Gửi Nhầm Tin Nhắn Cho Thanh Mai Trúc Mã - Chương 3
9.
Tim tôi nhảy dựng lên, đập loạn xạ chẳng theo nhịp nào.
Tôi mơ hồ chỉ vào mình. “Tôi á?”
“Ừ, được không?”
Tôi nuốt nước bọt ừng ực, cảm giác khuôn mặt nóng ran lên, hệt như tối qua.
Theo bản năng, tôi muốn từ chối.
Nhưng ngay sau đó, giọng điệu cà lơ phất phơ của anh ta vang lên bên tai:
“Giúp cái đi, tiền lì xì chia đôi cho em.”
…
Nhiệt độ trên mặt tôi đột nhiên hạ xuống một chút.
Tôi gật đầu.
“Ồ, vậy thì anh cứ tự nhiên đi, hai chúng ta còn khách sáo gì nữa.”
Ánh mắt Thẩm Tinh Kỳ lóe sáng, anh ta cúi xuống, chậm rãi tiến lại gần.
Hơi thở nóng hổi phả lên mặt tôi.
Mặc dù biết đây chỉ là một trò chơi, nhưng đôi môi cứng đầu này của tôi lại vô thức, lặng lẽ, hơi chu lên một chút.
Ngay lúc tôi nghĩ rằng anh ta sắp hôn lên môi mình…
Thẩm Tinh Kỳ lại đột ngột nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má tôi.
Âm thanh cực nhỏ.
Nhỏ đến mức tôi chẳng nghe thấy gì.
Chỉ có trên má đột nhiên xuất hiện một cảm giác mềm mại, xa lạ.
Tôi sững sờ, còn những người xung quanh đã ồ lên trêu ghẹo:
“Thẩm Tinh Kỳ, nói là hôn môi cơ mà, sao lại hôn lên má?”
Thẩm Tinh Kỳ thản nhiên ngồi thẳng dậy.
“Các cậu nói chọn một người để hôn, nhưng đâu có nói phải hôn ở đâu.”
Mọi người lại bật cười ầm ĩ.
Những ánh mắt đổ dồn về phía tôi đầy hàm ý: có trêu đùa, có dò xét, có chút mơ hồ, tóm lại là muôn hình muôn vẻ.
Tôi mím môi, không nói gì thêm.
Chỉ nhìn họ tiếp tục trò chơi, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả.
Thẩm Tinh Kỳ cũng dần im lặng, chỉ ngồi yên bên cạnh tôi.
Không gian trong khu vực chơi game có hạn, có hơi chật chội.
Chân anh ta chạm vào chân tôi, dù cách một lớp quần bông và quần ngoài, tôi vẫn cảm thấy hơi nóng.
Một cảm giác nóng bức vô lý và kỳ quái.
Lan khắp cơ thể.
Nhìn xuống bàn trước mặt Thẩm Tinh Kỳ, tôi thấy một cốc nước lạnh có đá, liền vội vàng cầm lên định uống để hạ nhiệt.
Cổ tay tôi bị giữ lại.
“Trì Hoan, đây là rượu.”
“… Ồ, tôi uống một chút, hơi nóng.”
Giọng anh ta khàn đi: “Em chưa từng uống bao giờ, đừng uống.”
Tai tôi hơi ngứa, lầm bầm nói:
“Uống hai ngụm không sao đâu, tôi đâu có yếu thế, anh lo gì chứ.”
Thẩm Tinh Kỳ nhìn tôi một lúc, rồi thả tay ra.
Thế là tôi cầm cốc lên, nốc liền hai ngụm lớn.
Nhiệt độ quả nhiên hạ xuống.
Nhưng rất nhanh, tôi nhận ra có gì đó không ổn.
Chết tiệt, tôi đã đánh giá quá cao tửu lượng của mình.
Không phải một chén đã gục, mà là hai chén đã xong.
Bên ngoài nhìn thì không có gì, nhưng trong đầu tôi như bị lũ cuốn trôi đi mất, ngồi ngây ra như tượng.
Mơ màng nghe thấy bọn họ đổi sang một trò trẻ con hơn.
“Chơi trốn tìm đi, trong căn biệt thự này ai muốn trốn đâu thì trốn!”
“Ai bị tìm thấy đầu tiên thì phải trả toàn bộ chi phí hôm nay!”
“Chết tiệt! Chơi ác vậy!”
“Còn không mau đi trốn hả? Hahaha—”
Cả đám cười rộ lên rồi tản ra khắp nơi.
Tôi từ từ tiêu hóa thông tin, sau đó lảo đảo đứng dậy tìm chỗ trốn.
Kết quả là…
Chậm một bước.
