Gió Tan Lời Thề - Chương 2
6
Tôi thể thuyết phục Thẩm Quân Hoài
Khi Giang Châu Việt nhắn tin cho lần thứ ba trong ngày đã chuẩn sẵn tinh thần sẽ mượn chỗ ngủ của bạn tối nay
Ba năm chia xa đã một vòng quan hệ mới
Vậy nên đêm đó dù Thẩm Quân Hoài tìm khắp nơi năn nỉ Giang Châu Việt gọi cho mấy cuộc vẫn cho biết đang ở
Cũng vì lời cầu xin của mà gặp một lần
Sau khi mất trí nhớ phơi bày trọn vẹn dáng vẻ yêu đến điên cuồng
Chỉ cần rời một giây cũng chịu nổi
Nửa đêm bất ngờ nhận tin nhắn từ Giang Châu Việt
[Thẩm Quân Hoài sốt cao trong mơ cứ gọi mãi tên ]
Tôi nhắn :
[Anh quên câu “Mạnh Lâm Thanh tránh xa ” ]
Tin nhắn trả lời đến nhanh
[Mạnh Lâm Thanh biết rõ mà Con của đã về]
Người từng nâng niu như trân bảo yêu như chính đã từng yêu
Tôi cũng biết đó chỉ là sự trở nhất thời
Anh sẽ chút do dự chạy đến bên đầu tiên
vẫn là
Không yêu vẫn sẽ là kết cục cuối cùng
Giang Châu Việt bác sĩ khuyên Thẩm Quân Hoài nên ở bên nhiều hơn để hỗ trợ hồi phục ký ức
Anh bảo:
“Mạnh Lâm Thanh chúng thể ngăn cản Thẩm Quân Hoài tìm Có lẽ để sớm khôi phục trí nhớ mới thể chấm dứt trò hề ”
Tôi hỏi:
“Vậy mất bao lâu Một tháng một năm”
“Giang Châu Việt Thẩm Quân Hoài”
“Không”
“Xứng”
“Để lãng phí”
“Thời gian”
“Giúp hồi phục”
“Anh vì mất trí mà phát điên”
“Rồi khi nhớ hối hận đến mức chết cũng là chuyện của ”
“Tôi từng ý định nhân lúc mất trí mà dây dưa với lần nữa”
7
Hai ngày thấy một bó hoa đặt cửa nhà
Tôi thể đoán là do Thẩm Quân Hoài để
Sáng sớm Giang Châu Việt nhắn tin cho
[Mạnh Lâm Thanh xin Thẩm Quân Hoài tìm ]
Tôi đã còn sức để trốn tránh nữa
Cuộc sống của đã sự xuất hiện vô lý của làm xáo trộn
Tôi cần mọi thứ trở bình yên lặng lẽ như tiếp tục cuộc sống vốn
Không Thẩm Quân Hoài cũng cần trốn tránh Thẩm Quân Hoài
Tôi ngạc nhiên khi thấy lầu
Không biết đến từ lúc nào cả tiều tụy trông như đã thức trắng cả đêm
Anh ngoan ngoãn đó lời nào trong mắt đầy vẻ tủi thân
Anh đang chờ mở lời tha thứ
Tôi nhớ thời gian khi còn bên cũng từng cảnh tượng như thế
Mỗi lần chúng cãi tức giận đuổi khỏi phòng
Tôi cảnh cáo :
“Thẩm Quân Hoài lăn xuống lầu Tôi tha thứ phép về nhà”
Không ngờ rằng ngay cả khi mất trí nhớ cũng nhớ chuyện
Đêm qua nhận cuộc gọi từ số của Giang Châu Việt
Là Thẩm Quân Hoài lén lấy điện thoại của để gọi
Giọng vẻ đã tỉnh táo cơn mơ màng
Anh hỏi :
“Mạnh Lâm Thanh em vẫn chịu đến gặp ”
“Là đáng chết đã phạm sai lầm tày trời khiến em còn chút tình cảm nào với nữa”
Anh một lần nữa kéo thế giới tàn nhẫn đó
Buộc nhớ ánh mắt lạnh lùng ngày của
