sao?”
“Việc của hai mẹ con quan trọng hơn.”
10
Tôi không thích về nhà cũ họ Tạ.
Hào môn phép tắc nhiều, cử chỉ lời nói đều phải chú trọng lễ nghi.
Tôi từ nhỏ sống tự do, không khí này khiến tôi ngột ngạt.
Ngày xưa nghĩ phải cố gắng thích nghi,
Nhưng sau khi kết hôn không lâu, Tạ Thần đã chủ động dọn ra ngoài ở riêng cùng tôi.
Về sau trừ dịp lễ, chúng tôi ít quay về.
Giờ này cha mẹ Tạ ở nhà.
Sau khi chào hỏi, Sở Minh Uyển mới từ trên lầu bước xuống với vẻ mặt tiều tụy.
Cô ta dường như không ngờ Tạ Thần sẽ đi cùng tôi, ngẩn ra một chút rồi rộng lượng nói:
“Tuy vì chuyện đó mà Trạch Minh bị ốm, nhưng không sao, dù sao cũng là người một nhà.”
[Bình luận]:
【Nữ chính định sắp đặt trận lớn, ai ngờ nữ phụ tới nhận lỗi trước.】
【Haha, uổng công cho con mình giả bệnh.】
【Không sao, nữ chính chúng ta không phải người chịu thiệt, lát nữa sẽ tung chiêu lớn hơn.】
Quả nhiên, Sở Minh Uyển nhắc đến dự án hợp tác của hai nhà:
“Em là người phụ trách dự án này, e rằng phải phiền đại ca hao tâm tổn trí.”
Tạ Thần nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt: “Chuyện công ty thì để công ty bàn.”
Sở Minh Uyển cười cười, không nói thêm.
Lúc tiễn chúng tôi ra cửa, cô ta cố ý đi chậm hơn tôi một bước:
“Một giải nhất piano thôi mà, Trạch Minh giành nhiều lần rồi, lần này nhường cho Dự Chiêu cũng được. Giống như Ngữ Ninh chị chỗ nào cũng kém hơn tôi, tôi cũng thường nhường nhịn chị. Mẹ thế nào, con thế ấy.”
Trước kia, tôi nghe mấy lời này sẽ nổi giận, thậm chí chửi cô ta ngay tại chỗ.
Nhưng lần này tôi chỉ cười:
“Vậy tôi sẽ nhờ A Thần trong công ty nhường cho em trai một chút, đừng mãi không thông qua phương án của anh ta.”
Nhìn sắc mặt Sở Minh Uyển lập tức xám ngoét, tôi sải bước lên trước, nắm lấy bàn tay nhỏ của Dự Chiêu.
11
Buổi chiều, khi Dự Chiêu tự giác ngồi trước đàn piano luyện tập, thì thầy dạy mỹ thuật cũng đến đúng hẹn.
Tôi gọi con đến,
Thằng bé chớp chớp mắt:
“Mẹ ơi, không phải con đang mơ chứ, mẹ thực sự không lừa con sao?”
Dù không đến mức tin rằng cuộc đời sa cơ lỡ vận nghiêm trọng như thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy nôn nóng.
“Con cứ học với thầy trước, xem thử con có hứng thú và năng khiếu không.”’
Dự Chiêu đôi mắt lấp lánh như có sao, ôm chầm lấy tôi một cái thật chặt.
Cả buổi chiều, thằng bé học kiến thức lý thuyết, tập vẽ vài nét cơ bản.
Tôi hỏi con có thấy nhàm chán không.
Nó lắc đầu:
“Hoàn toàn khác với việc luyện đàn. Nó giống như mở ra một cánh cửa lớn đến thế giới mới.”
Cuối cùng, thằng bé vẫn hơi bất an, hỏi: “Mẹ ơi, sau này con thật sự không cần so sánh với anh họ nữa hả? Lần trước con nghe thầy dạy đàn nói, sắp có một cuộc thi piano trong thành phố, con thật sự không cần đăng ký sao?”
Tôi xoa đầu con.
Cảm giác tôi trước đây như một con lừa bị bịt mắt, không biết lựa chọn thế mạnh, tránh điểm yếu.
“Nếu con thích hội họa thì cứ học tử tế. Vài ngày nữa mẹ dẫn con đi xem triển lãm tranh.”
“Mẹ thật tốt, mẹ sẽ mãi tốt như vậy chứ?”
“Không đâu. Lần sau con thi toán không đạt yêu cầu, mẹ vẫn sẽ đánh vào mông con đấy.”
Dự Chiêu: QAQ
…………
Trước khi ngủ, tôi có thói quen mở mạng xã hội.
Thấy Sở Minh Uyển đăng cả bức tường ảnh chụp cúp vô địch, lại còn tiết lộ đã đăng ký cuộc thi piano trong thành phố. Tôi chỉ khẽ cười rồi lướt qua.
Sau đó, tôi trở mình, sờ vào chiếc gối trống bên cạnh.
Tạ Thần nói hôm nay ở lại công ty tăng ca, chưa về.
Tôi không phải nghi ngờ anh đổi lòng.
Chỉ cảm thấy anh hơi né tránh tôi.
Sau đó mấy ngày liên tiếp anh đều lấy cùng lý do, càng chứng tỏ suy đoán của tôi.