Gió Tan Lời Thề - Chương 4
17
Thẩm Quân Hoài biến mất khỏi thế giới của
cũng chẳng gì lạ lẫm cả
Tôi sớm đã biết sự xuất hiện của chỉ là một trò đùa của số phận
Khi tỉnh mọi thứ sẽ trở về như ban đầu
Một tuần gặp Giang Châu Việt
Hoặc đúng hơn là—
Bị chặn ngay tòa nhà công ty
Anh trông vẻ hào hứng vẫy tay gọi
Sau đó đưa hai chiếc chìa khóa
“Mạnh Lâm Thanh đây là quà của Thẩm Quân Hoài”
Có lẽ vì đã quen thấy dáng vẻ lạnh lùng bạc bẽo của Thẩm Quân Hoài dành cho suốt bao năm qua—
Nên khi đột nhiên đối xử với cảm thấy gì đó đúng
Tôi hỏi Giang Châu Việt:
“Anh mất trí nhớ nữa ”
Anh lắc đầu:
“Không sáng nay còn quát cấp trong cuộc họp đấy”
Anh nhét chìa khóa tay giục cầm lấy
“Anh cảm ơn em vì đã giúp khôi phục trí nhớ”
Sau đó cho biết—
Chiếc xe đỗ ở
Căn hộ đã mua trong khu nào
Trước khi rời còn dặn dò :
“Ngàn vạn lần đừng làm chuyện dại dột mà từ chối”
18
Khi Thẩm Quân Hoài đột nhiên xuất hiện tại công ty mới biết đã ký một hợp đồng hợp tác với công ty chúng
Không lớn cũng nhỏ nhưng rõ ràng đáng để tự đến đây
Tôi trong văn phòng thấy giám đốc và sếp nghiêm túc chào đón
Các đồng nghiệp bên cạnh thì tấm tắc khen ngợi—
“Nhìn dáng của kìa khí thế bức đúng là một sắc sảo và quyết đoán”
Hộp thoại tin nhắn của im lặng
Giang Châu Việt hề báo chuyện với
Có lẽ là đã suy nghĩ quá nhiều
Thẩm Quân Hoài bàn chuyện hợp tác kiếm tiền của thì liên quan gì đến chứ
Vì hợp đồng giờ làm sếp mời mọi ăn
Lúc cửa đợi đồng nghiệp lái xe tới Thẩm Quân Hoài lặng lẽ xuất hiện bên cạnh
Anh khẽ :
“Đợi một lát đưa em về”
Tôi giật theo phản xạ lùi vài bước
Tôi hề biết hôm nay cũng đến đây
Tôi vội vã xua tay:
“Không cần làm phiền Thẩm tổng đồng nghiệp của sắp đến ”
Anh một lần nữa bước đến gần hơn
“Em đã uống rượu với họ an Để đưa em về”
Tôi hiểu tiêu chuẩn của là gì—
Tại cho rằng đưa về thì sẽ an hơn đồng nghiệp của
Điều duy nhất cảm thấy—
Là sự hoang mang lòng bất chợt của
Giữa và nên là như thế
Cũng nên mối quan hệ thể chào hỏi như
Tôi hỏi:
“Thẩm Quân Hoài mất trí nhớ ”
Anh đáp:
“Không mất trí nhớ”
“Mạnh Lâm Thanh em cần chống đối đến mức ”
“Anh ý với em”
Anh dường như đã tự động loại bỏ một phần ký ức của —
Quên mất rằng chính đã cảnh cáo đừng bao giờ gần
Tôi cũng hiểu làm thể đây thản nhiên với rằng ý
Khi lựa chọn vứt bỏ thậm chí còn cho thời gian để thở để chấp nhận hiện thực
Tôi lấy điện thoại lướt tìm thứ gì đó
Anh hỏi :
“Muốn liên lạc với Giang Châu Việt Anh đã bảo về ”
Tôi lắc đầu giơ điện thoại lên mặt
“Thẩm Quân Hoài tìm đoạn video mà chính bảo ghi”
“Có vẻ như đã quên mất nó để nhắc một chút”
“Tiến gần sẽ chết”
19
Tôi nhắn tin cho đồng nghiệp chạy nhanh đầu đường để bắt xe
Thẩm Quân Hoài đuổi theo chỉ đó rời
Gần đây dường như việc làm nhiều nhất chính là trốn chạy khỏi
Anh tiến gần một bước điên cuồng bỏ chạy
Tôi cứ cảm giác rằng di chứng vụ tai nạn của chỉ đơn giản là mất trí nhớ
Sau khi tỉnh đột nhiên bắt đầu đến gần một cách khó hiểu
Tôi cũng nghĩ rằng lẽ bệnh của vẫn hồi phục
Lúc điện thoại vang lên một số lạ
Bằng trực giác biết ngay đó là Thẩm Quân Hoài
Tôi lập tức cúp máy chặn số
Sau đó nhắn tin cho Giang Châu Việt:
“Anh nhớ đưa Thẩm Quân Hoài kiểm tra đầu óc ”
Anh trả lời nhanh:
“Gần đây đúng là kỳ lạ nhỉ”
“Mạnh Lâm Thanh dạo cứ nhắc đến chuyện cũ giữa hai ”
“Nếu một vụ tai nạn thể khiến nhận đã từng đối xử tàn nhẫn với em như thế nào thì cũng xem như là chuyện ”
Tôi gửi cho một biểu cảm suỵt:
“Cẩn thận biết trừ lương đấy”
Anh vội vàng nhắn :
“Thu hồi Thu hồi ngay Chúng đều gì với cả”
20
Lúc bắt máy giọng của Thẩm Quân Hoài vọng từ điện thoại của Giang Châu Việt
Mang theo chút cay đắng và thất vọng:
“Mạnh Lâm Thanh bây giờ quan hệ giữa em và Giang Châu Việt còn hơn cả với ”
Tôi đã còn ngu ngốc hỏi mất trí nhớ nữa
Vì con bao giờ theo lẽ thường
Sau cũng từng bạn gái
khi mất trí nhớ chỉ nhớ đến
Tôi cứ nghĩ rằng khi khôi phục trí nhớ sẽ lạnh lùng như và chúng sẽ trở thành hai xa lạ bao giờ liên quan đến nữa
Thế nhưng khi đã làm đủ mọi chuyện với bắt đầu đối xử với
Cố gắng cho thấy ý với
tin
Bất chợt hỏi :
“Trước đây em từng thích một mẫu dây chuyền của thương hiệu ”
“Anh công tác đúng lúc ngang qua cửa hàng Anh mua tặng em một sợi nhưng nhớ rõ mẫu mã Em còn nhớ Gửi ảnh cho Giang Châu Việt là ”
Tôi nhớ rằng Giang Châu Việt từng gần đây cứ hồi tưởng những chuyện cũ
ngờ—
Những ký ức ngược về tận những năm tháng
Đó là chuyện của bao lâu
Khoảng cách giữa chúng đã kéo dài ba năm
Lâu đến mức ngay cả cũng còn nhớ rõ nữa
Từ đến nay luôn là chia sẻ những điều nhỏ nhặt với
Chuyện như thế đã xảy quá nhiều lần
Đến mức khi nhắc một chuyện cụ thể thậm chí còn chắc đã từng điều đó với
Còn lý do nhớ những chi tiết —
Có lẽ là vì khi bao giờ đáp những lời
Chỉ hờ hững liếc qua gật đầu một cách qua loa
Không để trong lòng nên chẳng nhớ gì cả
Bây giờ hỏi —
cũng còn nhớ nữa
Cũng vì một câu của mà lật những ký ức đã chôn vùi trong quá khứ
Anh khẽ :
“Không nhớ cũng Vậy bây giờ em thích gì mua cho em”
Hiện tại đã nhạy bén hơn
Có thể những tín hiệu truyền đạt qua sự im lặng của
Tôi chỉ đáp một câu:
“Không cần mua gì cả”
“Thẩm Quân Hoài những thứ từng tặng nếu bỏ lỡ thời điểm thì bây giờ chúng cũng còn là thứ nữa”
Còn về việc thích gì—
Nếu để hỏi thì cũng cần thiết nữa
Tôi cho rằng giữa và —
Còn tư cách để tặng quà cho
21
Lần đầu tiên lướt thấy cụm từ “ chia sẻ với ai đó” đã sững tại chỗ lâu
Tôi thích chia sẻ mọi điều trong cuộc sống hàng ngày của với Thẩm Quân Hoài
Có lẽ là vì thời gian bên quá hạnh phúc—
Nên cảm thấy từng khoảnh khắc trong cuộc sống đều đáng lưu giữ
Tôi vẫn nhớ khi xóa tài khoản đã cuộc trò chuyện giữa chúng lần cuối
Ngày hôm đó đã chia sẻ với ba chuyện
Chuyện thứ nhất—
Tôi kể rằng công ty mới một nhân viên hoạt bát tràn đầy sức sống—
Rất giống của những năm tháng thanh xuân
Lúc đó từng trải qua những cú vấp của cuộc đời mọi thứ đều mới mẻ và tràn đầy tò mò
Cô vui vẻ gọi một tiếng “Chị Lâm Thanh” thế là kiên nhẫn dạy cô những điều cô biết
Chuyện thứ hai—
Trên đường tan làm về nhà nhặt một chiếc lá xanh biếc còn nguyên vẹn
Tôi gửi ảnh cho hỏi xem hợp để làm dấu sách
Chuyện thứ ba—
Khi dọn dẹp quần áo phát hiện quần áo mùa mới của chẳng bao nhiêu
Thế là bàn với xem khi nào thể dạo phố mua vài bộ mới
Hôm đó khi đang ăn cơm đột nhiên nhớ đến bức ảnh cưới mà bạn gửi—
Tôi mở điện thoại cho xem
Hỏi rằng bộ váy cưới kiểu Tân Hán phục đang thịnh hành dạo gần đây
Tôi biết—
Anh đã ý thúc giục kết hôn từ trong câu đó
Suốt bữa ăn gì
Chỉ đến khi ăn xong đột nhiên nhắc đến chuyện tương lai của chúng
Anh rằng—
“Có lẽ vì quá bận công việc nên mong cưới em ban đầu đã dần phai nhạt”
Anh :
“Hình như chúng kết hôn cũng chẳng ”
cảm thấy “chẳng cả”
Không vì cố chấp với một tờ giấy đăng ký kết hôn—
Mà là vì thái độ vô trách nhiệm của khiến giận dữ
Tôi hỏi :
“Dựa ”
Và đáp :
“Nhất định kết hôn Nếu em cứ khăng khăng như chi bằng chia tay ”
Anh thể hiện ý chia tay một cách rõ ràng đến mức—
Như thể cắt đứt tất cả một cách dứt khoát nhanh gọn
Chưa bao giờ biết rằng thời gian đó đã đối diện với những gì
Rất nhiều hỏi :
“Anh Tại đột nhiên chia tay”
Tôi rõ ràng đã đau đến mức thể chịu đựng nổi—
vẫn gắng gượng giả vờ mạnh mẽ để đối mặt với những lời bàn tán xôn xao
Vậy nên ban đầu—
Tôi hận