Không hề vương chút yêu thương
Tôi thở dài cho quyết định mà chính đã đưa
“Thẩm Quân Hoài chia tay là ”
“Người bảo đừng mơ tưởng nối tình xưa cũng là ”
Anh gào lên phủ nhận những gì chính đã làm
“Mạnh Lâm Thanh đồng ý”
“Anh đến giờ vẫn thể hiểu nổi tại buông tay em”
Tôi cũng hiểu nổi tại yêu
Anh từng cho câu trả lời và cũng nhận rằng câu trả lời đã chẳng còn quan trọng nữa
Bị đánh thức giữa đêm Giang Châu Việt giật lấy điện thoại từ tay
“Mạnh Lâm Thanh xin vì làm phiền trễ thế Để lo liệu cứ ngủ ”
Trước khi cúp máy vẫn còn thấy tiếng Thẩm Quân Hoài tuyệt vọng hỏi Giang Châu Việt
“Tại … tại buông tay cô ”
“Tôi làm gì… thì cô mới chịu tha thứ cho đây”
8
Anh bám chặt
Tôi theo đó
Đến mức chỉ dùng từ theo dõi để miêu tả lúc
Khi ăn sáng cũng theo đến
Cẩn thận dè dặt hỏi :
“Có thể chung bàn ăn với em ”
Thậm chí cần nhắc nhở cũng đã tự nhận rằng—
Chúng đã lâu còn ăn cơm cùng nữa
Anh :
“Mạnh Lâm Thanh khi về ở bên em”
Tôi vẫn luôn nghĩ việc mất trí nhớ là chuyện
Anh cần chịu trách nhiệm cho những gì đã làm đây
Dù hiểu cũng chấp nhận kết quả
Còn —
Dù tận mắt thấy dáng vẻ yêu đến nhường nào—
Cũng thể cho câu trả lời mà mong
Anh đầy tội nghiệp
chỉ nhớ đến những lúc làm tổn thương
Tôi im lặng một chút và lập tức nhân cơ hội đó xuống đối diện
Động tác thuần thục giúp pha nước chấm
Chủ quán ăn sáng khách sáo hỏi một câu:
“Bạn trai cô Đối xử với cô quá”
“Không ”
“Phải”
Lần đầu tiên cảm thấy chua xót
Tôi cứ ngỡ rằng—
Cho dù quá khứ của chúng tồi tệ đến cũng đã kết thúc ngày hôm đó
Rồi sẽ dần dần phai nhạt theo thời gian
hiện tại quá khứ đang lặp
Thậm chí còn thể đoán kết cục cuối cùng
Điều đầu tiên làm khi khôi phục trí nhớ—
Chắc chắn sẽ là phủi sạch mọi chuyện mà đang làm lúc
“Mạnh Lâm Thanh những gì làm khi mất trí đều tính”
“Em đừng nghĩ nhiều”
Anh vẫn thể giết thêm một lần nữa
9
Khi Giang Châu Việt đến đón còn hẹn gặp giờ tan làm
Tôi chuyển nửa số tiền bữa sáng mà Thẩm Quân Hoài đã trả tài khoản của Giang Châu Việt
“Vẫn nên tính toán rõ ràng tránh để nhớ đòi tiền”
Từ ngày chia tay đã thấy quá đủ dáng vẻ yêu của Thẩm Quân Hoài
Lạnh lùng xa cách so đo từng chút một
Tôi gặp con đó nữa
Giang Châu Việt cũng thể biện hộ thay cho
Chỉ thể thay mặt lời xin
Xin vì trí nhớ đột ngột mất
Xin vì sự xuất hiện đường đột làm đảo lộn cuộc sống của
Rõ ràng chúng đều biết—
Anh đã còn yêu từ lâu
chúng cũng thể ngăn cản việc khi mất trí nhớ hết lần đến lần khác chạy trốn khỏi bệnh viện để tìm
Anh níu giữ
Tôi né tránh
