Giữa Biển Người, Ta Lại Gặp Nhau - Chương 5
19
Mười phút sau.
Hai người đàn ông lần lượt rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Thẩm Lan San.
Cả hai nhìn nhau chằm chằm.
Chính xác hơn, Thẩm tiểu thư có vẻ hơi giận, không muốn nói chuyện với tôi.
Tôi chủ động nhận lỗi, thái độ rất thành khẩn:
“Nếu cậu để bụng chuyện tớ và anh trai cậu quen nhau, bây giờ tớ chia tay ngay.”
Tình yêu làm sao so được với tình bạn bao năm nay?
Nếu phải ấm ức một chút, chắc hẳn Thẩm Độ cũng có thể hiểu.
“Tớ không giận chuyện đó.”
Thẩm Lan San khoanh tay, cau mày:
**”Tớ giận là vì, quan hệ hai ta tốt như vậy, mà cậu lại giấu tớ?
“Còn anh trai tớ nữa, tớ là em gái ruột duy nhất của anh ấy đấy!
“Vậy mà anh ta lại đi cướp mất bạn thân của tớ?
“Có thể nhịn sao?!”**
Tôi vội vàng nói: “Đừng trách anh ấy, là tớ không cho anh ấy nói.”
“Hà Nhược Tâm! Không phải hai ta đã hứa có đối tượng mập mờ thì phải chia sẻ với nhau sao?!”
Tôi thở dài: **”Là tớ không đúng.
“Tớ sợ mình và anh cậu không lâu dài được.”**
“Tại sao? Anh ấy đối xử với cậu không tốt à? Để tớ đi đánh anh ấy ngay!”
“Không! Không! Anh ấy rất tốt! Chính vì quá tốt…”
Thẩm Độ từng nói với tôi—
Anh ta chưa từng yêu ai, tôi là mối tình đầu của anh ta.
Anh ta nói, anh ta rất nghiêm túc, muốn tiến tới hôn nhân.
Hôn nhân…
Cái từ ấy quá nặng nề.
Tôi ủ rũ nói với Thẩm Lan San:
**”Cậu cũng biết đấy, tớ từng kết hôn một lần… với Ninh Thuật.
“Và kết cục ra sao, cậu cũng thấy rồi.”**
Thẩm Lan San nhìn thẳng vào tôi:
“Ninh Ninh, cậu đang sợ đúng không?”
Tôi gật đầu:
**”Đúng vậy.
“Tớ cảm thấy mình chưa sẵn sàng, cũng không biết phải đối mặt với anh cậu thế nào.
“Nếu sau này bọn tớ chia tay, cậu bị kẹt ở giữa, chắc chắn sẽ rất khó xử.
“Nên tớ nghĩ, đợi đến khi tớ xác định rõ ràng, rồi mới nói với cậu cũng không muộn.”**
“Thì ra là vậy.”
Thẩm Lan San nhanh chóng nguôi giận.
Nhưng cô ấy đột nhiên nghiêm túc nói:
“Mà này, tớ vẫn luôn cảm thấy mấy năm nay anh tớ có gì đó là lạ.”
“Chỗ nào lạ?”
**”Cậu không thấy thời điểm anh ấy cử xuồng cứu sinh đến quá trùng hợp sao?
“Và cả chuyện anh ấy đầu tư vào một dự án ở nước ngoài nữa.
“Hình như là về nghiên cứu ung thư não.”**
“Cái gì?”
Tôi sững sờ.
Một suy nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu.
Thẩm Lan San cũng có cùng ý nghĩ với tôi.
Cô ấy trợn mắt, há hốc mồm:
**”Đệt!
“Chẳng lẽ anh ấy cũng trọng sinh rồi?!”**
20
Tôi quyết định tìm Thẩm Độ, hỏi cho ra lẽ.
Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi ở của anh ta ở Anh.
Mật mã mở cửa—chính là ngày sinh của tôi.
Thẩm Độ dường như không có ở nhà.
Cánh cửa thư phòng khẽ mở.
Vừa bước vào, tôi lập tức bị những tài liệu dày đặc trên tường thu hút.
Toàn bộ đều là nghiên cứu về ung thư não.
Làm sao để phòng tránh.
Làm sao để chữa trị…
Ngay chính giữa, là một bức ảnh của tôi.
Tấm ảnh được chụp trong hội thao đại học năm nhất, do Thẩm Lan San chụp cho tôi.
Tôi cười rạng rỡ, giơ hai ngón tay làm dấu chiến thắng sau khi chạy xong 100m.
Bên dưới bức ảnh, một tờ giấy rủ xuống, ghi đầy những điều nhỏ nhặt về tôi.
【Cô ấy thích ngắm biển, nhưng sau cái chết của San San, cô ấy đã sợ đại dương.】
【Cô ấy thích thỏ bông của hãng X, mỗi năm vào Giáng Sinh đều có phiên bản giới hạn, nhưng chưa từng sở hữu.】
【Năm 34 tuổi, cô ấy bị chẩn đoán mắc ung thư. Hãy thường xuyên đưa cô ấy đi kiểm tra sức khỏe, làm cho cô ấy vui.】
Mỗi một câu chữ, đều ngập tràn tình yêu sâu sắc, âm thầm mà mãnh liệt.
