Hành Trình Cứu Con - Chương 5
5/
Nửa đêm, Bội Bội tỉnh giấc, tôi cho con bé bú mà nó vẫn khóc.
Không còn cách nào, tôi đành phải ôm con bé đi qua đi lại.
Tôi vốn chưa hồi phục sau khi sinh sản lại còn phải bế con, thế nên ngay từ khi còn trẻ tôi đã bị bệnh, sau này lúc về già, hễ tôi làm việc hơi nặng thì sẽ bị đau lưng.
Vì chuyện này, Doãn Bình đã mắng tôi õng ẹo không biết bao nhiêu lần.
Tôi nhỏ giọng dỗ dành Bội Bội và đung đưa qua lại nhưng vẫn không dỗ được.
Chồng tôi bị đánh thức, anh ta cầm gối ném về phía tôi và Bội Bội: “Khóc cái gì mà khóc! Cô làm mẹ sao không biết dỗ con? Lâu như vậy mà còn chưa dỗ được, thì cô còn làm được gì nữa hả?”
Hai kiếp trước, Doãn Bình cũng cáu kỉnh như thế, hễ con gái hơi ồn ào anh ta sẽ mắng hai mẹ con tôi.
Nhưng vì nghĩ đến tính chất công việc của anh ta, sợ ban ngày anh ta lái xe không an toàn nên tôi vẫn luôn nhẫn nhịn.
Tuy nhiên, kiếp này tôi sẽ không để cho anh ta thoải mái nữa.
Tôi đi vào nhà bếp lấy một chậu nước lạnh, sau đó rưới từ đầu đến chân Doãn Bình.
Nếu tôi không được ngủ thì anh ta cũng đừng hòng ngủ được.
Ngày mùa đông lại bị dội nước lạnh khiến Doãn Bình lạnh thấu xương, hoàn toàn tỉnh táo.
“Từ Tiểu Đình, cô bị điên à!”
Tôi cười lạnh nói: “Đứa bé không phải con của riêng tôi, anh làm cha không biết dỗ con hay sao? Lẽ nào con gái tôi lại mồ côi cha từ nhỏ? Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ ngủ chung với anh, nếu con khóc thì anh phải dỗ dành nó. Tôi cũng sẽ không cho con bú nữa, suy cho cùng tôi cũng không có nhiều sữa, anh hãy cho con bú sữa bột đi. Nếu con bé không chịu bú thì cứ mặc cho nó khóc.”
Doãn Bình giả vờ không nghe thấy lời nói của tôi, anh ta trở mình, nhích người tới chỗ không bị ướt rồi quay lưng về phía tôi, tiếp tục ngủ.
Tôi lại vào phòng bếp lấy một chậu nước lạnh rồi tạt vào người anh ta.
“Doãn Bình, anh nghe cho rõ đây, sau này hễ tôi không ngủ được thì anh cũng đừng hòng đi ngủ.”
Nghe vậy, Doãn Bình bật dậy từ trên giường, chỉ thẳng vào tôi.
Anh ta vừa định mở miệng tôi đã đá anh ta trở lại trên giường.
Tôi nói: “Sau này nếu anh còn bỏ mặc con gái nữa, tôi sẽ ẵm theo Bội Bội đi ngay lập tức.”
Nói xong, tôi đưa con cho anh ta, còn mình thì ôm một chiếc chăn mới trên giường rồi đi sang căn phòng khác.
Bắt đầu từ hôm đó, Doãn Bình ngoan ngoãn hơn trước đây nhiều. Đúng là lúc nào nên nổi điên thì phải nổi điên, lúc trước đo tôi quá tốt tính nên mới bị chồng và con gái leo lên đầu.
Tôi nói làm là làm ngay, từ hôm đó tôi đã giao Bội Bội cho chồng mình.
Tôi dọn sang căn phòng khác, mỗi lần con gái khóc, chồng tôi sẽ bế con gái lên cho bú và ẵm nó đi khắp nhà.
