Hành Trình Cứu Con - Chương 3
3/
Lúc học cấp hai, con bé thường xuyên trốn học để đi chơi lêu lỏng với đám lưu manh, lần nào cũng phải nhờ giáo viên gọi tới tôi mới biết được.
Con bé nhuộm tóc thành màu vàng, cắt tóc theo phong cách ngầu lòi với phần mái dài che khuất nửa gương mặt.
Tôi mới mắng vài câu con bé đã chửi lại, không hề tôn trọng tôi tí nào.
Vì chuyện học hành của Bội Bội, cả chồng và mẹ chồng đều chỉ trích tôi đã chiều hư con bé.
Chính tôi cũng nhận ra vì được nuông chiều từ bé nên con gái tôi đã trở thành một người kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ con bé đã quen như vậy, dù tôi có muốn dạy thì nó cũng không nghe.
Không biết Bội Bội đã xem được thứ gì trên mạng mà ngày nào con bé cũng kêu chán.
Mỗi lần tôi nói chuyện với giọng điệu hơi khó chịu, còn bé đều kề dao vào cổ mình khiến tôi sợ hết hồn, phải nhanh chóng dỗ dành nó.
Để đề phòng con bé tự sát, tôi chiều theo mọi ý muốn của nó.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, với thành tích của con bé, không có trường cấp ba nào chấp nhận nó cả. Vì vậy, tôi định nhờ vả quan hệ đưa con bé vào học ở trường trung cấp kỹ thuật để nó học nghề.
Tuy trường trung cấp kỹ thuật không hỗ trợ tìm việc làm nhưng chỉ cần có nghề thì không lo chết đói.
Tuy nhiên con bé lại không chịu đi học.
Ở nhà không có việc gì làm nên ngày nào con bé cũng xem TV hoặc vùi mình trong tiệm internet.
Lúc đó, các cuộc thi tìm kiếm tài năng rất thịnh hành, thế nên con bé lại la hét muốn đi học âm nhạc.
Chi phí cho việc học âm nhạc không hề nhỏ, đối với gia đình chúng tôi, đây là chuyện trong mơ.
Huống chi con bé đã từ bỏ việc học đàn dương cầm từ lâu, cũng không có sở trường đặc biệt nào khác, liệu con bé có thể bước tiếp trên con đường này hay không?
Tôi đành phải dịu dàng khuyên nhủ con bé.
Thế nhưng Bội Bội lại quậy phá một trận, xoong nồi chén bát vỡ rải rác khắp nơi.
Con bé khóc lóc: “Sao tôi lại có một người mẹ vô dụng như bà chứ? Nếu không vì bà, tôi đã kiên trì học đàn piano xong rồi.”
Đàn là do con bé tự đập, cũng chính còn bé tự nói không học đàn nữa, vậy mà nó lại đổ mọi lỗi lầm lên người tôi.
Tại thời điểm đó, tôi ít khi mắng con bé mà sắm một cây thước, mỗi lần Bội Bội nói dối, tôi sẽ dùng thước đánh vào lòng bàn tay con bé.
Sau vài lần như thế, số lần con bé nói dối giảm bớt nhiều.
Tuy nhiên, ánh mắt con bé nhìn tôi lại mang theo sự sợ hãi.
Có điều, mỗi lần tôi sắp mềm lòng thì sẽ nhớ lại hình ảnh con dao đâm vào ngực mình ở kiếp trước.
Thế nhưng lúc đó tôi không biết rằng, con bé chỉ sợ chứ không hề từ bỏ thói xấu đó.
Lúc giáo viên ở nhà trẻ mắng con bé, nó vẫn bịa đặt rằng giáo viên sàm sỡ nó như cũ.
Khi đó, tôi đã dẫn con bé tới nhà trẻ, bảo nó đứng trước mặt tất cả các giáo viên chỉ ra người đã sàm sỡ nó.
Bội Bội bật khóc, thừa nhận bản thân đã nói dối.
Từ đó về sau, tật xấu thích nói dối của Bội Bội đã tốt hơn lúc trước nhiều.
Sau khi tôi nghỉ việc, gia đình tôi phải dựa vào số tiền ít ỏi mà chồng tôi kiếm được từ việc lái xe tải để trang trải cuộc sống hằng tháng.
Mỗi tháng chồng tôi sẽ đưa cho tôi ba mươi đồng, tôi vừa phải chăm lo chuyện ăn uống trong nhà vừa lo liệu việc học hành của Bội Bội, thế nên số tiền này hoàn toàn không đủ.
Mỗi lần tôi đòi tiền Doãn Bình, anh ta đều tỏ thái độ với tôi: “Tôi kiếm tiền dễ lắm à? Đưa bao nhiêu tiền cô cũng tiêu hết, cô không biết tiết kiệm hay sao?”
Kiếp này, cuộc sống của tôi còn tệ hơn kiếp trước.
Nhưng còn cách nào đâu, tôi sợ nếu bản thân ra ngoài đi làm thì Bội Bội sẽ trở nên hư hỏng lần nữa.
Tôi vẫn nhớ như in lời Bội Bội đã nói kiếp trước, đôi khi tôi cũng nghĩ, nếu tôi có đủ tiền để tạo điều kiện cho con bé học nghệ thuật, nói không chừng còn bé sẽ không bị con khỉ đột tóc đỏ kia dạy hư.
Vì vậy, sau khi Bội Bội vào tiểu học, tôi đã suy nghĩ đến việc kiếm tiền.
