Hắc Liên Hoa Phản Sát - Chương 2
05
Ngày hôm sau, mẫu thân và các tẩu tẩu của ta vào cung từ sáng sớm.
Thấy sắc mặt ta mệt mỏi, ai nấy đều kinh ngạc.
“Nương nương lại cãi nhau với Hoàng thượng sao? Thần phụ biết nương nương những năm qua chịu nhiều ấm ức, nhưng Hoàng thượng đối với nương nương tình thâm ý trọng, tình cảm này, dù là phu thê dân gian cũng khó mà thấy được. Nương nương nên mở lòng ra một chút.”
Mẫu thân chỉ có một mình ta là nữ nhi, vừa gặp liền đau lòng không thôi, không ngừng trấn an.
Bà vẫn nghĩ rằng, ta vì chuyện Vương Miên Sương đoạt mất vị trí hoàng hậu mà không vui.
Ta cố nhịn nước mắt, cười nói: “Xích Tiêu, ngươi đưa các tẩu tẩu đến ngự hoa viên thưởng hoa trước đi.”
“Để mẫu thân và ngũ tẩu ở lại đây giúp bản cung chọn y phục, lát nữa sẽ cùng qua sau.”
Đợi mọi người rời đi hết, ta mới chìa tay ra.
“Ngũ tẩu, tẩu bắt mạch giúp ta.”
Ngũ tẩu thoáng nghi hoặc nhưng vẫn làm theo.
Một lát sau, nàng hít vào một hơi thật sâu, lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy? Nương nương, Hoàng thượng chẳng phải đã nói thân thể người đã tốt hơn nhiều sao? Sao lại… sao lại có dấu hiệu bệnh nặng hơn?”
Ta thở dài, không trả lời ngay.
Lấy ra một mẩu bã thuốc tối qua Xích Tiêu lén tìm được, ta đưa cho nàng xem.
“Đây là bát thuốc ta thường uống. Từ khi sảy thai năm đó, Hoàng thượng đã lệnh viện chính Thái Y Viện kê đơn, đích thân giám sát sắc thuốc. Mỗi lần thị tẩm, Hoàng thượng đều tự tay bón cho ta uống, nói rằng có lợi cho việc sớm mang thai. Ngũ tẩu hãy xem kỹ, trong này có những gì?”
Khác với các tẩu tẩu khác xuất thân từ nhà danh giá, ngũ tẩu của ta đến từ dân gian.
Trước khi gả vào nhà, nàng từng là một nữ y.
Trước đây, ta luôn tin tưởng tay nghề của Chương Ung, chưa từng nghĩ đến việc đổi người khám chữa.
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của ta, ngũ tẩu không dám hỏi nhiều, vội kiểm tra cẩn thận.
Một lúc sau, nét mặt nàng càng thêm kinh hãi.
“Đương quy, nhân sâm, hoàng cầm, lộc nhung, a giao… đa phần là các dược liệu bổ âm dưỡng huyết, ôn cung tán hàn, lại có vài vị thuốc vô cùng quý hiếm. Nhưng… nhưng trong này lại có thêm hoa trúc đào và thạch xương bồ. Hai loại dược liệu này nếu dùng nhiều lần, không những khiến nữ tử khó mang thai, mà còn cực kỳ tổn hại cơ thể.”
Ngũ tẩu vừa dứt lời, “xoảng” một tiếng, chiếc tách trà thượng hạng trên tay mẫu thân rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Trên chiến trường đối mặt với năm vạn quân địch còn không hề run sợ, thế nhưng lúc này, phu nhân Trung Dũng Hầu lại tái nhợt cả mặt, hai mắt đỏ ngầu.
“Châu Nhi, là… là Hoàng thượng sao?”
Vì quá đau lòng, bà quên cả lễ nghĩa quân thần, gọi thẳng nhũ danh của ta.
“Phải.” Ta gật đầu.
Sau một đêm dằn vặt, ta cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Thậm chí, ta còn đủ sức để an ủi mẫu thân và ngũ tẩu.
