Hành Trình Hạnh Phúc - Chương 1
01.
Nhìn thấy những bình luận đó, tôi toát mồ hôi lạnh.
Lúc này, con trai đang ôm chiếc cúp quán quân cuộc thi piano đặt trước mặt tôi.
“Nếu con mang được cúp về nhà, mẹ có thể vui vẻ hơn không? Con giỏi hơn Tạ Trạch Minh mà, phải không mẹ?”
Đứa trẻ tám tuổi, trên mặt toàn là biểu cảm cầu mong sự khen ngợi, mong được làm mẹ hài lòng.
Để xác minh những dòng bình luận kia có phải thật không, tôi nhẹ giọng hỏi:
“Con nhốt Tạ Trạch Minh trong nhà vệ sinh, khiến cậu ấy lỡ mất cuộc thi, đúng không?”
Mặt Tạ Dự Chiêu lập tức trắng bệch.
“Con không có! Mẹ ơi, con không cố ý, chỉ là cây lau nhà tự rơi xuống chặn cửa lại, con chỉ… con chỉ…”
Chỉ là lựa chọn làm ngơ.
Thằng bé đỏ hoe mắt, nói không nên lời, nhưng vẫn cảm thấy mình sai.
Nó chạy vào thư phòng lấy thước gỗ, ngoan ngoãn giơ lòng bàn tay lên.
Nhìn con như vậy, tôi không kìm được mà ôm con vào lòng.
Tôi biết con tôi vốn là một đứa trẻ tốt.
Nó trở nên như hiện tại, tất cả đều do tôi.
02.
Tôi và Sở Minh Uyển bị ôm nhầm lúc mới sinh, một người là thiên kim thật, một là thiên kim giả.
Chuyện lộ ra trong kỳ khám sức khỏe tuyển sinh đại học.
Chẳng bao lâu sau, tôi được đón về nhà họ Sở.
Tưởng rằng từ đây sẽ được sống những ngày tốt đẹp.
Không ngờ, đó chỉ là khởi đầu cho sự mê muội của tôi.
Gia đình nguyên bản của Sở Minh Uyển tuy chỉ là công chức bình thường, ngoài nhu cầu cơ bản thì không dư dả tiền bạc hay công sức để bồi dưỡng tôi.
So với cô ta, tôi luôn bị mang ra so sánh, luôn kém cỏi hơn.
Sự thất vọng của cha mẹ, sự coi thường của người làm càng khiến tâm lý tôi mất cân bằng.
Thế là tôi bắt đầu bất chấp mọi thứ để ganh đua.
Sở Minh Uyển đính hôn với con trai thứ hai của nhà họ Tạ – Tạ Cảnh.
Tôi liền lợi dụng sự áy náy của cha mẹ, cứng rắn đòi liên hôn với đại công tử nhà họ Tạ – Tạ Thần.
Sau khi kết hôn, Sở Minh Uyển sinh được một cặp sinh đôi.
Tôi cũng bất chấp sức khỏe để sinh thêm đứa con thứ hai.
Chồng cô ta vào công ty nhà họ Tạ, tôi thì ép chồng tôi ở khắp nơi chèn ép em trai anh ấy.
Con trai cô ta học piano, được khen là “tiểu thiên tài piano”.
Tôi ép con trai tôi bỏ bê việc học, dồn toàn bộ thời gian vào piano.
Tạ Cảnh mua trang sức cho cô ta, tôi liền làm ầm lên với Tạ Thần, đòi món đắt tiền hơn.
Tôi không nhìn thấy con trai mình đang trầm uất, cũng không thấy sự bất lực của chồng mình.
Cuộc đời tôi, dường như chỉ còn lại việc ganh đua với Sở Minh Uyển.
Cho đến khi tôi nhìn thấy kết cục thê thảm của cả gia đình trên những dòng bình luận.
03.
Bừng tỉnh, nước mắt tôi rơi lã chã.
Rơi xuống chiếc mũ trùm của Tạ Dự Chiêu, càng làm thằng bé hoảng hốt.
“Mẹ, con sai rồi, mẹ đừng khóc, mẹ đánh con đi, con sẽ đi xin lỗi Tạ Trạch Minh. Là lỗi của con.”
