Hành Trình Cứu Con - Chương 7
7/
Sau khi dỗ Bội Bội ngủ, cả hai vợ chồng tôi đều lo lắng.
Chờ đợi suốt một đêm, ngay sáng hôm sau chúng tôi đã tới nhà trẻ
Lúc bấy giờ, camera giám sát vẫn chưa được phổ biến rộng rãi nên nhà trẻ không có camera giám sát, chúng tôi chỉ có thể từ từ hỏi thăm.
Bọn tôi hỏi thăm hết cả ngày nhưng ai cũng nói không biết người này.
Rốt cuộc người này là ai?
Cộng lại một đêm, ngày hôm sau chúng tôi lại đến nhà giữ trẻ.
Lẽ nào hắn ta đi theo con gái tôi trên đường?
Ngày nào chồng tôi cũng đưa đón con gái đi học, nếu có người theo dõi, chắc chắn sẽ bị phát hiện, thế nên suy đoán này không đúng.
Giáo viên mầm non đều là nữ, có khi nào là bảo vệ hay không?
Tôi càng nghĩ càng sợ.
Lúc tôi chuẩn bị rời khỏi nhà trẻ, giáo viên lại lấy ra một xấp ảnh và nói với tôi đây là ảnh chụp trong ngày quốc tế thiếu nhi mấy hôm trước, tất cả đều được rửa và đưa cho phụ huynh làm kỷ niệm.
Trong ảnh, bọn nhỏ ca hát, nhảy múa và chơi trò chơi, trên mỗi gương mặt đều lộ ra nụ cười ngây ngô.
Bội Bội cũng vậy.
Con bé mặc bộ trang phục diễn xinh đẹp, gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng, trên trán còn có một chấm đỏ.
Nhưng khi nhìn vào bức ảnh, tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Ánh mắt con bé luôn nhìn về một phương hướng nào đó, sự sợ hãi lộ rõ trong mắt nó.
Cuối cùng, tôi đã tìm được một đôi tay trong bức ảnh đó.
Đó là tay của một người đàn ông trung niên.
Trong bức ảnh nọ, có bảy tám đứa bé đang quây thành vòng tròn để chơi trò chơi.
Người đầu tiên phía bên trái là Bội Bội, con bé đang giơ tay lên cao, tập trung chơi trò chơi.
Thế nhưng dưới váy của con bé lại xuất hiện bàn tay của một người đàn ông.
Đôi tay đó đang đặt ở vị trí nhạy cảm.
Người đàn ông kia đứng phía bên trái và không lộ diện trong ảnh, chỉ có đôi tay xuất hiện.
Bội bội ở màn ảnh phía bên trái, con bé đang giơ tay lên cao, đắm chìm mà chơi trò chơi.
Điều này quá bí ẩn và rất dễ bị bỏ qua.
Nghĩ thử mà xem, nhìn một đám trẻ con đang vui vẻ chơi trò chơi thì làm gì có ai chú ý đến một người đang lén lút làm chuyện đồi bại như vậy.
Tôi hỏi giáo viên người này là ai.
Nhưng giáo viên lại nói ngày hôm đó trong trường tổ chức biểu diễn văn nghệ, có rất nhiều phụ huynh đi theo con cái nên bọn họ cũng không để ý xem có ai khả nghi hay không.
Hôm mùng một tháng sau, vì mẹ tôi bị bệnh nên hai vợ chồng tôi đều bận rộn ở bệnh viện, không đi chung với Bội Bội.
Nghĩ đến đây, tôi thấy tim mình đau nhói.
Về đến nhà, tôi chỉ vào bức ảnh và hỏi: “Bội Bội, còn nói có người sờ soạng con, là người này đúng không?”
Tôi đưa ảnh cho Bội Bội xem, còn bé đã gật đầu.
Nhìn thân hình nhỏ bé của Bội Bội, nước mắt tôi lập tức trào ra.
Cả hai kiếp trước, tôi đều nghĩ rằng con bé nói dối và đánh mắng con bé.
Mãi đến lúc này, tôi mới nhận ra tất cả những lời nói dối của Bội Bội đều biểu đạt ý cầu cứu.
Con bé còn quá nhỏ nên không thể nói rõ những chuyện đã xảy ra, nó chỉ có thể dựa vào những mảnh ký ức lộn xộn trong đầu mình để biểu đạt với tôi.
Thế nhưng tôi lại vì con bé không thể diễn đạt rõ toàn bộ câu chuyện mà đoán rằng con bé đang nói dối.
Tôi ôm chặt Bội Bội trong ngực và nói: “Không cần sợ, mẹ sẽ giải quyết giúp con, người này sẽ không bao giờ làm con tổn thương được đâu.”
