Giành Giật Sinh Cơ - Chương 2
06
Nửa canh giờ sau, giữa những nụ cười gượng gạo của cha mẹ, ta bước lên chiếc xe ngựa đến đón từ trong cung.
Hôm nay không phải là ngày xuất giá, mà là ngày vào cung để nghiệm thân.
Dù vậy, Thái tử vẫn ra cửa cung đón ta.
Thấy ta, hắn nở nụ cười dịu dàng, nói:
“Mệt không? Lát nữa vào Đông Cung nghỉ ngơi một chút nhé?”
Nghe vậy, ta chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái.
Thái tử lại hiểu lầm ý của ta, mỉm cười mờ ám, nháy mắt với ta:
“Cô biết nàng ngại ngùng, nhưng đây là trong cung, chỉ cần cô không nói, chẳng ai dám bàn tán. Hơn nữa, trước đây nàng cũng đâu phải chưa từng… đừng sợ.”
Lời hắn còn chưa nói hết, nhưng ta đã hiểu ý ngay lập tức.
Là đích nữ của Thừa tướng, mấy năm nay ta hầu như không xuất hiện trước mặt công chúng ở hoàng thành.
Vì vậy, cha mẹ ta mới dám để Tống Hoàn, người có đến bảy, tám phần giống ta, giả mạo ta.
Nhưng chỉ mình ta biết, trước đây ta đã không ít lần gặp riêng Thái tử.
Người không thân thuộc có lẽ không thể phân biệt được ta và Tống Hoàn.
Nhưng Thái tử thì không nên như vậy.
Thế nhưng trong giấc mơ tiên tri của ta, Thái tử dù biết Tống Hoàn không phải là ta, vẫn trao cho nàng ta danh phận Thái tử phi.
Sự dịu dàng trước mặt lúc này, không phải dành cho ta, mà là cho “Thái tử phi” mà thôi.
Ta lạnh lùng quan sát Thái tử Lý Hạo.
Dù sao, hắn ngồi được vào vị trí này, hoàn toàn là nhờ những thủ đoạn hèn hạ hắn đã thực hiện cùng cha ta sau lưng mọi người.
Những việc đó, cha mẹ không hề giấu ta.
Dù sao sau này ta sẽ làm Thái tử phi, cũng là cùng thuyền với họ.
Ta từng nghĩ mình không thể thay thế.
Nhưng giờ đây mới hiểu, Tống gia có thể vứt bỏ ta, Thái tử sau khi lên ngôi, người đầu tiên hắn vứt bỏ vẫn sẽ là ta.
Nghĩ đến đây, ta lạnh nhạt thu lại ánh nhìn, nói: “Không cần đâu.”
Lý Hạo sững người, thấy ta lạnh nhạt như vậy cũng không ép buộc.
Hắn nói: “Vậy cũng được, đợi nàng nghiệm thân xong, Cô sẽ sớm đưa nàng về phủ.”
Ta lại lắc đầu: “Không cần nghiệm thân nữa.”
Lý Hạo: “Tại sao?”
Ta bình thản, như thể đang nói về việc hôm nay ăn cơm trắng, đáp:
“Ta đã không còn trong trắng, không cần thiết phải nghiệm.”
Lý Hạo: “…”
07
Hắn mở to mắt, đầy kinh ngạc: “Ngươi nói gì? Tri Ninh, ngươi đang đùa với Cô đấy à?”
Ta quay đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, rất từ tốn giải thích:
“Không phải đâu, Thái tử điện hạ, đêm qua ta bị Tống Hoàn hãm hại, bị người ta bắt vào thanh lâu, đã mất đi sự trong sạch, cho nên ngài không cần lãng phí thời gian nữa.”
Lý Hạo: “…”
Hắn trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thế giới như trở nên hỗn loạn.
Hắn thở gấp, khó khăn nói: “Tống Hoàn… Tống Hoàn…”
Ta tưởng hắn muốn hỏi ta Tống Hoàn giờ ra sao.
Thế là ta cũng rất thành thật nói với hắn: “Nàng ta chết rồi, ta tự tay giết đấy.”
Lý Hạo: “…”
Chúng ta đứng nhìn nhau ở cửa cung.
Một lúc sau, vẻ kinh ngạc trên mặt hắn dần chuyển thành phẫn nộ:
“Láo xược! Tống gia các ngươi thực không coi Cô ra gì, định đưa một nữ nhân không còn trong trắng làm Thái tử phi sao?”
