Hành Trình Cứu Con - Chương 4
4/
Tôi nổi trận lôi đình.
Tôi đã đầu tư biết bao nhiêu tiền của và công sức để nó được đi học, vậy mà con bé lại tự ý bỏ học và không hề bàn bạc gì với chúng tôi.
Tôi hỏi: “Con không đi học thì lấy đâu ra tiền nuôi con? Đừng trông chờ gì vào mẹ, mẹ sẽ không cho con một đồng nào đâu.”
Bội Bội: “Mẹ, bạn trai con là người tốt, anh ấy sẽ đối xử tốt với con và đứa bé.”
Chồng tôi đứng bên cạnh, tức giận nói với tôi: “Cô nói để cô dạy con, không cho tôi nhúng tay vào, bây giờ cô nhìn đi, xem con gái đã bị cô dạy thành cái gì rồi?”
Con gái tôi cũng hùa theo: “Vốn dĩ con không muốn học âm nhạc, không muốn luyện đàn, tất cả đều do mẹ ép con. Con không hề thích những chuyện đó, mẹ chưa bao giờ hỏi xem con có đồng ý hay không cả.”
Nghe bọn họ nói vậy, trái tim tôi lạnh lẽo.
Lẽ ra tôi không nên quan tâm đến con bé mà cứ để nó sống như bùn lầy.
Đời trước, tôi đã bị Bội Bội giết chết vì tôi muốn dẫn nó đi phá thai.
Kiếp này tôi đa học khôn, thế nên tôi nói với Bội Bội: “Con đi đi, còn thích làm gì thì làm, dù sao con cũng lớn rồi, sau này con làm gì cũng không liên quan đến mẹ.”
Một năm sau, con bé dẫn theo đứa bé, khóc lóc quay về.
Tên tóc xanh kia là một kẻ vũ phu, không hề muốn chịu trách nhiệm với đứa bé, gã chẳng những không nuôi Bội Bội mà còn đánh con bé.
Bội Bội quỳ xuống cầu xin tôi, con bé nói bản thân sai rồi, xin tôi hãy thu nhận hai mẹ con nó.
Nhưng tôi biết, con bé không hề cảm thấy mình sai, chẳng qua là vì nó không có tiền mà thôi.
Thế nên tôi đã đánh và đuổi con bé ra khỏi nhà.
Chồng tôi không chịu được mà mắng tôi đối xử với Bội Bội quá tàn nhẫn.
Sau khi đuổi Bội Bội đi, anh ta lại dẫn Bội Bội và đứa bé về.
Bội Bội tiến lại gần cha mình, thân thiết nói: “Cha, con biết chỉ có mình cha là tốt với con.”
Đứa bé ở trong phòng khóc lớn nhưng chồng tôi và Bội Bội đều không quan tâm.
Tôi thấy tội nghiệp đứa nhỏ nên đã đút sữa bột cho nó.
Đến cuối cùng, người nuôi đứa bé vẫn là tôi.
Tôi vừa bận bịu với việc buôn bán ở cửa hàng vừa phải chăm sóc cho con của Bội Bội, vì vậy không bao lâu tôi đã ngã bệnh.
Đến khi xuất viện, tôi phát hiện số tiền trong tài khoản ngân hàng từ hơn một triệu lại biến thành không.
Tôi lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Tôi vội vàng về nhà chất vấn Bội Bội và yêu cầu còn bé trả lại tiền, nhưng nó không chịu.
Bội Bội ôm đứa bé đứng bên cạnh cửa sổ và uy hiếp rằng mình sẽ nhảy xuống lầu.
Bội Bội nói: “Từ Tiểu Đình, tất cả là do bà nợ tôi, nếu bà không ép tôi luyện đàn, không kiểm soát cuộc đời tôi thì tôi sẽ biến thành như bây giờ sao? Tiền của bà cũng là của tôi, nếu bà còn ép tôi trả tiền, tôi sẽ nhảy xuống!”
Tôi bước tới cạnh cửa sổ, nhìn con bé và lạnh lùng nói: “Nhảy đi, mẹ đã từng nói con muốn làm gì thì làm, mẹ sẽ không ngăn cản con.”
Bỗng nhiên, con bé bật khóc: “Tôi biết bà vốn không yêu tôi.”
Ánh mắt con bé trở nên hung dữ: “Nếu đã vậy, chúng ta hãy chết chúng với nhau đi.”
Tôi chợt nhận ra con bé muốn làm gì.