Tôi chưa từng biết, trong những ngày tăm tối nhất của đời mình, lại có một người lặng lẽ cất giữ mọi thứ về tôi.
Không biết từ khi nào, Thẩm Độ đã đứng ở cửa phòng.
Anh ta nhìn tôi, giọng nói trầm thấp, dịu dàng:
“Anh biết mà, giấu em không được lâu đâu.”
Tôi quay lại nhìn anh ta:
“Vậy ra, anh cũng đã sống lần thứ hai?”
Anh ta gật đầu:
“Anh trọng sinh vào ngày xảy ra tai nạn trên biển, ngay lập tức điều xuồng cứu sinh ra, may mà đến kịp.”
Sau khi biết người được cứu là tôi, anh ta mơ hồ chắc chắn—
Tôi cũng giống anh ta.
Tôi khẽ thì thầm: “Thẩm Độ, trước đây em chưa bao giờ biết, anh…”
Anh ta cười nhẹ:
**”Lúc đó, trong lòng em chỉ có Ninh Thuật.
“Em chỉ coi anh là anh trai của bạn thân, thậm chí không tính là một người bạn.
“Anh sợ nếu tỏ tình không thành, em sẽ trốn luôn cả San San.”**
Quả thật, kiếp trước, tôi và Thẩm Độ chẳng có mấy giao thoa.
Mà tôi vốn có thói quen, nếu từ chối ai, sẽ lập tức cắt đứt liên lạc với họ.
Tôi im lặng một lúc, rồi hỏi: “Anh thích em từ khi nào?”
Anh ta chỉ vào bức ảnh trên tường: “Trước khi tấm ảnh này được chụp.”
Nói cách khác, từ hồi cấp ba, khi tôi theo bạn đến nhà Thẩm Lan San chơi, anh ta đã chú ý đến tôi rồi.
Trong ký ức của tôi, lúc ấy, anh ta luôn ôn hòa hỏi mọi người:
“Ăn kem không? Hay muốn ăn trái cây?”
Thì ra, khi đó ánh mắt của anh ta luôn dừng trên người tôi.
Tôi thở dài, bỗng nhớ đến một chuyện:
“Kiếp trước, anh chưa từng kết hôn.”
“Ừ, vì em.”
Anh ta thẳng thắn thừa nhận.
Tôi chết đi, anh ta cô độc sống hết một đời.
Đến tận khi già yếu qua đời, trên tay anh ta vẫn nắm chặt một sợi dây buộc tóc cũ kỹ.
Là thứ tôi từng bỏ quên khi đến nhà Thẩm Lan San chơi lần đầu tiên.
Cũng là món đồ duy nhất tôi để lại cho anh ta.
Thẩm Độ nói:
**”Nếu sớm biết em sống không hạnh phúc sau khi kết hôn…
“Anh đã—”**
“Đã làm gì?”
“Đã giành lấy em.”
Tôi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh ta, nhất thời sững sờ:
“Thẩm Độ, anh chưa bao giờ trách em sao?”
“Trách em chuyện gì?”
“Về cái chết của Thẩm Lan San…”
Anh ta khẽ xoa đầu tôi, giọng điệu như vỗ về:
**”Du thuyền không phải do em làm hỏng.
“Bão tố cũng không phải do em tạo ra.
“Quyết định ra khơi là do San San.
“Anh trách em làm gì?”**
**”Anh không trách em.
“San San cũng không trách em.
“Nên em càng không cần trách chính mình.”**
Không cần tự trách.
Năm chữ ấy, cuối cùng cũng có người nói với tôi.
Mũi tôi cay cay, suýt nữa lại bật khóc.
Thẩm Lan San từng nói, gia đình cô ấy vốn là nhà giàu mới nổi.
**”Cậu đã thấy ai có học vấn mà lại đặt tên con gái là ‘Lan San’ chưa?
“Ba mẹ tớ lúc đó chỉ thấy cái tên hay, chẳng buồn tra từ điển, cứ thế đặt đại.
“Vì họ từng chịu thiệt vì không có văn hóa, nên rất chú trọng việc giáo dục tớ và anh tớ…”**
Cô ấy không hề nói dối.
Bọn họ đều đã được giáo dục rất tốt, rất tốt.
“Ninh Ninh.”
Thẩm Độ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi:
“Anh đã chờ em rất lâu rồi.”
“Lâu đến mức đủ để đi hết một đời.”
Bỗng nhiên, tôi nhớ đến lần tỏ tình của anh ta.
“Em có muốn thử hẹn hò với anh không?”
Lúc ấy, giọng anh ta trầm ổn, bình thản.
Nhưng hóa ra, tình yêu đã sớm đọng lại nơi đáy lòng, lặng lẽ tích tụ qua năm tháng,
Tựa như dòng nước xiết chảy qua những năm dài đằng đẵng.
