Hành Trình Cứu Con - Chương 2
2/
Con gái tôi chưa từng chịu uất ức, thế nên nó lấy một trăm đồng từ trong tủ ra rồi đẩy cửa bỏ đi.
Tôi định đuổi theo ra ngoài, con bé còn nhỏ, lỡ như gặp phải kẻ xấu thì cả đời này coi như xong.
Chồng tôi kéo tôi lại, không cho tôi đuổi theo. Anh ta nói: “Mặc kệ nó, nó muốn đi cứ để nó đi, đến khi hết tiền nó sẽ tự quay về thôi.”
Thế nhưng con gái tôi lại bỏ đi suốt một năm trời.
Con gái bỏ đi khiến lòng tôi tan nát, ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt.
Khi tôi gặp lại Bội Bội, bụng con bé đã lớn, còn có một tên lưu manh tóc hồng đi chung với nó.
Thằng nhóc tóc hồng kia vừa nhìn đã biết là kẻ lưu manh đầu đường xó chợ, tóc hắn xịt đầy keo và dựng đứng hệt như một ngọn núi nhỏ, nhìn từ xa giống y như một con khỉ đột màu hồng.
Thấy Bội Bội như vậy, chồng tôi nổi giận đập vỡ cái bàn, còn tôi thì ngồi bên cạnh khóc không ngừng.
Tôi kéo con bé đi phá thai thì bị nó đẩy ra: “Các người không yêu thương tôi, tôi chỉ muốn sinh một đứa bé để yêu thương tôi cũng không được sao?”
Tôi đã lo lắng cho con bé suốt bao năm sao có thể không thương nó được chứ?
Con bé lấy con dao gọt hoa quả trong nhà bếp ra rồi chỉ thẳng vào tôi.
“Nếu các người còn lôi kéo tôi nữa tôi sẽ giết các người đấy!”
Sau khi cầm lấy hai nghìn tệ, con gái tôi quay đầu bỏ đi không chút do dự.
Chồng tôi đứng trên ban công hút thuốc vừa chỉ vào tôi mà mắng: “Cô dạy con thế nào mà con gái lại biến thành như bây giờ hả?”
Tôi cũng tự hỏi tại sao Bội Bội lại trở thành như bây giờ?
Thấy Bội Bội chưa đi xa, tôi chạy theo.
Bội Bội và thằng nhóc tóc hồng đang đứng chờ xe bên ngoài.
Tôi kéo con bé về nhà, lần này dù nói gì tôi cũng không thể để nó rời đi được.
Thế nhưng sau khi trưởng thành, Bội Bội lại rất mạnh, tôi dùng hết sức cũng không kéo được con bé mà còn bị nó đẩy ngã xuống đất.
Tôi làm việc ở nhà máy quanh năm, phần eo vốn đã bị tổn thương, cú ngã lần này làm vết thương cũ tái phát khiến tôi đau tới mức há mồm thở dốc.
Con gái nhìn dáng vẻ đau đớn của tôi và nói: “Lại giả vờ.”
Con gái lạnh lùng nhìn tôi như một người xa lạ.
“Bội Bội, con về nhà với mẹ đi, hãy nghe lời mẹ, đứa bé này không thể sinh ra được, nếu sinh nó ra cuộc đời con xem như đã bị hủy.”
Bội Bội khóc lóc nói: “Cuộc đời tôi đã bị hủy hoại từ lâu rồi, bây giờ bà mới biết sao? Tất cả đều là lỗi của bà!”
Tôi vừa khóc vừa lôi kéo con bé: “Là mẹ sai, con cứ trách mẹ, trong khoảng thời gian còn không ở nhà mẹ rất nhớ con, hãy về nhà với mẹ đi, mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn mà.”
Bội Bội hét to, bịt tai lại: “Chậm rồi, tất cả đã chậm, mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa!”
Tôi nắm chặt tay Bội Bội, lần này tôi nhất định phải mang con bé về nhà.
Bội Bội gào lên: “Bà buông tay ra! Tại sao tôi phải quay về cùng bà? Để bà giết con của tôi ư?”
Đúng lúc này, một lưỡi dao bén nhọn đâm thẳng vào trái tim tôi.
Tôi cúi đầu nhìn máu tươi ồ ạt chảy ra từ ngực mình.
Còn Bội Bội thì đang nhìn con dao gọt hoa quả đã lấy từ trong nhà ra.
Con bé nghiêm mặt nói: “Tôi đã nói tôi sẽ không về cùng với bà, chuyện này là do bà ép tôi. Tôi sẽ không để cho bà giết con của tôi. Tôi sẽ không đối xử tệ với con mình như các người đâu.”
Đây là câu cuối cùng mà tôi nghe được.
Tại sao lại như vậy? Là vì tôi không cung cấp tiền cho con bé học âm nhạc hay vì tôi bảo nó phá thai?
Trong cơn đau, tôi thấy Bội Bội kéo tay con khỉ đột màu hồng kia bỏ chạy, không thèm quay đầu lại lấy một lần.
Rất nhanh tôi đã mất đi ý thức.
Lúc tỉnh dậy, tôi lại quay về mùa đông lạnh lẽo năm 1990, quay về bệnh viện nọ.