Những nơi trốn tốt đều đã bị chiếm hết.
Tiếng đếm ngược của người đi tìm vang lên:
“Năm, mau trốn đi!”
“Bốn!”
“Ba!”
Khi đầu tôi còn đang ong ong, bỗng nhiên có một bàn tay kéo tôi lại, lôi vào trong một cái tủ quần áo.
“Ta đến đây, các bạn!”
Cộp!
Cửa tủ bị đóng lại.
Tiếng bước chân của người đi tìm vang vọng khắp biệt thự, còn tôi và Thẩm Tinh Kỳ thì chen chúc nhau trong không gian chật hẹp này.
Đúng vậy.
Dán chặt vào nhau.
Anh ta chống một tay lên vách tủ phía sau tôi, nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay tôi, giọng điệu trêu chọc:
“Chạy chậm thế, có phải định để tôi giúp em thanh toán tiền không?”
10.
Nhận ra là anh ta, tôi lập tức ợ ra một hơi rượu vào mặt anh ta.
Thấy anh ta nhíu mày đầy ghét bỏ, tôi mới hài lòng tựa đầu chóng mặt lên vai anh ta.
Tay kéo vạt áo anh ta, mặt cọ cọ vài cái.
Nhưng miệng thì vẫn không ngừng lải nhải.
“Ai bảo anh có nhiều tiền lì xì chứ, tôi còn biết hôm qua cậu của anh vừa cho anh mấy chục triệu nữa kìa.”
“Được lắm, thế là nhắm vào rồi hả?”
“Giữa hai chúng ta, của anh chính là của tôi mà.”
“Thế của em thì sao?”
“Ợ, của tôi vẫn là của tôi.”
“…”
Thẩm Tinh Kỳ tức đến bật cười lạnh.
Ngay lúc anh ta định xử lý tôi tại chỗ, tôi bỗng đổi đề tài, lầm bầm một câu.
“Thẩm Tinh Kỳ, sao vừa nãy anh lại chọn hôn tôi, phiền chết đi được.”
“… Tôi đâu thể hôn mấy cô gái đã có bạn trai được.”
“Nhưng vẫn có người độc thân mà?”
“Thế cũng không hôn.”
Tôi mơ màng ngẩng đầu lên, ánh sáng yếu ớt từ khe tủ rọi vào, làm tôi mông lung hỏi:
“Tại sao? Anh thầm thích tôi à?”
Anh ta không trả lời mà hỏi ngược lại.
Ánh mắt anh ta sáng rực như có mực tàu vấy lên.
“Trì Hoan, em nói em thích học bá của lớp mình, vậy mà kết quả lại đồng ý để tôi hôn em, chỉ vì tôi chia cho em nửa số tiền lì xì sao? Nên em cảm thấy có thể tùy tiện bị hôn như vậy à?”
Tiếng bước chân của người đi tìm dần xa.
Tôi lại ợ một hơi rượu, lắc đầu phủ nhận.
“Không đúng.”
“Không đúng chỗ nào?”
“Tôi không thích học bá, chỉ là cảm thấy anh ấy rất giỏi thôi.”
“Ồ? Vậy là có ý gì?”
Bàn tay đang nắm lấy cánh tay tôi của Thẩm Tinh Kỳ siết chặt hơn một chút.
Tôi không kêu đau.
Anh ta dường như hơi kích động, giọng nói có chút gấp gáp.
“Trì Hoan, chẳng phải em lúc nào cũng nói trước mặt mọi người là thích kiểu người dịu dàng, học giỏi sao?”
“Không phải, là vì…”
“Là vì cái gì?”
Thẩm Tinh Kỳ không nghe rõ, thúc giục tôi nói tiếp.
Nhưng men rượu bốc lên đầu, tôi choáng váng đến mức hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể vùi mặt vào hõm cổ anh ta.
Giọng nói mềm nhũn, mơ hồ mà chân thật.
“Vì anh cũng rất dịu dàng mà, Thẩm Tinh Kỳ.”
11.
Mọi người đều nghĩ gu của tôi là kiểu con trai đẹp trai, cá tính mạnh, phong cách phóng khoáng và kiêu ngạo.
Nhưng thực ra, anh ta rất dịu dàng.
Một kiểu dịu dàng khác.
Tinh tế, kiên nhẫn.
Khiến tôi mê mẩn đến mức ngu ngốc, thầm thích anh ta suốt bao năm, nhưng lại chẳng dám nói ra.
Chủ yếu là sợ anh ta không có ý đó với tôi, lỡ mà bị từ chối, đến cả tình bạn từ nhỏ cũng chẳng giữ nổi nữa.
