Gửi Nhầm Tin Nhắn Cho Thanh Mai Trúc Mã - Chương 4
Nhưng không quan trọng.
Quan trọng là tôi còn chưa kịp chất vấn chuyện tối qua anh ta có lén đánh tôi không, ánh mắt anh ta đã rơi xuống đôi môi hơi sưng của tôi.
Yết hầu khẽ trượt lên xuống.
Bất chợt, anh ta nghiêng người lại gần.
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã trực tiếp hôn xuống.
?
??
O.o??
Tôi hoảng loạn đẩy mạnh anh ta ra, kinh ngạc tột độ.
“Thẩm Tinh Kỳ! Anh… anh dám lợi dụng tôi hả?! Muốn chết à?!”
Anh ta bị tôi đẩy ngã ngửa khỏi sofa, suýt nữa thì ăn đất.
Chật vật bò dậy, anh ta nghiến răng nghiến lợi.
“Trì Hoan! Em thật sự quên sạch tối qua rồi hả?!”
Tôi tức giận quát lại.
“Liên quan gì đến chuyện tôi uống rượu?! Vấn đề bây giờ là anh đang giở trò lưu manh đấy có biết không?!”
“Chúng ta không phải đã—”
“Hoan Hoan, Tinh Kỳ, hai đứa lại cãi nhau gì thế?”
Mẹ tôi nghe thấy động tĩnh, bước ra với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lời của Thẩm Tinh Kỳ lập tức bị chặn lại.
Anh ta đứng lên, cười lịch sự với mẹ tôi.
“Không có gì đâu dì, bọn con chỉ đùa chút thôi.”
Mẹ tôi vỗ nhẹ vào tôi, ý bảo đừng bắt nạt anh ta nữa, sau đó cười với Thẩm Tinh Kỳ.
“Tinh Kỳ, con đừng chấp con bé, nó cứ vô tâm vô tư vậy đấy.”
Anh ta liếc tôi một cái, hừ lạnh.
“Dì nói đúng lắm, đúng là kiểu người trở mặt không nhận nợ.”
Này!!
Tôi trốn sau lưng mẹ, lén giơ ngón giữa về phía anh ta.
Mẹ tôi lại tiếp tục dặn dò.
“À, mẹ con có nói với con về việc hai nhà tối nay sẽ đi suối nước nóng cùng nhau chưa?”
“Nói rồi ạ.”
“Vậy tốt, lát nữa chuẩn bị rồi đi nhé.”
“Dạ vâng.”
Vì mẹ tôi đang đứng đó, Thẩm Tinh Kỳ cũng không tiện nói gì thêm, chẳng bao lâu sau liền đứng dậy, chuẩn bị về nhà thu dọn đồ đạc.
Chỉ là trước khi đi, anh ta cách một khoảng xa mà hất cằm về phía tôi.
Ánh mắt sắc bén, tràn đầy uy hiếp.
Ý nghĩa rất rõ ràng— “Chờ đó mà chết đi.”
Tôi ngơ ngác.
Không phải chứ?
Rốt cuộc tối qua tôi đã làm gì khiến anh ta hận đến vậy?!
Đúng 6 giờ, chú Thẩm lái chiếc xe 6 chỗ của nhà anh ta đến đón.
Ban đầu, tôi định ngồi hàng ghế trước với mẹ mình.
Kết quả, vừa lên xe, tôi đã bị Thẩm Tinh Kỳ mặt đen như đít nồi túm thẳng xuống hàng ghế sau.
“Ngồi đây, tôi có chuyện muốn nói với em.”
“Được rồi, chiều anh một lần vậy.”
Hàng ghế sau yên tĩnh và hơi tối, tôi ngồi sát bên cạnh Thẩm Tinh Kỳ.
Quay đầu định như mọi khi trêu chọc anh ta vài câu.
“Thẩm Tinh Kỳ, anh bày ra cái mặt này suốt cả ngày rồi đấy, tối qua tôi rốt cuộc chọc gì anh thế? Chẳng lẽ anh đánh tôi mạnh đến mức môi tôi vẫn còn đau?”
Nhìn thoáng qua hai gia đình phía trước đang trò chuyện rôm rả, Thẩm Tinh Kỳ hậm hực đáp:
“… Em nghĩ lại đi.”
“Tôi thật sự không nhớ mà.”
“Vậy thì trả lại số tiền tôi chuyển cho em, có lẽ em sẽ nhớ ra ngay thôi.”