Mùa đông năm 90 thật sự rất lạnh.
Cảm giác lạnh lẽo và đau đớn khi bị dao đâm vào người dường như vẫn còn tồn tại, nhưng trái tim tôi càng lạnh hơn thế.
Người đâm dao vào tim tôi lại chính là đứa con gái tôi tự tay nuôi nấng nhiều năm.
Tôi không hiểu, dù chỉ là một con chó thì nuôi nó suốt mười mấy năm nó cũng sẽ có tình cảm với chủ nhân.
Còn Bội Bội tại sao lúc nào cũng lạnh lùng như một cục đá.
Câu nói của Bội Bội vẫn vang vọng bên tai tôi: “Tôi sẽ không đối xử tệ bạc với con mình giống như các người đâu.”
Tôi đối xử với con bé chưa đủ tốt sao?
Tuy rằng trong nhà không khá giả nhưng tôi vẫn luôn dành những thứ tốt nhất cho con bé.
Khi con bé nói muốn ăn dâu tây, dù thời tiết bên ngoài lạnh lẽo đến cỡ nào tôi cũng sẽ tới từng cửa hàng tìm cho nó, dù trong bóp chỉ còn vài đồng tôi vẫn sẽ mua loại tốt nhất cho nó ăn.
Hồi nhỏ, Bội Bội lúc nào cũng sợ có quái vật, không dám ngủ một mình.
Thế nên tôi luôn ngủ chung với con bé, dù làm vậy khiến đêm nào tôi cũng thức trắng.
Vậy còn chưa đủ sao?
Có lẽ tôi đối xử với con bé quá tốt nên mới làm cho nó nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ, mọi người đều phải vây quanh nó, đồng thời khiến Bội Bội hiểu lầm rằng con bé có thể tùy ý chà đạp tình thương của tôi dành cho nó.
Vậy nên đời này sẽ khác.
Tôi dự định sẽ dạy dỗ con bé thật nghiêm khắc.
Đời trước, khi con gái không chịu ăn cơm, cả nhà sẽ đi theo dỗ dành đút cơm.
Kiếp này, khi con gái không chịu ăn cơm thì tôi sẽ cầm chén cơm đổ ngay trước mặt nó.
Con bé thích ăn thì ăn còn không thì bị đói.
Con gái khóc lóc nói: “Cha ơi, mẹ không cho con ăn mà còn đánh con.”
Con gái lại bắt đầu vu khống tôi.
Tôi thấp giọng hỏi con bé: “Bội Bội, lúc nãy mẹ đánh còn như thế nào?”
Con gái áp bàn tay vào mặt để diễn tả: “Giống vậy nè.”
“Ồ, phải không?”
Tôi giơ tay tát cái “bốp” vào mặt con gái.
Mặt con gái lập tức đỏ lên.
Tôi nghiêm khắc nói: “Cái này mới gọi là đánh.”
Con gái khóc lớn.
Tôi quát: “Lúc nãy mẹ đánh con như vậy hả? Nói cho cha nghe, có phải vừa rồi mẹ đánh còn như vậy không?”
Con gái vừa khóc vừa lắc đầu: “Không phải.”
“Không phải? Vậy tại sao con lại nói mẹ đánh còn? Sao con lại nói dối?”
Con gái chỉ khóc mà không trả lời.
Chồng tôi bước tới ngăn cản: “Em làm gì thế? Con bé còn nhỏ mà!”
“Chính vì em biết con bé còn nhỏ nên em mới giúp nó phân biệt rõ ràng thế nào là “đánh”, để tránh sau này con bé ra ngoài nói bậy.”
Chồng tôi ngồi xổm xuống, dùng mu bàn tay lau nước mắt cho Bội Bội.
“Là mẹ hư, mẹ không tốt, đừng khóc nữa nhé!”
Vừa nghe anh ta nói vậy, tôi lập tức nổi giận.
Anh ta luôn nói với con rằng “mẹ không tốt, tất cả là lỗi của mẹ”.
Khi tôi dạy con, anh ta sẽ trách tôi quá nghiêm khắc. Thế nhưng sau khi Bội Bội trở nên hư hỏng, anh ta lại nói tôi chiều hư con.
Tôi nén giận nói: “Sau này khi em dạy con anh đừng có ngăn cản, nếu không sau này con gái học hư thì tất cả đều là lỗi của anh.”
Chồng tôi đáp: “Bộ em mới ăn thuốc súng hả? Bội Bội ngoan như vậy, sao lại hư hỏng được! Em hung dữ như vậy không sợ tương lai con bé rút ống thở của em à?”
Không ngờ kiếp này anh ta lại nói trúng thật.
Từ đó về sau, chồng tôi hoàn toàn mặc kệ con gái, anh ta còn viện cớ “không làm phiền tôi dạy con”.
Mỗi lần tôi bảo anh ta dạy con, Doãn Bình đều nói: “Mỗi lần anh dạy con em đều tức giận, sao anh dám dạy chứ?”
Không còn cách nào, tôi đành phải nghỉ việc, ở nhà tập trung dạy dỗ Bội Bội.