Con gái ở trong vòng tay tôi ngoãn gật đầu.
Hai kiếp trước, chắc chắn con gái cũng hy vọng tôi sẽ làm như vậy, nhưng tôi chưa từng đáp lại nó.
Hôm sau, hai vợ chồng tôi đến Cục cảnh sát báo án, cảnh sát đồng ý sẽ điều tra vụ việc này.
Nhưng cảnh sát cũng nói trước rằng đối với loại hình phạm tội này rất khó thu thập chứng cứ, có thể thể tìm được đối tượng tình nghi và định tội kẻ đó hãy không đều rất khó nói.
Tôi giao ảnh cho cảnh sát và chỉ cho họ xem đôi tay trong ảnh.
Nhìn bức ảnh, tôi chợt nhớ đến điều gì đó.
Bàn tay của người này ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da trắng nõn khỏe mạnh, vừa thấy đã biết là một đôi tay được chăm sóc và luyện tập cẩn thận.
Chỗ cổ tay còn có một vết sẹo nhỏ.
Hình như tôi đã nhìn thấy đôi tay này ở đâu đó!
Tôi chợt nhớ lại hôm qua tôi đã hỏi giáo viên rằng ngày một tháng sáu có những ai ở trường.
Giáo viên trả lời: “Nhiều lắm, có phụ huynh học sinh, thợ chụp ảnh đó chúng tôi mời và một số giáo viên hướng dẫn các bạn nhỏ đàn hát, rất nhiều người.”
Tôi chợt nhớ đôi tay này thuộc về ai.
Tôi đã nhìn thấy đôi tay này rất nhiều lần và rất ngạc nhiên trước những giai điệu đo chúng tạo ra.
Đôi tay này thuộc về giáo viên dạy đàn dương cầm của Bội Bội!
Giáo viên dạy đàn của Bội Bội họ Triệu, ông ta không chỉ mở lớp dạy học sinh mà hằng tuần ông ta sẽ tới nhà trẻ dạy một tiết âm nhạc cho các bạn nhỏ, dạy các bé đàn hát.
Thế nên khả năng cao là ngày một tháng sáu ông ta cũng có mặt ở trường.
Khu vực xung quanh đây không có bao nhiêu giáo viên dạy đàn dương cầm, vả lại ông ta còn là giáo viên của nhà trẻ nên cả hai kiếp, tôi đều đưa Bội Bội đến chỗ ông ta học vỡ lòng.
Vị giáo viên này đã trải qua đào tạo chính quy và từng bồi dưỡng ra rất nhiều học sinh chuyên nghiệp, vì vậy tôi đã từng cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao ông ta lại đến nhà trẻ dạy học, tại sao ông ta lại đồng ý hướng dẫn những đứa trẻ chưa học vỡ lòng.
Vị giáo viên nên này có để râu và đeo kính.
Có lẽ Bội Bội cũng ý thức được quái vật trong giấc mơ của mình là giáo viên dạy đàn.
Vì vậy, từ sau khi học đàn, Bội Bội mới bắt đầu sợ quái vật và thường xuyên mơ thấy ác mộng.
Nhất định con bé đã rất sợ hãi, nhưng trong lúc hoảng loạn nó chỉ dám nói giáo viên ở nhà trẻ sờ soạng nó.
Con bé muốn nhắc nhở tôi nhưng từ đầu đến cuối tôi đều không hiểu.
Sau khi xâu chuỗi lại mọi chuyện, rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao Bội Bội lại chống đối việc đến lớp học đàn như thế.
Thật ra con bé không hề ghét luyện đàn, con bé rất thích đánh đàn và năng khiếu rất cao, sao nó có thể ghét học đàn chứ?
Trong kiếp thứ nhất, nếu tôi phát hiện sớm một chút, có lẽ Bội Bội có thể kiên trì học đàn. Bội Bội nói đúng, đều là lỗi của tôi.
Ở kiếp thứ hai, tôi đã ép con bé tới lớp học đàn, Bội Bội đã học đàn cùng thầy Triệu suốt sáu năm, điều này đồng nghĩa chính tôi đã đẩy con bé vào miệng cọp suốt sáu năm.
Hèn gì Bội Bội lại cảm thấy tôi kiểm soát cuộc đời của nó và hận tôi đến thế.
Bỗng nhiên tôi nhớ ra, bấy giờ thầy Triệu đang ở nhà tôi. Sáng nay ông ta đã gọi điện thoại cho tôi nói rằng năng khiếu của Bội Bội rất mạnh, ông ta muốn tới tận nhà dạy bổ túc cho con bé một buổi.