Ban đầu, mỗi lần con khóc lớn, chồng tôi vẫn ngủ ngon lành.
Anh ta cho rằng nếu anh ta không dậy thì tôi chắc chắn sẽ quan tâm tới.
Thế nhưng sau khi còn khóc vài lần, anh ta mới nhận ra tôi thật sự bỏ mặc.
Vì vậy, anh ta đứng dậy pha sữa rồi cho con bú.
Rõ ràng anh ta cố ý cược xem tôi nhìn thấy có đau lòng hay không, nhưng tôi đã không.
Con gái bị bệnh tả, tôi đến công ty tìm lãnh đạo xin cho anh ta nghỉ phép, để anh ta ở bệnh viện chăm sóc đứa nhỏ, còn tôi tiếp tục đến nhà máy đi làm.
Con gái nằm viện đã xài hết khoảng nửa tháng tiền lương của Doãn Bình khiến anh ta vô cùng đau lòng.
Vì cơ thể khó chịu nên ngày nào con gái cũng khóc, Doãn Bình bị tra tấn đến mức suy nhược thần kinh.
Từ đó, anh ta mới biết chăm sóc đứa bé không phải chuyện dễ dàng.
Ban đầu anh ta không hề làm gì cả, nhưng khi thấy tôi thật sự mặc kệ, Doãn Bình bắt đầu học pha sữa và thay tã.
Lúc Bội Bội khóc, anh ta sẽ bắt chước tôi bế con bé đi qua đi lại khắp nhà.
Anh ta mới chăm con một tháng đã than đau lưng.
Kiếp trước sau khi sinh con tôi bị bệnh, bây giờ chồng tôi cũng được nếm thử.
Kiếp trước, anh ta nói vì tôi ăn cay trong khi ở cữ nên mới bị đau lưng, tất cả do tôi tự chuốc lấy.
Đời này, đổi lại anh ta chăm sóc con gái, còn tôi thì thoải mái nghỉ dưỡng.
Vì vậy, lưng và chân tôi không hề bị đau, cơ thể hồi phục rất tốt.
Sinh con không hề để lại di chứng, tất cả là do chăm sóc con nhỏ mà ra.
Mỗi lần anh ta than đau lưng, tôi đều dùng lời anh ta nói kiếp trước đáp lại: “Một người đàn ông như anh sao mới làm chút việc mà đã đau lưng rồi.”
Sau mấy lần, Doãn Bình thật sự không chịu đựng nổi nữa: “Bội Bội à, ban ngày cha còn phải lái xe, trong khoảng thời gian này cha thật sự rất cực khổ, thật sự không còn tinh thần chăm con nữa.”
Tôi cười lạnh và nói: “Vất vả ư? Lúc trước khi tôi chăm con không phải anh cảm thấy chuyện này rất nhẹ nhàng sao?”
Doãn Bình cười khổ: “Bây giờ anh biết rồi, trước đây là anh có lỗi với em, nhưng anh còn phải đi làm, thật sự không chịu nổi nữa.”
Tôi đáp: “Anh phải đi làm còn tôi thì không à? Tôi không đi làm sao? Anh vất vả còn tôi thì không hả? Anh cảm thấy số tiền anh kiếm được có thể cho tôi và Bội Bội một cuộc sống sung sướng sao?”
Doãn Bình bĩu môi im lặng.
Tuy ngoài mặt nói vậy, nhưng tôi biết rõ nếu không nghỉ ngơi đàng hoàng, lúc lái xe thật sự rất nguy hiểm.
Nhưng mà chuyện đó không liên quan gì đến tôi, hiện giờ việc buôn bán của tôi rất thuận lợi, chờ đến lúc tiết kiệm đủ tiền, tôi sẽ bắt Doãn Bình nghỉ việc ở nhà chăm con cả ngày.
Nhờ có kinh nghiệm từ kiếp trước nên việc làm ăn trong cửa hàng của tôi phát triển rất tốt.