Hiện giờ là thập niên 90, là thời điểm nền kinh tế hàng hoá phát triển.
Tôi lấy tiền tiết kiệm trong nhà thuê một cửa hàng, sau đó mượn tiền của họ hàng rồi bảo chồng tôi mua một số quần áo giá rẻ ở Quảng Châu về.
Không ngờ lô hàng này bán rất chạy và mang về cho tôi một khoản lợi nhuận không nhỏ.
Tôi dùng số tiền này mua đàn dương cầm cho con gái.
Bắt đầu từ lúc đó, tôi vừa kinh doanh cửa hàng quần áo vừa cung tiền cho con gái học đàn.
Lúc con gái học tiểu học, chính nó đã đập vỡ cây dương cầm trong nhà, thế nên tôi đã đánh con bé một trận ra trò.
Sau này, tôi lại mua một cây dương cầm khác.
Tôi buôn bán có tiền nên sẵn sàng chi tiền cho con gái.
Nếu con bé lại đập đàn thì tôi sẽ tiếp tục mua cây đàn khác.
Hằng ngày, tôi đều cầm roi đứng sau lưng Bội Bội, giám sát con bé luyện tập, mỗi ngày con bé phải luyện tập đủ bốn tiếng mới được nghỉ.
Nếu con bé đã nói muốn học thì dù không muốn luyện tập nó cũng phải luyện.
Mỗi lần đi học đàn, còn bé đều khóc nháo nói không muốn đi, thế nhưng lần nào tôi cũng vừa đánh vừa kéo con bé tới lớp học đàn.
Kiếp trước, Bội Bội trách tôi không có tiền cho nó học âm nhạc, thế nên kiếp này tôi sẽ giúp nó thực hiện ước muốn.
Phải nói rằng Bội Bội thật sự có năng khiếu trong việc học đàn dương cầm, con bé còn đang học tiểu học mà đã thu được rất nhiều giải thưởng.
Kiếp trước, tôi để mặc con bé từ bỏ đàn dương cầm đúng là đã bỏ lỡ tài năng của nó.
Thân là cha mẹ, lúc nào cần phải nghiêm khắc thì nên nghiêm khắc.
Chỉ khổ cho tôi, ngày ngày vừa phải lo liệu việc buôn bán vừa phải chăm sóc Bội Bội, thế nên ngày nào tôi cũng ngủ chưa tới bốn tiếng.
Rõ ràng tôi chưa được bốn mươi tuổi nhưng lại trông già như người hơn sáu mươi tuổi.
Thế nhưng đến lúc lên cấp hai, con bé lại nói mình không muốn học đàn nữa.
Không biết từ khi nào, con bé bắt đầu qua lại với một đám bạn không đàng hoàng, ngày nào cũng đi quậy phá chung với bọn chúng.
Giáo viên thông báo với tôi rằng Bội Bội đánh bạn học trong trường và tham gia vào những hoạt động bạo lực học đường.
Tôi mắng con bé, thế là nó lại kề dao vào cổ, nói mình không muốn sống nữa.
Mắt thấy con gái sắp biến thành dáng vẻ giống như kiếp trước, trong lúc giận dữ, tôi đã đưa nó sang nước Anh.
Tôi bán cửa hàng, đi theo con bé sang nước Anh, vung tiền đưa con bé vào học tại một trường trung cấp nghệ thuật tư nhân khá tốt.
Tôi đã thuê một căn nhà để ở bên cạnh con bé suốt quá trình học tập, ngày nào tôi cũng giám sát nó luyện đàn.
Mọi sự cố gắng đều sẽ được đền đáp, cuối cùng tôi cũng đưa được con gái vào một học viện nghệ thuật nổi tiếng của nước Anh.
Tuy nhiên, sau khi con bé vào đại học, tôi lại không quản lý được nó nữa, và thế là con bé bắt đầu buông thả bản thân.
Tôi quay về nước buôn bán trở lại, hiện giờ việc làm ăn rất khó, không còn được như trước. Tôi dùng hết số tiền tiết kiệm lúc trước nhưng lại không thu hồi được vốn.
Tôi nói với Bội Bội rằng tình hình kinh tế của gia đình đang khó khăn, khoản nào tiết kiệm được thì hãy tiết kiệm.
Nhưng cứ cách vài ngày con bé lại tìm tôi đòi tiền, tháng nào con bé cũng xin tiền sinh hoạt phí bảy tám lần, mỗi tháng đều tiêu hết mấy chục nghìn tệ.
Tôi nhắc nhở vài câu, thế là con bé bắt đầu không nghe máy khi tôi gọi, sau đó nó lại chặn luôn số điện thoại của tôi.
Tôi lại mất liên lạc với con bé lần nữa.
Tôi lén kiểm tra tài khoản mạng xã hội của Bội Bội và nhìn thấy con bé đang qua lại với một chàng trai Hoa kiều tóc xanh đang chơi trong ban nhạc.
Tôi tức giận cắt tiền sinh hoạt của Bội Bội.
Không có tiền sinh hoạt nên con bé đứng ngồi không yên, vội bay về nước tìm tôi.
Đến khi gặp lại con bé, tôi mới biết nó lại lớn bụng…
Bội Bội kéo tay tôi và nói: “Mẹ, con muốn kết hôn và sinh đứa bé ra.”
Tôi nóng nảy hỏi: “Vậy còn việc học của con thì sao?”
Bội Bội im lặng hồi lâu rồi mới ấp úng trả lời: “Con sẽ nghỉ học.”