“Ấy đừng! Không được! Đã vào túi tôi rồi thì là của tôi!”
“Ha.”
Anh ta làm động tác định giật lấy điện thoại của tôi.
Là người coi tiền như mạng, đương nhiên tôi không thể để yên, lập tức quấn lấy anh ta, hai đứa giằng co trên hàng ghế sau.
Hai nhà phía trước đã quá quen với cảnh này, chỉ liếc nhìn chúng tôi một cái, nhắc nhở vài câu rồi lại tiếp tục bàn bạc lộ trình ra khỏi thành phố.
Tôi xấu hổ buông tay khỏi cánh tay Thẩm Tinh Kỳ, cố gắng nhớ lại.
Rồi vô tình ngước mắt lên.
Không ngờ lại chạm thẳng vào đôi mắt đen láy sáng rực của anh ta.
Trong bầu không khí hoàn toàn vi phạm khoảng cách giao tiếp này, đầu tôi bỗng lóe lên vài mảnh ký ức rời rạc—
Bị chọn thách thức, bị hôn lên má.
Trò trốn tìm.
Tôi say rượu, hai đứa chui vào một cái tủ tối om.
Ôm nhau, hôn nhau.
Hai mái tóc cọ sát vào nhau.
“Hóa ra, người em thích là anh.”
Sau đó, anh ta đưa tôi về nhà, tôi còn đồng ý hẹn hò với anh ta.
Mơ hồ nhớ được tôi còn rủ anh ta sờ mèo, lại bị anh ta trêu ghẹo đầy ẩn ý.
…
Tôi như bị thiên lôi đánh trúng, toàn thân cứng đờ.
Rồi, CPU chính thức bốc khói.
14.
Trên đường đến suối nước nóng, mặt tôi đỏ đến mức sắp nổ tung.
Thẩm Tinh Kỳ chắc chắn đã phát hiện tôi nhớ lại chuyện gì đó, cứ liên tục dùng đầu gối chạm nhẹ vào đầu gối tôi.
Không nói một lời nào, chỉ đơn thuần là trêu chọc.
Bộ dạng láu cá, xấu xa cực kỳ.
Trong bầu không khí mập mờ chỉ có hai chúng tôi mới nhận ra, tôi xấu hổ suốt dọc đường đến khách sạn, suốt quãng đường đều cúi đầu, bám sát bên mẹ tôi.
Trong trạng thái tỉnh táo, tôi hoàn toàn không dám ở một mình với Thẩm Tinh Kỳ, thậm chí còn không dám đối diện với anh ta.
Nghiệp chướng.
Thật sự là nghiệp chướng.
Mặc dù chưa nói ra, nhưng chuyện tôi thầm thích anh ta bao năm chắc cũng đã hoa lệ rơi xuống đất, không thể cứu vãn được nữa.
Dựa vào cái tính thích chiếm lợi rồi còn giả bộ vô tội của con chó này, bây giờ chắc chắn anh ta đang đắc ý muốn chết.
A a a a a!!!
Tôi trốn trong phòng tắm, đấm không khí liên tục.
Trông y như một phi tần phát điên trong lãnh cung.
Sau khi thay đồ xong, mẹ tôi giục tôi nhanh chóng ra ngoài chơi.
Sợ chạm mặt với Thẩm Tinh Kỳ, tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc hỗn loạn của mình, quyết định đến một hồ nước nóng khác đã được đặt trước.
Kết quả, vừa khoác áo choàng tắm đi đến nơi…
Tôi đã thấy có người ngâm mình trong hồ nước nóng rồi.
Trùng hợp thật.
Chính là Thẩm Tinh Kỳ.
Con chó này, cố tình chặn đường tôi phải không?!
Tôi thầm chửi một câu, nhưng lần này không né tránh, cứng rắn đối diện với ánh mắt nóng rực của anh ta mà bước xuống nước.
Vô thức liếc nhìn một chút.
Xong đời.
Mặt càng đỏ hơn.
Bởi vì Thẩm Tinh Kỳ không mặc áo.
Những đường cơ bắp săn chắc, bờ vai rộng, eo thon, hoàn toàn khác xa với cái dáng gầy nhẳng như khỉ hồi nhỏ bị tôi đè ra đất hành hạ.
Hơi nước nóng hổi phả vào mặt, khiến cổ họng tôi lập tức khô khốc.
Độ kích thích còn hơn cả mấy blogger khoe thân lấp lửng trên mạng mà tôi từng xem.