Thế nên tôi mua thêm một cửa hàng khác, thuê người bán hàng giúp tôi, không bao lâu tôi đã kiếm được mười nghìn tệ đầu tiên trong đời, tại thời điểm này, đây là một con số khổng lồ.
Tôi thương lượng với chồng, bảo anh ta ở nhà chăm con còn mình thì tiếp tục làm việc.
Mới đầu, chồng tôi không đồng ý, nhưng sau khi phát hiện tôi ở bên ngoài làm ăn phát đạt thì đã bằng lòng.
Quả nhiên phụ nữ cần phải có tiền trong tay.
Tôi và chồng hoán đổi vai trò cho nhau, tôi ở ngoài gây dựng sự nghiệp, còn chồng tôi thì ở nhà giặt quần áo, nấu cơm và chăm con.
Đời trước, tôi phải vừa chăm sóc Bội Bội vừa làm việc khiến cơ thể suy nhược.
Kiếp này, tôi không có gánh nặng trên vai, cho nên không riêng gì việc làm ăn thuận lợi mà thân thể và khí sắc cũng tốt hơn kiếp trước rất nhiều.
Sau khi mẹ chồng biết chuyện, bà ta từ dưới quê lên mắng tôi: “Cô là phụ nữ mà không chịu làm việc nhà, còn bắt chồng chăm con nữa là sao? Có ai làm mẹ như cô không hả?”
Tôi cười đáp: “Doãn Bình là đàn ông chứ có phải là kẻ tàn phế đâu, tại sao không thể làm việc nhà và chăm con? Con trai mẹ vừa không có bằng cấp lại không có năng lực, nếu số tiền anh ta kiếm được đủ cho chúng tôi chi tiêu thì tôi có cần ra ngoài buôn bán kiếm tiền không? Nếu mẹ không vui thì hãy bảo con trai mẹ ly hôn với tôi đi, để xem mẹ có tìm được người con dâu khác biết kiếm tiền như tôi không.”
Mẹ chồng tôi bĩu môi, nuốt lại những lời muốn nói vào lòng.
Bà già này rất thích tiền, bà ta không muốn mất đi đứa con dâu biết kiếm tiền như tôi nên đành phải nhẫn nhịn.
Mẹ chồng tôi đau lòng con trai nên đã ở lại giúp chăm con.
Từ lúc mẹ chồng đến ở chung, bà ta đã sai tôi nấu cơm, rửa chén rất nhiều lần nhưng tôi chỉ xem lời bà ta nói như gió thoảng bên tai.
Sau đó, mỗi lần bà ta lên tiếng, tôi đều sai Doãn Bình đi làm.
Sau vài lần như thế, mẹ chồng tôi mới chịu im miệng.
Mẹ chồng tôi ở nhà tôi chưa tới nửa năm đã bỏ về quê, bởi vì Bội Bội thật sự quá khó chăm.
Sau đó mẹ chồng tôi đã suy nghĩ thông suốt, trước khi đi, bà ta còn nói với chồng tôi: “Tiểu Đình kiếm không dễ, nếu còn đã biết chăm con thì hãy chăm sóc Bội Bội cẩn thận hơn.”
Càng ngày tôi càng kiếm được nhiều tiền, không chỉ mở thêm vài chi nhánh mà tôi còn tới thành phố khác mở cửa hàng.
Chồng tôi ở nhà ngày càng thoải mái, vì hiện giờ tôi là trụ cột kinh tế nên tính cách anh ta cũng trở nên tốt hơn, không còn la mắng tôi nữa.
Trước đây, Doãn Bình chưa bao giờ làm việc nhà, còn bây giờ, từ quét nhà, rửa chén đến nấu cơm, chuyện gì anh ta cũng làm được.
Dần dà, đề tài nói chuyện của chồng tôi đều xoay quanh con gái.
“Sao Bội Bội lại không chịu ngủ?”
“Bội Bội bị gì vậy, sao con bé không chịu ăn cháo mà anh đút?”
“Sao Bội Bội lại nhè ra thế này?”