Ta hờ hững đáp lại, nghiêng đầu.
Giờ đây, theo đạo lý mà nói, ta nên thông cảm cho hắn.
Dù sao thế gian này coi trọng sự trong sạch của nữ nhân còn hơn cả mạng sống của họ, huống hồ hắn lại là Thái tử.
Nhưng ta đã từng trải qua cái chết.
Và giờ đang bước đi trên ranh giới giữa sống và chết.
Thông cảm?
Chuyện đó không hề tồn tại.
Thế nên ta ngạc nhiên nói: “Thái tử điện hạ cớ gì phải nổi giận thế? Lẽ nào sự trong sạch của ngài vẫn còn sao?”
Lý Hạo nghe vậy, ngây ra một lúc, đến mức không buồn giận nữa, vặn lại:
“Cái gì mà trong sạch? Cô là nam nhân, nói gì đến chuyện đó?!”
“Làm gì có quy định nào nói rằng sự trong sạch chỉ áp dụng cho nữ nhân. Nếu chính ngài cũng chẳng còn vẹn toàn, lấy gì mà đòi hỏi ta?”
“Nhưng ngươi đã bị kẻ khác chạm vào, là không còn trong sạch! Cô sẽ không bao giờ chấp nhận một nữ nhân không còn trong trắng.”
“Sự trong sạch là gì vậy?”
Ta nhìn hắn với vẻ thắc mắc, ánh mắt từ gương mặt hắn dừng lại giữa hai chân hắn:
“Điện hạ, ý ngài nói sự trong sạch là việc ta bị người khác chạm vào phần ấy? Nhưng phần ấy chẳng qua là một cơ quan, có gì khác biệt với tay, chân, mắt, mũi, miệng đâu? Tay ta bị cha mẹ, nha hoàn, ma ma chạm vào, mắt ta nhìn thấy tất cả mọi người. Nếu theo ý ngài, vậy thì tất cả nữ nhân đều chẳng còn trong sạch.”
“Ngươi! Ngươi! Ngươi!”
Thái tử giận đến mặt xanh lè, ngực phập phồng dữ dội.
Hắn chưa từng nghe ai nói điều gì chấn động như vậy.
Và tất nhiên, hắn không biết phản bác ra sao.
Hắn chỉ tay vào mặt ta, trừng mắt hồi lâu, cuối cùng hậm hực phẩy tay áo, nói:
“Tóm lại, cô sẽ không cưới ngươi. Tống gia các ngươi dám sỉ nhục cô thế này, cứ chờ bị hoàng thượng giáng tội đi!”
08
Lý Hạo phẫn nộ bước về hướng điện Thừa Càn.
Hoàng thượng đang thiết triều ở đó.
Mỗi bước hắn đi, như báo hiệu ta đang tiến gần hơn đến cái chết.
Ta nhìn theo bóng lưng quyết tuyệt của Lý Hạo, ánh mắt dần lạnh đi.
Nếu không phải vì Lý Hạo, Tống Hoàn sao có thể hãm hại ta, và ta cũng đâu cần chịu đựng khổ sở thế này.
Giờ đây ta đã không còn đường sống.
Còn hắn thì nhờ nhà họ Tống mà trở thành Thái tử, lợi dụng ta xong, đến cả một con đường sống cũng không để lại.
Sao ta có thể không hận?
Ta lặng lẽ bước theo hắn, đi về phía Ngự Hoa viên.
Những cung nữ, thái giám nhìn thấy ta và Thái tử đi cùng nhau, cứ tưởng chúng ta đang lén lút hẹn hò, sợ bản thân biết quá nhiều, lúc nào cũng có thể mất đầu, nên ai nấy đều tránh xa, không dám nhìn.
Đi đến bên hồ, ta bất ngờ rút trâm cài tóc.
Vì khoảng cách gần và Lý Hạo chẳng có chút phòng bị.
Thế nên, chiếc trâm của ta đâm sâu vào gáy hắn mà chẳng hề tốn chút sức.
Máu tươi phun ra!
Lý Hạo hoảng hốt, quay lại đẩy mạnh ta:
“Tống Tri Ninh, ngươi điên rồi sao? Dám ám sát cô! Người đâu!”
