Hành Trình Cứu Con - Chương 1
1/
Tôi sống lại vào mùa đông năm 1990.
“Là một bé gái, mẹ con bình an.” Giọng nói của y tá vang lên bên tai.
Chồng tôi hào hứng đón con gái từ tay y tá, cười toe toét nói: “Nhìn này Tiểu Đình, chúng ta có con gái, con bé rất dễ thương, chắc chắn em sẽ bồi dưỡng con bé thành một đứa nhỏ ưu tú.”
Nhưng tôi lại cười không nổi.
Bởi vì tôi biết đứa nhỏ này sẽ giết chết tôi và cả nhà.
Đây là lần thứ ba tôi sống lại, hai kiếp trước tôi đều chết trong tay con gái.
Tôi tốn mấy triệu tệ đưa nó ra nước ngoài học âm nhạc, kết quả nó lại chỉ trích dục vọng kiểm soát của tôi quá mạnh rồi đẩy tôi từ toà nhà cao tầng xuống.
Tôi nhận ra con gái mình là một kẻ cặn bã bẩm sinh, là một kẻ ăn cháo đá bát.
Còn chồng tôi, ngoài miệng anh ta nói yêu con nhưng lại chẳng góp chút sức lực nào vào quá trình nuôi dưỡng đứa bé, ấy vậy mà khi con gái lớn lên và trở thành một kẻ cặn bã thì anh ta lại chỉ trích tôi không xứng làm mẹ.
Cha con bọn họ giống như những con quỷ hút máu, hút khô từng giọt máu trong người tôi.
Tôi nhìn gương mặt cười tươi rói của chồng rồi lạnh lùng nói: “Có sự nuôi dạy của anh, con gái chúng ta sẽ vô cùng ưu tú.”
Con gái là kẻ xấu xa, người làm cha như anh ta đừng hòng phủi bỏ trách nhiệm.
Kiếp này, cho dù có bị con gái giết chết lần nữa tôi cũng phải kéo anh ta theo.
Mới đây thôi, tôi vẫn đang nằm trên giường bệnh.
___
“Lúc mẹ tôi lau cửa sổ, bỗng nhiên đứng không vững mà ngã xuống.”
Con gái Bội Bội của tôi khóc lóc sướt mướt trước mặt bác sĩ, nhưng chẳng có ai biết, chính nó đã đẩy tôi xuống lầu.
“Bác sĩ, mẹ tôi còn cứu được không? Tôi còn con nhỏ phải nuôi, thật sự không có tiền.”
Tôi nằm đó, cảm giác đau đớn toàn thân không ngừng hành hạ tôi, tim tôi cũng lạnh lẽo.
Nó đã lấy trộm hơn một triệu tệ của tôi mà, sao lại không có tiền chứ?
“Với tình trạng hiện tại của người bệnh chắc chắn phải phẫu thuật, người nhà hãy chuẩn bị tiền, không đến mức không cứu được đâu.”
Bội Bội hờ hững nói: “Bác sĩ, rút ống nội khí quản đi…”
“Tình trạng của người bệnh chưa tệ đến mức đó, nếu phẫu thuật thành công, người bệnh vẫn…”
“Nhưng tôi thật sự không có tiền, tôi không cứu được mẹ tôi.”
Bội Bội ngồi dưới đất, lớn tiếng gào khóc, ước gì mọi người trong bệnh viện đều nghe được giọng của nó: “Mẹ, con xin lỗi, con gái vô dụng, bất hiếu, xin người đừng trách con…”
Nó vừa nói vừa tự tát mình mấy cái.
Tất cả bác sĩ và bệnh nhân trong bệnh viện đều nhìn nó bằng ánh mắt đồng cảm.
Lúc này, chồng tôi thong thả bước tới, thở dài một hơi rồi an ủi Bội Bội: “Bội Bội, con đừng đau lòng quá, do số phận mẹ con không tốt, chỉ có thể trách bà ấy xui xẻo thôi.”
Cuối cùng, bác sĩ tháo hết các loại ống trong người tôi ra. Cơn đau dữ dội ập tới khiến ý thức của tôi dần mơ hồ, trước mắt đen thui.
Câu nói cuối cùng mà tôi nghe được là do Bội Bội thì thầm vào tai tôi: “Mẹ, đây là quả báo, là do mẹ nợ tôi.”
Bội Bội nói tôi nợ nó, nhưng tôi không hiểu, bản thân đã cố gắng hết sức nuôi nấng nó, rốt cuộc tôi đã làm gì có lỗi với nó chứ?
Trong kiếp thứ nhất, mùa đông năm 1990 thật sự rất lạnh.
Bên ngoài tuyết rơi rất dày, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng ấm áp vì đã sinh ra Bội Bội, cuối cùng sau ba năm cố gắng, tôi và Doãn Bình đã có được đứa con của chính mình.
Tôi sinh khó, phải chịu đựng suốt một ngày một đêm.
Bác sĩ đã rạch một đường trên bụng tôi để lấy đứa bé ra, để lại một vết mổ dài.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy con gái, tôi cảm thấy mọi đau khổ đều tan thành mây khói.
Con bé nhỏ xíu, mềm nhũn nằm trong ngực tôi bú sữa.
Bấy giờ, tôi thầm nghĩ sẽ dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho đứa nhỏ này.
