Hành Trình Hạnh Phúc - Chương 2
Hả?
Bình luận bảo là anh ấy yêu tôi mà?
Sao giờ lại đuổi tôi về?
Đang mơ mơ hồ hồ, tôi thấy bình luận hiện ra:
【Rõ ràng quá luôn, nam phụ chắc sắp bùng nổ rồi.】
【Chụp màn hình! Nhìn cũng “bự” ghê, hì hì.】
【Không sao, anh ấy quen rồi. Trước đây nữ phụ vì muốn sinh đứa thứ hai mà đủ kiểu quyến rũ, rõ ràng bác sĩ nói là cô ta không phù hợp mang thai tiếp, nhưng cô ta cứ không nghe. Tạ Thần chỉ có thể ngủ riêng, nhịn hoài cũng quen.】
【Nói gì đi chứ, bọn họ không thể HE* được à?】
(*HE: Happy Ending)
【Nói gì giờ, hai người họ có hiểu lầm gì đâu. Trước đây nữ phụ để có thai đã diễn mấy màn này không ít, lần này tám phần cũng thế. Tôi còn tưởng chiều nay cô ta đổi tính, ai ngờ…】
Thì ra là vậy.
Trước kia tôi vốn tự tôn cao, hễ bị Tạ Thần từ chối là đùng đùng bỏ đi.
Nhưng lần này tôi cắn răng, quyết định chủ động thêm một lần nữa.
Tôi tựa lên lưng Tạ Thần, cọ cọ đầy lưu luyến,
Thấy anh không phản ứng, tôi liền vòng tay ôm eo anh,
Bàn tay cũng thuận thế luồn vào trong áo choàng tắm,
Từ cơ bụng men xuống phía dưới.
Nhưng lúc sắp chạm đến nơi mong muốn thì bị anh giữ chặt.
“A Thần, em rất nhớ anh.”
“Anh đã thắt ống dẫn tinh rồi.”
Hai câu nói vang lên cùng lúc.
Tôi và Tạ Thần đều sững lại.
07
【Xong rồi, hai người sắp tuyệt giao rồi. Tạ Thần thắt ống dẫn tinh, nữ phụ không còn cách nào sinh thêm con để vượt mặt nữ chính nữa. Nghe bảo nữ chính còn tính sinh đứa thứ ba kia.】
【Tôi vừa mới bắt đầu “ship” họ mà!】
【Đẻ, đẻ, đẻ, phúc khí bị cô đẻ hết rồi còn đâu.】
【Sau này nam phụ chết thảm, nữ phụ nhớ lại mọi chuyện, chợt hiểu ai mới là người yêu cô ta nhất, thế chẳng phải là mối tình truy phu* bi kịch sao.】
(*Truy phu: truy đuổi, níu kéo người chồng yêu thương)
Nếu như trước kia, tôi có lẽ sẽ thật sự nổi nóng.
Nhưng giờ tôi đã buông bỏ tâm lý ganh đua với Sở Minh Uyển.
Hơn nữa, sinh con rất khổ, tôi cũng chẳng muốn đua.
Nghĩ vậy, tôi vỗ vỗ sống lưng đang căng cứng của Tạ Thần nói:
“Vừa hay, em cũng không muốn sinh thêm. Chúng ta có một mình Dự Chiêu là đủ. Nhưng lần sau có chuyện lớn như vậy, anh phải bàn với em trước.”
Tạ Thần nhướng mày, nhìn tôi với ánh mắt khó tin,
Nhưng vẫn đáp một tiếng “Được”.
Tôi bình tĩnh nhìn lại anh.
Bầu không khí chợt trở nên mờ ám, ái muội.
Người ta hay nói “Dưới ánh đèn nhìn người đẹp hơn.”
Nhìn kỹ, gương mặt Tạ Thần thật sự rất quyến rũ, dễ khiến người ta mê muội.
Tôi ngẫm lại trước kia mình như một NPC*,
Chưa bao giờ để ý đến anh.
Trong đầu bất giác nhớ đến bức ảnh cắt từ bình luận,
Ánh mắt tôi không kìm được rơi xuống phía dưới, lại vội vàng dời đi.
Hơi thở của Tạ Thần dần áp sát,
“A Ninh vừa nói đó, vẫn còn giá trị chứ?”
Anh thử hôn nhẹ lên môi tôi,
Khi tôi làu bàu gọi anh “đồ ngốc”, anh đã nghiêng đầu, chiếm lấy môi tôi.
Hơi thở quyện vào nhau, môi răng quấn quýt.
Anh nghiêng đầu, thở gấp, cắn nhẹ vành tai tôi.
“Giúp anh tháo kính ra.”
