Gửi Nhầm Tin Nhắn Cho Thanh Mai Trúc Mã - Chương 2
Trên gương mặt đẹp trai kia lóe qua một tia xấu hổ thoáng qua, nhanh đến mức suýt thì tôi không kịp bắt lấy.
Sau đó, anh ta lập tức lấy lại bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày, cười vô lại.
“Chẳng có gì. Chỉ là mơ thấy em biến thành con lợn 150kg, chuẩn bị xuất chuồng bị làm thịt, khóc lóc thảm thiết cầu xin anh cứu, còn nói sau này chỉ cho một mình anh bắt nạt, muốn nhận anh làm cha nuôi nữa cơ.”
“…”
Phản ứng của tôi là giẫm mạnh một phát lên đôi giày thể thao phiên bản giới hạn mới tinh của anh ta.
Để lại một dấu ấn tình yêu sâu sắc.
5.
Rất nhanh sau khi đưa mèo đi tiêm vắc-xin xong, hai chúng tôi quay về nhà.
Trên đường về, Thẩm Tinh Kỳ hỏi tôi:
“Trì Hoan, tối nay đi họp lớp cùng nhau không?”
Tôi gật đầu, “Được thôi.”
Buổi họp lớp này đã được hẹn trước từ tuần trước.
Tôi và Thẩm Tinh Kỳ lớn lên cùng nhau, trừ việc học khác chuyên ngành ra thì những khoảng thời gian khác đều chung lớp.
Đúng là nghiệt duyên.
Thế nên mấy cuộc họp lớp kiểu này, tất nhiên cũng là cùng một nhóm.
Chỉ là…
Tôi ghét bỏ nói: “Nhưng đến nơi rồi, tôi sẽ không đi chung với anh đâu, lúc ăn cũng đừng ngồi cùng bàn.”
“Vì sao?”
“Tôi cảm thấy anh chắn hết đường tình duyên của tôi rồi. Nếu không thì sao tôi đã 20 tuổi mà vẫn còn ế đây?”
Vận đào hoa của tôi, chắc chắn là bị tên yêu nghiệt này hút hết rồi.
Đáng ghét!
Thẩm Tinh Kỳ nghe vậy bật cười chế nhạo: “Thế thì tối nay tôi càng phải ngồi cạnh em rồi, cứ chờ đó mà chết già đi, Trì Hoan.”
“???”
Sau khi đưa mèo về nhà, tôi lập tức lao ra ngoài quần nhau với anh ta một trận.
Nhưng cuối cùng, trận chiến kết thúc bằng việc tôi bị anh ta kẹp chặt vào lòng, suýt nữa thì ngạt thở.
“Nói em sai đi.”
Tôi giãy giụa nhưng không thoát ra được, chỉ có thể hậm hực gào lên: “Ờ ờ ờ, anh sai rồi!”
“Hả?”
Bàn tay đang giữ sau gáy tôi đột nhiên siết mạnh hơn.
Cả khoang mũi tôi đều tràn ngập mùi hương thơm dịu của nước xả vải được ủ bởi nhiệt độ cơ thể anh ta.
Con trai thường xuyên chơi thể thao, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng càng cứng cáp hơn.
Không biết có phải do giằng co quá lâu hay không, mà tôi cảm thấy tiếng tim anh ta đập loạn bên tai.
Làm mặt tôi cũng vô thức nóng lên, muốn tránh đi theo bản năng.
“Sai rồi! Sai rồi! Anh! Em sai rồi!”
“Thế còn nghe được.”
Thẩm Tinh Kỳ cuối cùng cũng chịu buông tôi ra.
Tôi xoa đầu tóc rối bù, trừng mắt nhìn anh ta, sau đó bất ngờ giơ chân đạp một phát.
Thẩm Tinh Kỳ “hê” một tiếng, lập tức vươn tay túm lấy tôi định trả đũa.
Tôi nhanh như chớp lăn một vòng, ôm đầu bỏ chạy về nhà.
Đằng sau, giọng anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Chuyện này chưa xong đâu!”
Tôi thì vừa xoa mặt vừa lẩm bẩm.
Đậu má.
Sao mặt tôi còn nóng hơn cả tối qua lúc tưởng bở rằng anh ta thích tôi thế này?
Tất cả đều tại cái lò sưởi chết tiệt này bật quá nóng!
6.
Buổi tối, tôi và Thẩm Tinh Kỳ vẫn cùng nhau đến nhà hàng tổ chức buổi họp lớp.
Biết hai chúng tôi có quan hệ thân thiết, cả lớp còn cố ý sắp xếp hai chỗ ngồi cạnh nhau.
Tôi liếc mắt nhìn.
Ồ, vị trí này cũng hoàn hảo phết đấy chứ.
Bởi vì bên trái tôi là học bá dịu dàng mà tôi từng ngưỡng mộ suốt thời trung học.