Trước đây, Dự Chiêu rất thích chơi với anh họ lớn hơn nửa tuổi kia.
Nhưng khi đó tôi luôn quở trách con.
Tôi mắng con cố tình chọc tôi bực mình, đi chơi với “con trai kẻ đã cướp mất cuộc đời mẹ”.
Thậm chí còn không ngại bộc lộ sự thù hận và đố kỵ với gia đình Sở Minh Uyển ngay trước mặt con.
Chính sự “mưa dầm thấm lâu” đó mới khiến nó bắt đầu ghét bỏ Tạ Trạch Minh.
Bình luận hiện lên:
【Thật ra cũng không thể trách hết cho Tạ Dự Chiêu, thằng bé đâu làm gì quá đáng. Nếu tôi gặp người mình ghét bị kẹt trong nhà vệ sinh, tôi cũng chẳng muốn lo.】
【Ai cũng bảo trẻ con bảy, tám tuổi thường làm người ta khó ưa, nhưng Tạ Dự Chiêu dường như chẳng hề trải qua giai đoạn đó.】
【Hừm, chỉ có những đứa trẻ được yêu thương mới có quyền làm nũng. Nhìn xem, Sở Ngữ Ninh (mẹ thằng bé) có yêu nó không? Với cô ta, nó chỉ là công cụ để ganh đua với nữ chính.】
Không, không phải như vậy.
Tôi khẽ vuốt mặt Dự Chiêu, nói: “Mẹ biết, chuyện này không phải lỗi của con. Xưa nay đều là lỗi của mẹ. Một lát nữa… một lát nữa…”
Tôi đã đối đầu với Sở Minh Uyển lâu như vậy.
Bảo tôi nói ra lời sẽ đích thân dẫn con sang xin lỗi, đúng là khó mở miệng.
Nhưng chuyện này rõ ràng Dự Chiêu sai.
Tôi thật sự sợ con mình phải gánh chịu kết cục như bình luận đã nói.
Còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý xong,
Tạ Thần đã trở về.
04
Anh vừa nhìn thấy tôi và Dự Chiêu mắt đỏ hoe, liền cau mày hỏi: “Lại chuyện gì thế?”
Cuộc hôn nhân của tôi và Tạ Thần có thể nói là tôi ép buộc mà thành.
Những năm qua, anh đối với tôi luôn rất khoan dung, gần như có cầu ắt ứng.
Nhưng mỗi lần tôi đòi hỏi, đều là để đối chọi với Sở Minh Uyển.
Lâu dần, anh càng trở nên lạnh nhạt,
Đến bây giờ, ngay cả ngủ cũng không chung phòng.
Vừa rồi nghe nói sau này anh sẽ bị tôi hại đến phá sản, chết thảm,
Tôi càng không dám mở lời.
Thấy tôi im lặng, sắc mặt Tạ Thần thoáng trầm xuống,
Nhưng anh không nói gì cả, chỉ cầm cặp công văn lên lầu hai.
Bình luận:
【Phải công nhận, Tạ Thần là kiểu đàn ông rất có khí chất.】
【Tôi phục rồi, nữ phụ ác độc không thể quay đầu nhìn Tạ Thần một cái được sao? Suốt ngày dán mắt vào nữ chính, bộ cô ta yêu nữ chính à?】
【Sở Ngữ Ninh cũng không biết Tạ Thần yêu cô ta. Cô ta vẫn nghĩ mình ép anh đi chèn ép em trai, nên anh rất ghét cô.】
【Thực ra chỉ cần Sở Ngữ Ninh cười một cái, dù là núi đao biển lửa Tạ Thần cũng sẵn sàng vượt qua, huống chi chỉ là chuyện nhỏ giữa bọn trẻ con.】
Tôi chớp chớp mắt.
Quả thật không tin được Tạ Thần yêu tôi.
Anh tuy luôn nghe theo ý tôi, nhưng phần lớn là vì không chịu nổi những trò quấy phá vô cớ.
Đặc biệt sau khi sinh Dự Chiêu, chúng tôi luôn ngủ riêng.
Nhưng thấy bình luận nói vậy, tôi cũng muốn tối nay thử xem sao.