con hiện tại của Thẩm Quân Hoài thể hiểu nổi—
“Làm thể yêu ”
Không biết lục lọi thứ gì xe đó vội vàng chạy về phía
Dáng vẻ như đang giữ trong tay một điều bất ngờ lớn bảo mở tay
Sau lưng Giang Châu Việt chắp tay liên tục cầu xin
Trước khi đến đã rõ hôm nay Thẩm Quân Hoài một cuộc họp quan trọng tuyệt đối thể đến trễ
Anh thể ăn sáng với là vì Giang Châu Việt đã năn nỉ ở đợi đến đón
Tôi mở tay
Anh đặt lòng bàn tay một chiếc nhẫn
Anh với :
“Mạnh Lâm Thanh em Chắc chắn là từ lâu đã nghĩ đến chuyện cưới em”
Anh lẫn lộn ký ức
Trong ba năm trống rỗng đó đã yêu một con gái khác
Chiếc nhẫn cũng là dành cho khác
Giang Châu Việt lấy chiếc nhẫn khỏi tay nhét túi áo của Thẩm Quân Hoài
Rồi vội vàng thúc giục rời
Trước khi lên xe Thẩm Quân Hoài đầu mấy lần
Sự bối rối trong ánh mắt dần dần nỗi buồn thay thế
Anh luôn chính những bằng chứng yêu mà bản thân từng để làm tổn thương
10
Cuối cùng Thẩm Quân Hoài vẫn tìm số điện thoại mới của từ chỗ Giang Châu Việt
Khi gọi đến thậm chí sững một chút
Người đàn ông đối diện khẽ nhắc nhở liền dứt khoát tắt máy
Sau đó tiếp tục cuộc trò chuyện của
Suốt một năm nay ngừng xem mắt nhưng vẫn chẳng kết quả gì
Ngay đó nhận tin nhắn từ Thẩm Quân Hoài
[Mạnh Lâm Thanh em đang bận gì thế]
[Đi xem mắt]
Sau tin nhắn đó còn trả lời nữa
Lúc đến cổng khu chung cư đã thấy Thẩm Quân Hoài đó
Có vẻ như luôn quên mất rằng vẫn còn là một bệnh nhân
Lần chờ cả đêm sốt cao
Lần tiếp tục làm loạn như
Tôi cầm điện thoại nhắn tin cho Giang Châu Việt
Vừa ngẩng đầu lên Thẩm Quân Hoài đã ngay mặt
Anh còn dáng vẻ phong độ năm xưa nữa
Trong mắt còn thấy sự bình tĩnh và tự tin vốn của
Anh hỏi kết quả buổi xem mắt chỉ hỏi đã ăn no
Tôi cũng đáp lời chỉ lòng nhắc nhở :
“Nhớ tăng lương cho Giang Châu Việt Anh mất trí xong chỉ gây phiền phức cho mà còn khiến mệt mỏi đủ điều”
Bất ngờ ôm chặt lấy
“Mạnh Lâm Thanh thể đợi ”
“Đợi đến khi khỏe nhất định sẽ tự xin em theo đuổi em từ đầu”
Tôi đẩy nhưng thể nào đẩy nổi
“Thẩm Quân Hoài đừng điên rồ nữa”
“Anh sẽ hối hận đấy”
“Ừ hối hận đến mức chết ngay bây giờ”
“Anh sẽ luôn ghi nhớ cảm giác mất em”
“Mạnh Lâm Thanh giữ em thật sự khó”
“Anh sẽ khiến con đó theo đuổi em”
“Quỳ xuống xin … bất cứ điều gì chỉ cần em chịu cho một cơ hội”
Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh chiếc nhẫn thuộc về
Có một thời điểm nào đó Thẩm Quân Hoài từng thật lòng với một cô gái khác
Tôi hỏi :
“Anh đã gặp Chủ nhân thực sự của chiếc nhẫn đó”
“Thẩm Quân Hoài đã trong lòng ”