Ngón tay tôi hơi run…
[Bình luận]:
【Chết tiệt, sao tự dưng màn hình đen thui rồi? Có cảnh gì mà hội viên VIP cao quý như tôi không được xem à!】
【Làm! Làm! Làm tới luôn! Đã làm là làm tới bến, quên hết, bất chấp hết!】
【Đừng mừng vội, sau này hai người còn nhiều drama lắm. Đừng tưởng nữ phụ thực sự đổi tính. Đừng quên cô ta sắp hại Tạ Thần một vố lớn.】
【Đám chuyên “dội gáo nước lạnh” có thể lượn đi không!】
08 Sáng hôm sau, trước khi ra khỏi cửa, Tạ Thần hôn lên giữa chân mày tôi.
Tôi đang ngủ say, vô thức xoa xoa chỗ ngứa trên trán.
Tạ Thần tưởng tôi tỉnh, hình như hỏi tôi mấy câu.
Tôi khó chịu trở mình, cũng không biết miệng lẩm bẩm cái gì.
Nửa mê nửa tỉnh, hoàn toàn không nghe thấy tiếng anh cười tự giễu.
Đợi đến khi tôi tỉnh dậy, xem bình luận, trái tim như lạnh đi:
[Bình luận]:
【Nói mớ không phải thói quen tốt, trái tim thủy tinh của nam phụ lại vỡ rồi. Anh ta chắc nghĩ rằng tối qua mặn nồng chỉ là cô ta lợi dụng anh.】
【Chứ còn gì nữa, hai người hỏi đáp cả buổi, ai ngờ nữ phụ chưa hề tỉnh.】
【Đã vậy, trước khi ra khỏi cửa, Tạ Thần còn hỏi nữ phụ có nhất quyết bắt anh gạt bỏ đề án của Tạ Cảnh hay không, nữ phụ còn ừ hữ đồng ý.】
【Xong đời, Tạ Cảnh vốn bất mãn vì bị Tạ Thần chèn ép, quay đầu bán luôn đề án cho công ty đối thủ. Nhờ đề án đó, đối thủ bán chạy sản phẩm mới, cuộc đời Tạ Thần coi như từ đây bắt đầu trượt dốc.】
“Đã thế thì xem như từ giờ mẹ và Sở Minh Uyển chấm dứt hẳn.
Từ nay, mẹ chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình,
Không muốn đi vào vết xe đổ mà những dòng bình luận đã nói.”
Dự Chiêu nghe xong, cái đầu nhỏ gật gù tựa lên vai tôi.
“Hôm nay mẹ thật tốt, không đánh con, cũng không ép con tập piano.”
Thằng bé khẽ thở dài: “Cảm giác như đang mơ vậy.”
Nhớ lại trước kia, để Dự Chiêu vượt qua Tạ Trạch Minh, chỉ cần đàn sai một nốt tôi sẽ đánh vào tay nó.
Sau đó, Dự Chiêu vừa sưng tay vừa đàn,
Nước mắt rơi lã chã,
Nhưng dù con có cố gắng thế nào, vẫn bị người ta nói không bằng Tạ Trạch Minh.
Giống hệt tôi khi xưa.
“Con không thích, mẹ sẽ không ép con nữa.”
Dự Chiêu lắc đầu: “Cảm ơn mẹ chịu ‘lừa’ con. Ngày mai con sẽ luyện đàn nghiêm túc, con sẽ giành thể diện cho mẹ.”
[Bình luận]:
【Cảnh này nhìn cũng ấm áp ghê.】
【Hừ, tôi không tin nữ phụ đổi tính, trông cứ như kiểu vừa đánh một bạt tai liền cho viên kẹo ngọt vậy.】
【Ôi, bao giờ nữ phụ mới hiểu ra thiên phú của con cô ta không phải ở piano, mà là ở hội họa chứ!】
Nghe tới đây, lòng tôi chợt động.
“Dự Chiêu, thật ra con thật sự thích vẽ tranh đúng không?”
Mắt thằng bé sáng lên trong thoáng chốc rồi nhanh chóng ảm đạm:
“Tạ Trạch Minh đâu có học vẽ.”
Tim tôi thắt lại.
Tôi đã gần như biến con trai thành “phiên bản thứ hai” của chính mình.
“Không cần có Tạ Trạch Minh, Dự Chiêu ạ, sau này con không cần so sánh với cậu ấy. Con có thể làm bất cứ việc gì con thích.
Đương nhiên trừ việc phạm pháp ra.”
06 Buổi tối.
Bữa tối của Tạ Thần được người hầu mang lên phòng riêng cho anh.
Sau khi dỗ Dự Chiêu ngủ, tôi thay bộ váy ngủ ren đen đã lâu không mặc,
Rón rén bước vào phòng Tạ Thần.
Đợi anh tắm xong bước ra, ngồi trên mép giường lau tóc,
Tôi chui ra khỏi chăn, ôm eo anh, ghé sát tai khẽ gọi: “Ông xã~”
Anh đột ngột quay lại, giữ chặt cổ tay tôi, đè xuống:
“Em lại muốn làm gì?”
Tôi khẽ nâng chân cọ lên eo anh, ý tứ đã quá rõ.
Ánh mắt anh tối lại, nhưng khi tôi chủ động ôm cổ anh,
Anh bỗng đứng bật dậy, ngồi qua mép giường, quay lưng về phía tôi.
“Anh còn công việc phải làm, em ngủ trước đi.”