Chất lượng hàng tự nhiên đúng là đỉnh thật.
Thẩm Tinh Kỳ rất tự nhiên dịch lại gần tôi một chút, khoảng cách mang theo sự chiếm đoạt ngầm.
“Trì Hoan, có muốn uống rượu không? Rượu sake, nhẹ thôi, còn ngọt nữa.”
Tôi rụt người xuống nước một chút. “Không uống.”
“Uống chút đi, em mà không uống thì có vẻ cũng chẳng dám nói thật đâu.”
“Biến đi.”
Miệng thì mắng, nhưng tay vẫn ngoan ngoãn nhận lấy ly rượu sake anh ta rót cho.
Tôi uống một hơi lấy dũng khí, sau đó vỗ mạnh lên mặt nước.
“Thẩm Tinh Kỳ! Hẹn hò với tôi đi! Ngay lập tức!”
15.
“Lần này tôi không có uống say.
“Anh đã hôn tôi ba lần rồi, có lần thứ ba mà không có lần thứ tư, vậy nên anh phải chịu trách nhiệm, hẹn hò với tôi.
“Nếu không, anh chính là tra nam, tôi sẽ méc ba mẹ tôi và ba mẹ anh, chờ chết đi là vừa.
“Với cả, đã hẹn hò rồi thì không được hối hận, đừng có đến lúc đó nước mắt nước mũi giàn giụa, tưởng mình đang uống sữa chua đấy à?”
Tôi vỗ mạnh xuống nước, hung dữ đe dọa.
Nhưng vì căng thẳng, bàn tay còn lại đang giấu dưới lớp nước của tôi nắm chặt lại.
Đúng kiểu mạnh miệng nhưng ruột gan run rẩy.
Thẩm Tinh Kỳ bị tôi vỗ đến mức nước suối nóng bắn lên mặt, suýt nữa thì sặc.
“Khụ.”
Anh ta lau mặt, sau đó cười cười, nắm lấy cổ tay tôi.
Lướt xuống.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“Anh cũng đâu có nói là anh hối hận đâu, anh đâu có ngốc.
“Trì Hoan, chuyện anh thích em, rõ ràng đến mức ai cũng biết. Chỉ có em, đúng như tên của mình, chậm chạp đến đỉnh điểm.”
“…”
Không những tỏ tình, còn tiện thể chê tôi một câu.
Nhìn xem, có đáng bị đấm không?
Chỉ là…
Anh ta thích tôi.
Dù đã có chút dấu hiệu trước đó, nhưng khi thực sự nghe thấy câu trả lời, tim tôi vẫn không thể khống chế mà bùng nổ.
Rực rỡ như pháo hoa.
Tôi đỏ mặt, mạnh miệng nói: “Ai bảo anh suốt ngày chọc tôi chứ, tôi đâu có thích bị ngược đãi, sao mà nhận ra được?”
Thẩm Tinh Kỳ nhất quyết muốn tranh luận.
“Vậy em nghĩ vì sao bao năm qua em vẫn ế? Là do anh đuổi từng đứa một đi đấy.”
“Quả nhiên anh chắn hết đào hoa của tôi rồi!”
Tên này thực sự đã có âm mưu từ lâu!
“Ai là người nửa đêm thấy em đăng status than đói, liền trốn khỏi ký túc xá, chạy đi mua gà rán rồi mang đến cho em?”
“… Anh, nhưng anh cũng ăn mất một nửa còn gì.”
Hại tôi đêm đó ăn không đủ no, sáng hôm sau phải đi mua lại một phần y hệt, cân nặng tăng vọt tận năm ký.
Thẩm Tinh Kỳ thản nhiên xoa xoa mũi, lười nhác nói:
“Vậy ai là người khi nghe tin em mất liên lạc lúc đi dã ngoại với câu lạc bộ, còn tìm thấy em trước cả đội cứu hộ?”
“Là anh.”
Lần này, tôi không cãi lại.
Tôi nhớ mãi ngày hôm đó, câu lạc bộ tổ chức leo núi dã ngoại.
Tôi không may trượt chân ngã xuống một cái hố.
Bị trật chân, điện thoại không có sóng.
Tôi cố gọi bạn bè nhưng họ đang cười đùa ầm ĩ, chẳng ai để ý, tưởng tôi đi vệ sinh.
Mãi đến khi điểm danh lúc chập tối, họ mới nhận ra tôi mất tích, liền báo cảnh sát.