Muốn sống tử tế, muốn hàn gắn quan hệ gia đình là việc nên làm.
05
Lần đầu tiên, suốt cả buổi chiều, tôi không ngó ngàng gì đến trang cá nhân của Sở Minh Uyển.
Mà ở bên Dự Chiêu làm thủ công một lúc.
Thằng bé hỏi tôi, có phải nó nên đi xin lỗi Tạ Trạch Minh không.
Tôi nghĩ ngợi rồi nói: “Ngày mai mẹ sẽ đích thân dẫn con đi xin lỗi.”
“Vậy cứ xem như mẹ và Sở Minh Uyển chấm dứt tại đây.
Từ nay, mẹ chỉ muốn sống tốt cuộc sống của chính mình.
Không muốn đi lại vết xe đổ mà mấy dòng bình luận đã nói.”
Tiểu Dự Chiêu nghe xong, cái đầu nhỏ gật gù tựa lên vai tôi.
“Hôm nay mẹ thật tốt, không đánh con, cũng không ép con luyện piano.”
Nó khẽ thở dài: “Cảm giác như đang mơ vậy.”
Tôi nhớ lại trước kia, để Dự Chiêu vượt qua được Tạ Trạch Minh, chỉ cần đánh sai một nốt nhạc trên piano, tôi sẽ đánh vào lòng bàn tay nó.
Sau đó, Dự Chiêu vừa sưng tay vừa đàn,
Nước mắt rơi lã chã.
Nhưng dù nó có cố gắng thế nào, vẫn bị người ta nói không bằng Tạ Trạch Minh.
Cũng giống như tôi vậy.
“Con không thích, sau này mẹ sẽ không ép con nữa.”
Tiểu Dự Chiêu lắc đầu: “Cảm ơn mẹ đã chịu ‘lừa’ con. Ngày mai con sẽ luyện đàn tử tế, con sẽ giúp mẹ nở mày nở mặt.”
[Bình luận trên màn hình]:
【Cảnh này nhìn ấm áp ghê.】
【Hừ, tôi cũng không tin nữ phụ đổi tính, trông như kiểu dùng PUA* vậy, vừa tát một cái lại cho một viên kẹo ngọt.】
(*PUA: thuật ngữ chỉ kiểu thao túng tâm lý trong tình yêu.)
【Ôi, nữ phụ đến bao giờ mới hiểu ra, con trai cô ta không có thiên phú về piano, mà là hội họa!】
Nghe vậy, tôi động lòng.
“Dự Chiêu, thật ra điều con thích nhất là vẽ tranh đúng không?”
Mắt thằng bé lóe sáng trong một thoáng rồi nhanh chóng ảm đạm trở lại:
“Tạ Trạch Minh đâu có học vẽ.”
Lòng tôi chua xót.
Tôi gần như đã biến con trai thành phiên bản thứ hai của chính mình.
“Không cần có Tạ Trạch Minh, Dự Chiêu à, từ nay về sau, con không cần so sánh với cậu ấy. Con có thể làm bất cứ điều gì con thích.
Đương nhiên, trừ phạm pháp ra.”
06 Buổi tối.
Bữa tối của Tạ Thần được người hầu mang lên phòng cho anh ăn riêng.
Sau khi dỗ Dự Chiêu ngủ, tôi thay bộ váy ngủ ren đen đã lâu không mặc,
Rồi lẻn vào phòng Tạ Thần.
Chờ đến khi anh tắm xong đi ra, ngồi ở mép giường lau tóc,
Tôi chui ra khỏi chăn, ôm lấy eo anh, ghé sát tai anh khẽ gọi: “Ông xã~”
Anh đột nhiên xoay người, nắm chặt cổ tay tôi, đè xuống.
“Em lại muốn làm gì?”
Tôi khẽ nâng chân cọ cọ lên eo anh, ám chỉ rõ ràng.
Ánh mắt anh tối sầm lại, nhưng khi tôi chủ động vòng tay qua cổ anh,
Anh bỗng bật dậy, ngồi ở mép giường, quay lưng về phía tôi.
“Anh còn công việc phải làm, em ngủ trước đi.”