“Xin mẫu thân và ngũ tẩu đừng buồn, hãy nghe hết những gì Châu Nhi sắp nói.”
“Những điều này liên quan đến tính mạng của cả Dương gia, người nhất định phải nghe kỹ.”
“Đêm qua, ta mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ, ta nhận ra sự sủng ái của hoàng thượng đối với ta và Dương gia đều chỉ là giả dối. Hắn từ lâu đã ngấm ngầm e ngại chúng ta, chỉ muốn trừ khử cho bằng được.”
“Đừng nhìn hiện tại Dương gia chúng ta như hoa gấm thêu ngà, nhưng chỉ nửa năm sau, cả phủ trên dưới không phân biệt già trẻ, nam nữ đều bị tru di cửu tộc. Còn ta, bị biếm thành phế nhân, đày vào lãnh cung, sau cùng bị vài tên thái giám làm nhục đến chết.”
“Mẫu thân, lúc đầu con cũng không tin. Nhưng những gì ngũ tẩu vừa nói, người cũng nghe rồi đấy.”
“Nhiều năm qua, con được sủng ái nhất hậu cung, lại có viện chính Thái Y Viện chăm sóc chu đáo, tại sao mãi không thể mang thai?”
Mẫu thân ta tuy xuất thân từ võ tướng, nhưng nổi danh trí tuệ hơn người. Nghe ta vừa dứt lời, bà liền hiểu ngay.
” Thỏ khôn chết, chó săn nấu, chim bay tận, lương cung giấu. Hoàng thượng rõ ràng thấy giang sơn đã vững, muốn trừ khử công thần rồi.”
Bà nắm chặt tay ta, khẽ hỏi: ” Nương nương đã biết chuyện này, vậy có cách gì chưa?”
Ta thực sự đã nghĩ ra một kế sách, nhưng đó là chuyện đại nghịch bất đạo, phạm tội tru di.
Trong ánh mắt lo lắng của mẫu thân và ngũ tẩu, ta từng lời từng chữ, kiên quyết nói:
“Tiêu Cảnh Hoài hắn muốn làm Lưu Bang, nhưng ta, sẽ không làm Lữ Trĩ. Nếu ta muốn trở thành Lữ Hậu thì sao?”
Lời ta vừa dứt, những dòng đạn mạc kỳ lạ lại nhảy múa trên không trung:
【Aaaaa! Tự nhiên thấy quý phi tỷ tỷ ngầu quá! Yêu tỷ ấy mất rồi!】
【Đây mà là nữ phụ độc ác à? Rõ ràng là nữ chính làm nên nghiệp lớn mà!】
【Tốt quá rồi! Cuối cùng nữ phụ cũng thức tỉnh, không đấu đá nữ nhân nữa!】
【Lạ thật, sao khác so với lần đầu ta đọc nhỉ? Ta nhớ quý phi biết sự thật là khi Dương gia đã diệt vong, là hoàng hậu nói ra mà?】
【Đúng vậy, nhưng mà diễn biến này hấp dẫn hơn bản gốc. Chuyện tình cảm thì có gì hay? Nữ chính sự nghiệp mới đỉnh!】
Những câu nói của bọn họ ta nghe không hiểu, nhưng có một điều ta biết rõ: vì vô tình phát hiện ra bí mật của thế giới này, cốt truyện cuối cùng đã bắt đầu thay đổi.
Điều này cũng có nghĩa là, ta có cơ hội thay đổi kết cục ban đầu, làm lại từ đầu.
Tiễn mẫu thân và các tẩu tẩu rời cung, ta viện cớ cơ thể không khỏe, nhốt mình trong phòng.
Ta vốn định lợi dụng những dòng đạn mạc kỳ lạ này để tìm thêm thông tin hữu ích, xem rốt cuộc Dương gia bị diệt vì lý do gì.
Nhưng lúc này, dường như Tiêu Cảnh Hoài đang ở cùng Vương Miên Sương. Đạn mạc tràn ngập những việc liên quan đến họ.
Qua những dòng đạn mạc không ngừng trôi, ta như tận mắt chứng kiến mọi việc đang xảy ra.