Vậy mà Thẩm Tinh Kỳ, người vốn dĩ không tham gia chuyến đi này, lại tìm thấy tôi trước cả đội cứu hộ.
Tôi không biết anh ta đã lao từ trường học đến đó với tốc độ tên lửa như thế nào.
Nhưng lúc đó, anh ta không chút do dự nhảy xuống hố, ôm chặt tôi, đang ngồi chờ cứu hộ trong tuyệt vọng, rồi nói:
“Không sao nữa rồi.”
Hình như…
Anh ta còn khóc.
Nước mắt thấm ướt làn da nơi cổ tôi.
Cũng từ ngày hôm đó, tôi xác định rõ ràng tình cảm của mình dành cho Thẩm Tinh Kỳ không đơn thuần là bạn bè.
Từ đó về sau, mỗi lần tôi đi chơi xa hay tụ tập gì, anh ta đều sẽ xuất hiện bên cạnh.
Ngoại trừ anh ta, không có ai giống như vậy.
Tôi bất ngờ đứng bật dậy, bám vào vai anh ta, hôn xuống.
“Thẩm Tinh Kỳ, anh là người tốt nhất.”
“Em cũng vậy, Trì Hoan.”
16.
Khi tôi đỏ mặt theo Thẩm Tinh Kỳ đi tìm hai nhà để hội họp, ánh mắt của mọi người lập tức quét qua môi tôi.
“Hoan Hoan, môi con sao mà sưng đỏ thế?”
“…”
Tôi im lặng, xấu hổ không nói nổi.
Ánh mắt của họ lại nhanh chóng chuyển sang môi Thẩm Tinh Kỳ.
“Tinh Kỳ, môi con cũng vậy là sao?”
Thẩm Tinh Kỳ, với tinh thần chó chết không sợ nước sôi, thản nhiên nói:
“Hẹn hò mà, tất nhiên là do hẹn hò mà ra.”
…
Tối đó, tôi và Thẩm Tinh Kỳ bị tra hỏi suốt một thời gian dài.
Cuối cùng, sau khi xác nhận là hai đứa thực sự thích nhau và chính thức yêu đương, nét mặt của hai gia đình đều trở nên khó tả.
Ba anh ta vỗ vai anh ta, đầy vẻ hài lòng.
“Cuối cùng cũng ra dáng đàn ông rồi.”
Ba tôi thì vỗ vai tôi, như thể không cam lòng.
“Rốt cuộc con gái mình nuôi lớn, vẫn bị con heo nhà hàng xóm húc mất rồi.”
Tôi: “…”
Thẩm Tinh Kỳ: “…”
Hai đứa nhìn nhau cười.
Đã yêu đương, tất nhiên phải đăng một bài lên mạng xã hội công khai.
Chỉ là, sau khi bài đăng lên, ngoài học bá dịu dàng kia bình luận một câu “Chúc mừng.”
Thì đám bạn xấu đều vào chơi trò cà khịa.
【Chúc mừng hai người đã công khai một bí mật mà cả thiên hạ đều biết.】
【Wow, thật là bất ngờ nha~】
【Thẩm Tinh Kỳ cuối cùng cũng giành được danh phận.】
【Hãy cùng chúc mừng cặp đôi lâu năm này nào! 🌸🎉】
Tôi không phục, giật lấy điện thoại của Thẩm Tinh Kỳ, lướt xem bình luận trên bài đăng của anh ta.
【Đã đọc, chuyển khoản 200.】
【Nhìn thấy anh em của mình hẹn hò với mỹ nhân thanh mai trúc mã, cảnh tượng hai người yêu đương hạnh phúc này còn khiến tôi đau hơn cả bị giết.】
【Chúc hai người hạnh phúc.】
【Không phải chứ anh bạn, trước đây tôi còn nói muốn theo đuổi Trì Hoan, khi đó cậu bảo cô ấy sắp có người yêu rồi, hóa ra mẹ nó chính là cậu à?!】
Về vấn đề này, Thẩm Tinh Kỳ đã trả lời một cách thản nhiên từ 5 phút trước:
【Tôi cũng đâu có nói không phải là tôi đâu.】
Vài câu, nhẹ nhàng nhưng đầy tính sát thương.
Tôi cười lăn cười bò.
Sau đó, chúng tôi yêu nhau, tốt nghiệp, tìm việc, kết hôn.
Cùng chung sống, không hoài nghi lẫn nhau.
-HẾT-