Tôi còn chưa kịp tránh né thì Bội Bội đã ôm đứa bé lao về phía tôi.
Bấy giờ, tôi đứng rất gần cửa sổ, bên cạnh chỉ có một cái lan can thấp bé.
Tôi cố gắng nắm chặt lan can nhưng không thành.
Thế là tôi rơi từ cửa sổ xuống.
Kết quả, Bội Bội lại bảo bác sĩ đừng phẫu thuật cho tôi, khiến tôi phải kết thúc kiếp sống thứ hai trong đau đớn.
Tôi lại tỉnh dậy vào mùa đông năm 1990 thêm lần nữa, tôi run rẩy tiếp nhận đứa bé đang nằm trong tã lót.
Tôi thật sự không hiểu, tại sao tôi hết lòng hết dạ yêu thương Bội Bội, vậy mà còn bé lại hận tôi đến mức muốn giết chết tôi.
Rốt cuộc là tại sao?
“Tiểu Đình, em nhìn này, con gái chúng ta đáng yêu quá.”
Tôi vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của chồng tôi làm tôi nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo mắng tôi: “Sao cô lại dạy con gái thành thế này?”
Nhớ đến dáng vẻ anh ta giả vờ hiền lành, đón Bội Bội về nhà.
Tôi là người mẹ thất bại, không dạy dỗ được con gái, còn người làm cha như anh ta thì sao?
Từ nhỏ đến lớn, anh ta có từng quan tâm đến con gái không?
Anh ta đã từng dạy dỗ hay chăm sóc Bội Bội chưa?
Tại sao tôi phải mệt mỏi gồng gánh còn anh ta thì được thoải mái, tự do tự tại?
Tại sao anh ta không hề trả giá nhưng lại chỉ trích tôi là người mẹ thất bại.
Tại sao chỉ có tôi bị con gái hành hạ còn anh ta lại sống vui vẻ?
Nghĩ đến đây, tôi không kìm được mà giơ tay, tát vào mặt chồng tôi một cái.
Chồng tôi ngơ ngác: “Tiểu Đình, em cảm thấy khó chịu ở đâu hả?”
Xem anh ta hỏi kìa, làm gì còn người phụ nữ nào vừa sinh con xong mà lại thoải mái chứ!
Thấy tôi đánh chồng, mẹ chồng bật dật, lớn tiếng hỏi: “Cô làm gì thế, tự nhiên lại đánh người là sao?”
Tôi bình tĩnh nói: “Doãn Bình, tôi hỏi anh, lúc tôi sinh con anh đang ở đâu? Có phải anh đi uống rượu không?”
Chồng tôi ấp úng hỏi: “Sao em biết?”
Tôi vốn không biết chuyện này.
Mà do kiếp trước, sau khi con lớn, tôi tình cờ nghe thấy chồng tôi khoác lác với bạn bè.
Anh ta ngạo mạn nói: “Vợ tôi sinh con hồi lâu cũng không sinh được, tôi chờ phát chán nên đã chạy ra ngoài uống rượu với anh em. Sau khi tôi ngủ một giấc thức dậy, đứa nhỏ đã ra đời rồi.”
Anh ta không hề hay biết, khi anh ta uống rượu và tán dóc với anh em thì tôi đang khó sinh, suýt chút nữa mất mạng.
Chồng tôi nói: “Vậy em nói xem, anh ở bên ngoài nên làm gì? Anh nhàm chán cũng không được đi nhậu à? Sao em không nghĩ cho anh một chút nào vậy?”
Tôi sinh con mệt muốn chết mà còn phải thông cảm cho anh ta ư?
Mẹ chồng tôi cũng lên tiếng: “Vì chuyện nhỏ này mà cô đánh người là sai rồi, nó là đàn ông, phụ nữ sinh con nào có thể giúp đỡ được gì chứ?”
Đây chính là logic của bọn họ, sinh con không giúp được, lúc dạy con cũng không giúp đỡ, mãi mãi chỉ còn một mình tôi bận rộn.
Mẹ chồng tôi nói tiếp: “Tôi biết cô sinh con rất vất vả, nhưng người phụ nữ nào cũng trải qua chuyện này chứ đâu phải chỉ có mình cô! Suy cho cùng, cô không thể vì bản thân khó chịu mà bắt con trai tôi cũng khó chịu theo được.”
Tôi lạnh lùng hỏi: “Sao lại không? Sau này mỗi khi tôi khó chịu thì anh ta cũng đừng hòng được thoải mái.”