Chỉ là, sau khi vô tình bắt gặp anh ấy hôn môi với ủy viên thể dục của lớp bên cạnh, trái tim thiếu nữ của tôi vỡ vụn đến mức keo 502 cũng dán không nổi.
Cú sốc đó đã in sâu vào tâm hồn tôi.
Hóa ra, soái ca, quả nhiên đều đã có bạn trai.
Nhưng về sau, tôi lập tức chuyển thành fan CP của bọn họ, lén lút quắn quéo trong lòng, âm thầm “đẩy thuyền” nhiệt tình.
Chỉ có điều…
Bên phải tôi lại là ủy viên nghệ thuật, người đã công khai thích Thẩm Tinh Kỳ suốt bao nhiêu năm nay.
Từ khi Thẩm Tinh Kỳ bước vào, ánh mắt của ủy viên nghệ thuật chưa từng rời khỏi anh ta.
Còn tôi thì đương nhiên ngồi xuống cạnh học bá.
Vốn dĩ còn đang cười tủm tỉm, nhưng ngay lập tức, gương mặt Thẩm Tinh Kỳ trầm xuống.
Anh ta không nói lời nào, chỉ lạnh mặt kéo ghế ngồi xuống vị trí còn lại bên cạnh tôi.
Áp suất không khí tụt dốc thảm hại.
Hoàn toàn phớt lờ ủy viên nghệ thuật và những câu chào hỏi của cô ấy.
Tôi không có mắt sau gáy nên đương nhiên không nhận ra có gì bất thường, vẫn vui vẻ chào hỏi nam thần của mình.
“Học bá, lâu rồi không gặp.”
“Ừm, nghe nói em học ở A?”
Nam thần vậy mà còn quan tâm tôi nữa!
Tôi lập tức phấn khích gật đầu. “Đúng đúng! Nếu anh có thời gian, có thể tìm em—”
Cộp!
Một chiếc cốc nước bị đập mạnh xuống trước mặt tôi.
Giọng nói âm u của Thẩm Tinh Kỳ vang lên:
“Trì Hoan, uống chút nước đi, đừng chỉ lo tám chuyện.”
Mới nói được vài câu thôi mà?
Dù trong lòng có chút khó hiểu, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn cầm lên uống một ngụm, dù sao tôi cũng là nghĩa huynh của anh ta.
Đặt cốc xuống xong, tôi tiếp tục quay sang trò chuyện với nam thần.
“Nếu anh đến thành phố A du lịch, có thể tìm em, em dẫn anh—”
Cộp!
Cốc nước trái cây lại bị đặt mạnh xuống trước mặt tôi.
Giọng nói lạnh lẽo của Thẩm Tinh Kỳ lại vang lên: “Trì Hoan, vừa nãy không phải còn kêu khát nước sao? Uống nhanh lên.”
Tôi qua loa nhấp một ngụm.
Rồi tiếp tục tám chuyện với nam thần.
Không biết nam thần vừa nghĩ tới điều gì, nhìn tôi một chút, rồi lại nhìn sang Thẩm Tinh Kỳ với khuôn mặt đen như đít nồi, khóe môi khẽ cong lên.
Trông còn dịu dàng, còn đẹp trai hơn.
Làm tôi kích động đến mức hai chân dưới bàn rung lên bần bật.
Rất nhanh sau đó—
Cộp!
Cốc nước ngọt đặt mạnh xuống trước mặt tôi.
“?”
Cái động tác liên tiếp này thật sự quá mức kỳ quái.
Giống hệt như một con chó hư đốn nào đó, muốn gây sự chú ý của chủ nhân nên cố ý làm ồn.
Cuối cùng tôi cũng quay sang, cực kỳ khó chịu ghé sát vào mặt Thẩm Tinh Kỳ, hạ giọng đầy căm phẫn:
“Thẩm Tinh Kỳ, tôi nói chuyện với nam thần của tôi, anh bị sao vậy hả?”
Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, cười nhạt, giọng điệu châm chọc:
“Anh sợ em khát thôi, cho em uống nước làm dịu giọng.”
“…”
Tôi mở mang tầm mắt rồi đấy.
Anh ta cho tôi uống nước làm dịu giọng á?
Sợ là muốn dìm tôi chết đuối để tôi không nói chuyện được nữa thì có!
7.
Nói chung, sau đó là đến phần ăn uống.
Mỗi lần tôi định mở miệng nói chuyện với nam thần, Thẩm Tinh Kỳ lại hoặc là bắt tôi uống nước, hoặc là trực tiếp gắp đồ ăn nhét vào miệng tôi.
Tôi muốn tự gắp, anh ta lại thu luôn đôi đũa của tôi.
Chỉ cho tôi động miệng, không cho động tay.