Tại Cảnh Nhân Cung, Vương Miên Sương đang giận dỗi với Tiêu Cảnh Hoài.
Còn hắn, đường đường là thiên tử, lại kiên nhẫn hết mực dỗ dành.
“Hiền thê, trẫm biết nàng ấm ức. Đây là chè hạt sen trẫm tự tay nấu cho nàng, mau thử một miếng.”
“Cha con nhà họ Dương ở biên cương lại lập công lớn. Bọn họ trước nay rất cưng chiều quý phi, vậy nên mấy chuyện bề ngoài này, trẫm vẫn phải làm cho đủ.”
“Nàng yên tâm, chỉ cần nhẫn nhịn thêm nửa năm nữa, trẫm chắc chắn sẽ diệt nhà họ Dương. Từ đó, hậu cung chỉ còn một mình nàng.”
“Nhiều năm qua, tình cảm trẫm dành cho nàng, chẳng lẽ nàng không hiểu?”
“Vì nàng, trẫm mới ra tay khiến quý phi sảy thai, chỉ để giữ lại vị trí đích trưởng tử cho con của chúng ta trong tương lai.”
“Trẫm thậm chí mạo hiểm bị nhà họ Dương phát hiện, bí mật lệnh các ngôn quan phản đối quý phi làm hoàng hậu. Bởi vì trong lòng trẫm, chỉ có nàng, Vương Miên Sương, mới là thê tử duy nhất.”
Với giọng nói dịu dàng kéo dài suốt nửa canh giờ, cuối cùng, Vương Miên Sương cũng mỉm cười, ngả đầu vào lòng hắn.
Tiêu Cảnh Hoài bế Vương Miên Sương đặt lên giường.
Sau đó, chăn gấm tung bay, y phục nhẹ nhàng rơi xuống. Bọn họ giữa ban ngày ban mặt, lại công khai làm chuyện đó.
【Chỉ vậy thôi à? Nói rõ xem nào, có gì mà hội viên cao cấp như tôi không thể nhìn?】
【Thật dữ dội! Tốc độ xe cũng nhanh quá rồi.】
【Tác giả ơi, chỗ này xin viết chi tiết thêm tám nghìn chữ.】
Tất cả mọi người phấn khích reo hò, thi nhau tán thưởng.
Dù sao, họ mới là nhân vật chính của câu chuyện này, là đôi tình nhân mà tác giả sắp đặt.
Còn ta, chỉ là phản diện, là nữ phụ độc ác.
Hừ, thật ghê tởm.
Ta đột nhiên không muốn xem tiếp nữa liền đi ngủ một giấc kéo dài đến tận chiều tối.
Ta vốn nghĩ hôm nay Tiêu Cảnh Hoài chắc chắn sẽ không đến.
Dù sao, hắn cũng vừa dỗ dành xong Vương Miên Sương.
Nhưng không ngờ, ta vừa chuẩn bị đi ngủ, hắn đã xuất hiện.
Không thông báo, hắn lặng lẽ bước vào, kéo chăn, ôm lấy ta từ phía sau.
Bàn tay rộng lớn của hắn trượt vào dưới vạt áo ta, không chút an phận.
Nếu là trước đây, chỉ cần vài động tác, ta sẽ đáp lại hắn bằng cả sự nồng nhiệt.
Nhưng hôm nay, ta lại cảm thấy kinh tởm không thể tả.
Thấy hắn càng lúc càng táo tợn, ta nhanh chóng giữ tay hắn lại.
“Mi Nhi?”
Giọng Tiêu Cảnh Hoài khàn khàn, đôi mắt đen thường ngày nay phủ đầy dục vọng.
Hắn xoay ta lại, dịu dàng vuốt ve gương mặt ta.
Hắn cười, nói: “Ta biết ngay nàng chưa ngủ, có phải chờ trẫm không? Thật ra hôm nay chính sự bận rộn, trẫm định nghỉ lại ở Dưỡng Tâm Điện. Nhưng vì nhớ nàng, trẫm không nhịn được.”