“Anh cũng rất đẹp trai, học giỏi nữa…”
Dựa vào người Thẩm Tinh Kỳ đang ngây ra, tôi lảm nhảm một cách mơ hồ.
Định ợ rượu thêm một cái nữa, nhưng đột nhiên, cằm bị giữ chặt.
Bóng tối ập xuống trước mắt tôi.
Tôi bị đè vào tủ quần áo, hôn đến ngạt thở.
Thẩm Tinh Kỳ cũng uống rượu, mùi rượu trong miệng hai chúng tôi hòa vào nhau.
Tiếng bước chân của người đi tìm vang lên gần đó.
“Ơ? Tôi nghe thấy có tiếng động mà?”
“Ưm…!”
“Suỵt.”
Tiếng rên khe khẽ bị ép nuốt xuống.
Chờ đến khi người đi tìm bỏ đi trong sự hoang mang, tôi đã vì thiếu oxy mà đỏ bừng cả mặt.
Giọng nói khàn khàn của Thẩm Tinh Kỳ vang lên bên tai:
“Hóa ra, người em thích… là anh à?”
Cuối cùng, trò trốn tìm kết thúc khi học ủy xui xẻo bị tìm thấy đầu tiên.
Những người khác tiếp tục chơi trò chơi mới hoặc tìm một căn phòng để ngủ.
Tinh thần của Thẩm Tinh Kỳ khá tốt, anh ta xách gáy tôi, kéo về nhà.
Lúc về đến nhà, ba mẹ tôi không có ở đó, chắc là ra ngoài ăn uống với bạn bè.
Tôi ôm con mèo béo đang dụi vào chân mình, giọng ngà ngà say:
“Thẩm Tinh Kỳ, anh lại đây sờ Mimi đi.”
“… Không sờ.”
“…”
Tôi đỏ mặt trừng anh ta.
“Tôi nói là sờ mèo, anh đừng có suy nghĩ linh tinh!”
“Anh cũng nói là mèo, em nghĩ cái gì đấy?”
Thẩm Tinh Kỳ bật cười.
Nhưng anh ta vẫn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve Mimi trong lòng tôi.
Từ đầu xuống lưng.
Đến khi bé mèo béo thoải mái kêu gừ gừ, Thẩm Tinh Kỳ bất ngờ bóp nhẹ lên bàn tay tôi đang “Trì Hoan, mai đi chơi với anh nhé?”
“Chơi gì?”
“Xem phim, ăn uống, rồi… ừm, hẹn hò chắc là những thứ kiểu này nhỉ.”
“Ồ, anh trả tiền.”
“Đương nhiên, anh chưa từng có cái bệnh để cô gái mình thích phải trả tiền, khụ.”
Anh ta có chút ngượng ngùng.
Mặt tôi cũng nóng bừng lên.
Hai con khỉ đỏ mặt nhìn nhau chằm chằm.
“Tạm coi như anh vẫn còn có chút lương tâm.”
“Được rồi, đi tắm rồi ngủ đi, mai anh qua gọi em.”
Nói xong, anh ta hơi dừng lại, có chút do dự hỏi thêm một câu.
“Em không có cái bệnh uống rượu xong mất trí nhớ đấy chứ?”
Tôi đang say nhưng vẫn ưỡn ngực, đứng vững vàng như quân nhân.
“Chắc chắn không có!”
12.
Kết quả, lời nói thành điềm báo.
Sau khi ngủ dậy, tôi thực sự quên sạch.
Chỉ nhớ mang máng là tối qua cùng Thẩm Tinh Kỳ đi họp lớp.
Còn cụ thể đã xảy ra chuyện gì… hoàn toàn không nhớ nổi chút nào.
Khoan đã, sao trong tài khoản lại có một khoản tiền lớn anh ta chuyển cho tôi?
Hửm, môi tôi sao lại hơi sưng thế này?
Không lẽ con chó kia lén đánh tôi rồi bồi thường chắc?
Chắc chắn là thế!
Sau khi rời giường, mẹ tôi đến tìm, nói về chuyện đi suối nước nóng.
Tôi ôm đầu đau nhức vì say rượu, chẳng nghĩ ngợi gì liền đồng ý luôn.
Kết quả, vừa đặt phòng xong, Thẩm Tinh Kỳ đã đến gõ cửa.
Vừa thấy tôi ngồi trên sofa trừng mắt nhìn anh ta, anh ta thoải mái ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Phim hôm nay chắc không xem được rồi, hai nhà chúng ta chuẩn bị đi chơi cùng nhau trước.”
“?”
Khoan đã.
Phim?
Tôi khi nào hẹn đi xem phim với anh ta chứ?