Cảm giác như một lão hồ ly xảo quyệt, nhưng lại không hiểu nổi đang tính toán cái gì.
Mấy người bạn học cũ đều tưởng tôi bị gãy tay hay sao đó, ánh mắt nhìn tôi đầy thương hại.
Mãi đến khi nam thần có việc phải rời đi giữa chừng, tôi vẫn chưa kịp nói với anh ấy thêm câu nào.
Chỉ có thể miệng đầy thức ăn, nhìn bóng lưng anh ấy khuất dần, đến câu tạm biệt cũng không thốt ra nổi.
Không phải vì lý do gì cao siêu cả.
Chỉ đơn giản là tôi bị nghẹn.
Cố gắng nuốt xuống chỗ thức ăn mắc kẹt trong cổ họng, tôi bực bội chỉ huy Thẩm Tinh Kỳ:
“Tôi muốn ăn món kia, đút tôi đi, tôi lười rồi!”
Vốn dĩ còn đang chăm chỉ gắp thức ăn cho tôi, Thẩm Tinh Kỳ đột nhiên đặt đũa xuống, lười biếng nói:
“Tay gãy rồi à? Tự gắp đi.”
“???”
Quay xe nhanh quá!
Tôi tức đến mức giơ ngón giữa, giật lại đôi đũa của mình trong cơn phẫn nộ.
Phát hiện tôi vẫn còn đủ tay đủ chân, mấy người bạn học xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm.
Tôi: “…”
Đúng là nghiệp quật mà!
8.
Sau bữa tối, cả nhóm chuyển địa điểm đến một căn biệt thự hai tầng.
Vừa có thể ăn, ngủ, vừa có thể chơi.
Tôi cực kỳ thích bầu không khí như thế này.
Thế là phấn khích kéo theo Thẩm Tinh Kỳ tham gia vào trò “Thật hay Thách” mà vài người bạn đang tổ chức.
Miệng anh ta thì chê bai, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống cùng tôi.
Rất nhanh sau đó, tôi hối hận.
Thẩm Tinh Kỳ đúng là cái hố đen hút hết vận may của tôi mà!
Vừa bắt đầu trò chơi, tôi đã xui xẻo trở thành người bị chọn đầu tiên.
Không còn động lực sống.
“Tôi chọn thật.”
Một nam sinh cười tủm tỉm hỏi:
“Trì Hoan, anh đây không làm khó em, nói thử mẫu người lý tưởng của em đi.”
Tôi không nghĩ nhiều, đáp ngay:
“Tôi thích người đẹp trai, dịu dàng, học giỏi.”
“Haha, tôi nhớ hồi cấp ba em cũng nói y hệt thế mà, bao nhiêu năm rồi vẫn không đổi nhỉ?”
“Đúng vậy, tôi rất chung thủy mà.”
Cả nhóm bật cười ầm ĩ, chỉ có Thẩm Tinh Kỳ bên cạnh là như lên cơn bệnh gì đó, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng.
Trò chơi tiếp tục.
Không lâu sau, lượt tiếp theo, đến phiên Thẩm Tinh Kỳ xui xẻo bị chọn.
Anh ta nhàn nhạt nói: “Tôi chọn thách thức.”
Gan thật đấy.
Tôi có hơi ngạc nhiên.
“Thách thức à? Vậy thì, anh hãy chọn một cô gái trong nhóm này, hôn cô ấy đi.”
Vừa nghe thấy thử thách này, không ít ánh mắt xung quanh lập tức bị thu hút.
Đặc biệt là các nữ sinh.
Thẩm Tinh Kỳ hồi trung học có vô số cơ hội để yêu đương, nhưng anh ta chưa từng yêu sớm, cũng chưa bao giờ nói thích ai.
Sự xa cách ấy lại càng khiến bao nhiêu nữ sinh mê mẩn anh ta điên cuồng.
Quả thực là một dạng tội lỗi.
Vậy nên hình phạt này trở nên vô cùng thú vị, hoàn toàn kích thích trí tò mò của các cô gái xung quanh.
Với tính cách của Thẩm Tinh Kỳ, khả năng cao anh ta sẽ hôn người con gái mình thích.
Nhưng hiện tại, đa số nữ sinh ở đây đều có bạn trai rồi.
Anh ta chắc sẽ không phá vỡ giới hạn đạo đức đâu nhỉ?
Tôi nên đập anh ta một trận hay đứng ngoài hóng drama đây?
Có hơi kích động, cũng có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
Nhưng đồng thời, không hiểu sao trong lòng lại căng thẳng một cách kỳ lạ.
Giữa ánh mắt chờ mong của mọi người, Thẩm Tinh Kỳ nghiêng đầu.
Ánh mắt anh ta cụp xuống, nhìn tôi, dáng vẻ có phần lười biếng.
“Trì Hoan, hôn cái nhé?”
?
??
!!!