Dù đòn này đã trúng đích,
Nhưng Lý Hạo dù sao cũng có luyện võ, lại là nam nhân.
Ta muốn đâm tiếp, nhưng đã không còn kịp.
Nhìn máu hắn chảy ngày càng nhiều, ta chỉ cười điên dại.
Lý Hạo bước đi lảo đảo, cố gọi người, ta chẳng buồn bịt miệng hắn.
Vô ích.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên gần đó.
Lý Hạo dựa vào lan can cạnh cầu, trừng mắt giận dữ với ta:
“Tống Tri Ninh, ngươi to gan lắm! Dám ám sát hoàng tộc, nhà họ Tống các ngươi cứ chờ bị tru di cửu tộc đi!”
“Không sao, dù sao ta cũng phải chết, nhà họ Tống hay ngươi, ai chịu chết cùng ta cũng được.”
Ta đã buông xuôi, chẳng còn ý định phản kháng.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Một đoàn người hối hả chạy đến!
Ta tưởng rằng mình sẽ bị bắt ngay tại chỗ.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, một giọng nữ trong trẻo vang lên, bình thản nói dối:
“Trời ơi, Thái tử bị ám sát trong Ngự Hoa viên, chết không nhắm mắt! Phi Ưng, mau đuổi theo thích khách!”
Lý Hạo vẫn còn một hơi thở, chờ được cứu: “???”
09
Ta quay đầu nhìn người mới đến.
Hóa ra là Hoàng Quý phi Hứa Dung.
Bà ta đưa ta một ánh mắt trấn an, rồi bắt đầu chỉ huy thuộc hạ xử lý hiện trường một cách bình tĩnh.
Máu của Lý Hạo chảy ngày một nhiều, hắn dần mất đi sức lực để cầu cứu.
Hắn chỉ có thể bất lực bò về phía Hoàng Quý phi.
Nhưng bà ta chỉ đứng yên, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cho đến khi máu Lý Hạo chảy cạn và hắn hoàn toàn ngừng thở, Hoàng Quý phi mới ra hiệu cho một nha hoàn.
Ngay lập tức, tiếng thét kinh hoàng vang lên khắp Ngự Hoa viên: “Cứu với! Có thích khách!”
Nửa canh giờ sau, ta và Hoàng Quý phi cùng quỳ trước điện Thừa Càn.
Ta nhìn vô định, không chút biểu cảm.
Hoàng Quý phi thì khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, nước mắt lã chã:
“Sự việc là như vậy, Hoàng thượng. Thích khách quá ngang tàng, nếu thần thiếp không đến kịp, e rằng con gái của Thừa tướng cũng đã gặp phải kết cục thảm thương. Hoàng thượng xem, con bé còn bị dọa đến phát hoảng.”
Hoàng thượng ngồi trên đại điện, sắc mặt xanh lét, im lặng không nói lời nào.
Chỉ có Hoàng hậu, khóc đến khản cả giọng, chất vấn:
“Sao có thể như vậy? Ban ngày ban mặt, lại là ở Ngự Hoa viên, làm gì có thích khách nào to gan như thế? Hơn nữa, hung khí rõ ràng là trâm cài tóc của Tống tiểu thư, nào có liên quan gì đến thích khách? Theo lời cung nữ thái giám ở Ngự Hoa viên, họ chỉ nhìn thấy mỗi Tống tiểu thư mà thôi, không thấy ai khác. Bản cung sao có thể tin lời ngươi?”
Hoàng Quý phi không chút sợ hãi, đáp lại ánh mắt của Hoàng hậu:
“Ý của nương nương là, Tống tiểu thư tự tay giết chết Thái tử điện hạ, đúng không?”
Hoàng hậu: “…”
Bà ta vốn không định nói vậy.
Dù sao thì ai cũng biết, ta là một tiểu thư yếu đuối, nào có can đảm để ám sát Thái tử giữa ban ngày?
Không sợ mất mạng hay sao?
Huống hồ ta sắp sửa gả cho Thái tử, trở thành Thái tử phi.
Nếu Thái tử chết, thì vị trí Thái tử phi của ta cũng không còn chỗ nào để tựa.
Vậy nên, Hoàng hậu có lý do để nghi ngờ đây là âm mưu của Hoàng Quý phi.
Kẻ được lợi nhất không phải chính là Ngũ hoàng tử, con trai bà ta hay sao?