Cuối cùng, nó cũng tìm đến tôi.
Gột rửa những mảnh đời vỡ nát của tôi, từng chút một, ghép lại thành một tôi hoàn chỉnh.
“Ninh Ninh, cảm ơn em.”
Tôi nghẹn ngào: “Cảm ơn em chuyện gì?”
Anh ta nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn em, cuối cùng cũng đã nhìn thấy anh.”
21
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Hai năm sau, tôi thuận lợi hoàn thành chương trình thạc sĩ.
Trong lễ tốt nghiệp, tôi vinh dự trở thành đại diện sinh viên xuất sắc lên phát biểu trước toàn viện.
Anh em nhà họ Thẩm cũng có mặt.
Thẩm Lan San đã thay đổi rất nhiều.
Cô ấy giờ đây đã trở thành một nữ tổng giám đốc bản lĩnh, đủ sức chèo lái cả một tập đoàn.
Kế hoạch thâu tóm công ty của Ninh Thuật cũng sắp hoàn thành trong năm nay.
Một vài công ty ở Anh gửi lời mời làm việc, mong tôi ở lại.
Nhưng tôi vẫn chọn về nước.
Dùng những gì tôi đã học, để xây dựng đất nước—đó là tâm nguyện của tôi.
Sau khi đi làm, tôi có gặp lại Ninh Thuật vài lần.
Chủ yếu là do công việc, hoặc những buổi họp lớp, buộc phải chạm mặt.
Cho đến lần cuối cùng gặp nhau.
Anh ta hỏi:
“Ninh Ninh, em thấy anh có gì khác không?”
Tôi nhìn lướt qua: “Không thấy.”
Anh ta trầm mặc vài giây, rồi nói:
“Anh gầy đi rồi. Gầy đi rất nhiều.”
Tôi chẳng buồn để ý, chỉ thuận miệng nói:
**”Ồ, đúng rồi.
“Em sắp kết hôn rồi.”**
Ninh Thuật ngây người:
“K-kết hôn?”
**”Ừ. Thẩm Độ đã cầu hôn em.
“Em rất hạnh phúc.
“Đám cưới sẽ tổ chức vào nửa cuối năm.”**
Người ta nói, khi cảm thấy hạnh phúc, con người sẽ dễ dàng buông bỏ mọi oán hận.
Tôi bây giờ cũng vậy.
Thậm chí, nhìn Ninh Thuật cũng chẳng còn thấy phiền lòng nữa.
Tôi mỉm cười hỏi:
**”Anh có muốn đến dự không?
“Em có thể gửi thiệp mời cho anh.”**
Anh ta gượng cười: “Được chứ.”
Lúc đó, tôi không hề biết—
Anh ta sẽ không bao giờ đến được.
Bởi vì anh ta đã mắc bệnh, chỉ còn chưa đầy nửa năm để sống.
22
Hôn lễ của tôi và Thẩm Độ, vô cùng hoành tráng.
Thẩm Lan San làm phù dâu cho tôi.
Cô ấy vui vẻ hơn bất kỳ ai:
**”Bạn thân trở thành chị dâu của mình, từ nay chẳng cần lo chuyện mâu thuẫn chị em dâu nữa.
“Nếu cậu ấy cãi nhau với anh trai mình?
“Hừ, đương nhiên là đứng về phía bạn thân rồi!
“Trên đời này, bạn thân là lớn nhất.
“Còn anh trai? Không biết, không quen.”**
Có người hỏi cô ấy:
“Quan hệ hai người tốt đến vậy sao?”
Cô ấy cười đáp:
**”Bạn thân sinh tử có nhau—hai lần!
“Cậu nói xem?”**
Khoảnh khắc Thẩm Độ đeo nhẫn cưới cho tôi.
Tôi nhìn anh ta, nhẹ nhàng nói:
“Em đồng ý.”
Phía dưới sân khấu, Thẩm Lan San cảm thán không thôi:
**”Trước đây, mình từng nghĩ, chẳng ai xứng đáng làm chị dâu mình cả.
“Nhưng bây giờ chỉ muốn nói—
“Thẩm Độ, anh có tài đức gì mà cưới được cô ấy?!”**
Sau đám cưới, Ninh Thuật gửi quà mừng qua trung gian.
Người đưa tin nói, anh ta đã đi du lịch rất xa.
Có lẽ sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Tôi chỉ nhàn nhạt đáp:
“Vậy chúc anh ta có một chuyến đi vui vẻ.”
Tôi giả vờ không nhìn thấy cáo phó của anh ta.
“Đời người giữa trời đất, thoáng chốc như kẻ lữ hành xa xôi.”
Ninh Thuật đã rời đi, đến với hành trình tiếp theo của mình.
Còn tôi, cũng sắp bắt đầu một cuộc đời mới.
Nhưng tôi biết rằng—
Mình đã có một người yêu sâu đậm.
Và một người bạn thân tốt nhất trên thế gian.
Từ nay về sau, tôi sẽ không còn sợ bất cứ cơn bão nào nữa.
(Toàn văn hoàn.)