Hắn vốn dĩ đã anh tuấn, lại giỏi nói lời ngọt ngào.
Chỉ vì thế mà ta, ngày trước vừa vào vương phủ, đã nhanh chóng trao trái tim mình cho hắn.
Vốn dĩ, trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, nhà họ Dương luôn giữ thái độ trung lập.
Nhưng vì ta yêu hắn, cha huynh ta đã chọn đứng về phía hắn, dốc toàn lực ủng hộ Tiêu Cảnh Hoài, người xuất thân thấp kém, không được chú ý trong các hoàng tử.
Ta không ngờ, tất cả đều là dối trá.
Đứa con đầu tiên của ta, vốn tưởng là tai nạn, hóa ra là do chính hắn ra tay.
Hắn quả thực rất tàn nhẫn.
Vì Vương Miên Sương, vì ngai vàng, hắn thậm chí không tiếc giết chết con ruột của mình!
Trong khoảnh khắc, ta bỗng nhận ra, ta không còn yêu người đàn ông này nữa.
Mấy năm qua, hắn luôn mê đắm thân thể của ta, hết lần này đến lần khác sủng hạnh, không biết đã bao nhiêu lần.
Hắn lấy lý do nhẫn nhịn chịu đựng, thân bất do kỷ để lừa dối Vương Miên Sương, nhưng lại không lừa được ta.
Cái gì mà “trong lòng chỉ có Vương Miên Sương”?
Cái gì mà “một đời một kiếp bên nàng”?
Tất cả đều là giả dối.
Người mà hắn yêu, từ đầu đến cuối, chỉ là chính hắn mà thôi.
Lúc đầu, ta nghĩ chỉ cần kéo hắn xuống khỏi ngai vàng là đủ.
Nhưng trong khoảnh khắc này, ta đột nhiên thay đổi ý định.
Ta quyết định, phải để hắn trải nghiệm cảm giác bị phản bội, cô lập, sống không bằng chết.
Trong ánh mắt dịu dàng của Tiêu Cảnh Hoài, ta mỉm cười yêu kiều, bất chợt xoay người, áp hắn xuống giường.
Những ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua lông mày, đôi mắt của hắn, rồi đến yết hầu, lồng ngực…
Trong tiếng thở dồn dập của hắn, ta ghé sát vào tai, khẽ nói:
“Lục lang, cả ngày bận rộn chính sự hẳn rất mệt mỏi phải không? Đêm nay, chàng không cần làm gì cả, mọi thứ cứ để Mi Nhi lo.”
Suốt năm năm gả cho Tiêu Cảnh Hoài, đây là lần đầu tiên ta chủ động đến thế, phóng túng đến vậy.
Lúc còn nhỏ, ta từng lén xem qua một vài sách xuân cung đồ.
Khi cải trang thành nam nhân ra chiến trường, ta cũng từng nghe các binh sĩ thì thầm những câu chuyện tục tĩu trong đêm.
Nhưng khi xuất giá, mẫu thân từng dặn dò: lời nói, hành động của ta đại diện cho Dương gia, là mặt mũi của phủ Trung Dũng Hầu.
Bất kể lúc nào, ở đâu, ta cũng không được phóng túng, không được buông thả, để tránh làm mất danh dự gia tộc.
Nhưng hiện tại, thời thế đã khác.
Tiêu Cảnh Hoài rất hưởng thụ sự chủ động của ta.
Dẫu sao, cả hoàng cung rộng lớn như vậy cũng chỉ có ta và Vương Miên Sương.
Vương Miên Sương, con gái nhà tướng, tuy xuất thân cao quý nhưng so với ta, nàng thiếu hẳn sự quyến rũ và đa dạng.
Lúc cao trào, Tiêu Cảnh Hoài hôn ta cuồng nhiệt, cùng ta đạt đến đỉnh điểm hoan lạc.
Ta có thể nhận ra, hắn vô cùng khoái hoạt.
Đêm ấy, xuân sắc tràn ngập khắp phòng, đến mức đám cung nhân đứng hầu bên giường cũng không nhịn được mà đỏ mặt.