Tuy nhiên, thời gian sau tôi lại phát hiện con gái lúc nào cũng đói bụng.
Khi tôi cho con bú, tuy con bé chưa có răng nhưng lực hút rất mạnh, mỗi lần nó bú tôi đều đau đến mức nước mắt lưng tròng.
Lần nào con bé cũng bú rất nhanh, sữa chảy hơi chậm là con bé sẽ gào khóc đến mức mặt mũi đỏ bừng, hơi thở dồn dập.
Lâu dần, sữa của tôi ngày càng ít mà con bé lại không chịu uống sữa bột.
Vì thế, hầu như suốt hai mươi tư giờ không lúc nào con bé ngừng khóc, dù có ngủ thì cũng không đến một giờ đồng hồ là thức dậy và khóc tiếp, tôi bị tra tấn tinh thần sắp phát điên.
Chồng tôi là tài xế xe tải, tôi sợ làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của anh ta nên lần nào cũng bế con ra phòng khách cho bú. Ngực tôi trướng đau kinh khủng nhưng chỉ dám thấp giọng khóc một mình.
Khi đứa nhỏ mới ra đời, anh ta rất hào hứng. Thế nhưng khi anh ta bị tiếng khóc của đứa bé làm ồn đến ngủ không được thì anh ta lại mắng tôi tại sao không biết dỗ con.
“Cô xem, có còn cái nhà ai khóc suốt ngày giống như con của cô hay không, cô làm mẹ thế nào vậy? Ngay cả con mình cũng không dỗ dành được!”
Anh ta nói rất nhẹ nhàng nhưng trên thực tế anh ta chưa từng dỗ dành con bé lần nào.
Vậy mà đến lúc đứa nhỏ lớn hiện một chút, anh ta lại diễn vai người cha hiền từ trước mặt nó.
Tôi sợ Bội Bội bị sâu răng nên mới không cho con bé ăn kem, vậy mà Doãn Bình lại nói với Bội Bội: “Mẹ thật xấu, mẹ không tốt, không chịu cho Bội Bội ăn kem.”
Thế là Bội Bội bắt chước theo anh ta.
Mỗi lần tôi không cho con bé ăn đồ ăn vặt, nó sẽ mách lẻo với cha rằng tôi véo và đánh nó, còn không cho nó ăn cơm nữa.
Ban đầu, tôi chỉ cho rằng con bé còn nhỏ mới nói bậy bạ như thế nên không để ý lắm.
Tuy nhiên, sau này con né ngày càng quá đáng hơn, hễ có chuyện gì không vừa ý nó, con bé sẽ kể với mọi người rằng tôi ngược đãi nó.
Năm con bé lên ba, tôi đưa nó đến nhà trẻ trong khu tập thể của nhà máy mà tôi đang làm việc.
Tôi cứ nghĩ rằng sau khi đi học con bé sẽ sửa được thói hư tật xấu của mình, ai ngờ nó vẫn tự làm theo ý mình như cũ.
Ở trường, con bé giành đồ chơi với người bạn thân Ninh Ninh, giáo viên mới phê bình con bé vài câu nó đã bịa đặt rằng giáo viên sàm sỡ nó.
Tôi không biết nó đã học được từ này từ bao giờ.
Cũng may tất cả giáo viên ở nhà trẻ đều là nữ, nếu không chuyện này không thể êm suôi được.
Khi tôi vạch trần lời nói dối của con bé, nó lại khóc sướt mướt nói muốn đánh chết giáo viên.
Sau đó, lúc thấy bạn nhỏ khác chơi đàn dương cầm, con gái tôi lại nói nó cũng muốn học đàn.
Tôi nói đàn dương cầm quá đắt tiền, mẹ không mua nổi.
Mỗi tháng, tiền lương của hai vợ chồng tôi cộng lại chỉ hơn một trăm đồng, đối với bọn tôi đàn dương cầm đã là một đồ vật giá trên trời, chứ đừng nói là tiền học đàn.
Ngày nào con bé cũng khóc lóc đòi mua đàn, tôi không chịu nổi trước sự năn nỉ ỉ ôi của nó, cuối cùng vẫn tiết kiệm chi tiêu, gom hết tất cả tài sản tích góp trong nhà mua cho con bé một cây đàn.
Thế nhưng còn bé chỉ đi học được vài lần rồi không chịu đi nữa, cũng không thèm ngó ngàng gì đến cây đàn.
Tôi khuyên con bé vài lần nhưng chẳng có tác dụng gì.
Một hôm nọ, lúc tôi đi làm về đã nhìn thấy cây đàn dương cầm bị đập vỡ.
Không riêng gì đàn mà cả nhà đều bị lục lọi lung tung
Tôi tưởng có trộm vào nhà nên đã báo cảnh sát.
Trải qua quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện chẳng có ai vào nhà tôi cả. Tất cả là do con gái tôi tự biên tự diễn, chỉ vì nó không muốn học đàn nữa.
Sau khi biết rõ sự thật, tôi vốn định trừng phạt con gái nhưng lại không xuống tay được.
Thế nên tôi mắng nó vài câu, vậy mà con bé lại giở trò nhịn ăn để phản kháng lại.
Cuối cùng tôi lại mềm lòng, dỗ dành con gái ăn cơm.
Từ đó về sau, con gái càng hư hỏng hơn.