Giang Hòa - Chương 3
Lời ví von của bà làm tôi đỏ bừng mặt, theo phản xạ bật lại:
“Cháu không phải Lọ Lem. Cháu có tay có chân, có công việc và cuộc sống riêng.”
“Vậy thì càng tốt. Cô Giang à, tôi mong cô hiểu, hai người ở trong thế giới riêng của mình thì mọi thứ đều ổn. Còn nếu cứ cố chen vào, mâu thuẫn rất nhiều, sẽ không có hạnh phúc.”
Khóe môi bà vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt thì lạnh lùng.
“Giống như hôm nay vậy. Nếu không có cô, nó sẽ không bị sốt đến mức nhập viện vì ăn mấy thứ không hợp.”
“Bình thường nó rất biết tiết chế. Tôi không thích bất cứ chuyện gì phá vỡ quy luật sống của con trai tôi.”
Từng lời mẹ anh ta nói như dao nhọn, đâm từng nhát vào tim tôi.
Có người gọi điện cho bà ấy.
Bà nhận máy, vội vàng đáp mấy câu, sau đó quay đầu nhìn tôi đang đứng ngây ra thì bỗng thở dài một tiếng khó hiểu.
“Cô Giang à, tôi sẽ không làm gì cô cả. Nhưng cô nên hiểu rõ, nếu trong lòng Tiểu Chu thực sự có cô, thì tôi sẽ chẳng có cơ hội xuất hiện ở đây, làm vai ác.”
Tiếng giày cao gót từ gần ra xa, mẹ Mẫn An Chu quay lưng rời đi.
Tôi cứ thế đứng đó, nhìn chằm chằm cái bóng dưới chân rất lâu.
Nghĩ lại, trong mắt mọi người, tôi và Mẫn An Chu vốn dĩ không xứng đôi.
Anh ta là thiên chi kiêu tử, người người ngưỡng mộ, còn tôi – một người bình thường đến tầm thường – vì đứng cạnh anh ta mà bỗng trở thành “Lọ Lem” được tôn vinh.
Cho dù tôi đã cố gắng không ngủ không nghỉ, tự nỗ lực để trở thành một blogger vẽ tranh có chút tiếng tăm.
Nhưng đứng bên cạnh anh ta, tôi vẫn luôn thua kém.
Hôm đó, khi tôi quay về phòng bệnh, trong lòng đầy sóng gió, sắc mặt hẳn là không tốt.
Mẫn An Chu rõ ràng vẫn đang ốm, nhưng vừa thấy mặt tôi đã nhíu mày sâu, chẳng màng gì đến vết truyền dịch, lập tức rút kim ra khỏi tay, định xuống giường gọi bác sĩ.
“Em cũng ăn mấy món đó với anh, có khi nào em cũng bị rồi không? Để anh đi gọi bác sĩ!”
Tôi hốt hoảng ngăn anh ta lại, cố gắng nặn ra nụ cười, nói mình không sao, còn chủ động ghé trán lại bảo anh thử nhiệt độ.
“Thật sự không sao mà.”
Lúc này anh ta mới yên tâm, quay lại giường tiếp tục truyền dịch.
Tôi chọn một thời điểm thích hợp, giả vờ hỏi vu vơ:
“Mẫn An Chu, anh nghĩ… tụi mình có chia tay không?”
Mẫn An Chu đang đọc sách, nghe vậy thì sững lại, nhìn tôi đầy nghi hoặc:
“Đang yên đang lành sao tự dưng lại nói chia tay?”
Tôi lắc đầu, nói không có gì.
Anh ta không hỏi thêm.
Nhưng sau đó thì, đi đến đâu cũng phải chắc chắn tôi luôn ở trong tầm mắt.
Y tá đến thay thuốc còn cười trêu:
“Bạn trai cô nhìn thì lạnh lùng đấy, ai ngờ lại bám người yêu dữ vậy.”
Tôi ngơ ngác nhìn sang Mẫn An Chu, anh ta giả vờ không nghe thấy, cúi đầu, tai đỏ bừng.
Khi đó, cảm giác vui sướng trong tôi chẳng khác nào trông thấy hoa nở giữa sa mạc.
Tôi từng nghĩ, có lẽ, Mẫn An Chu cũng yêu tôi.
Chỉ là anh ta cần thêm thời gian để thể hiện thôi.
Nhưng đến giờ nhìn lại, mẹ anh ta nói đúng.
Những người không hợp nhau, thật sự không nên tốn thời gian.
Bởi từng giây từng phút bỏ ra, khi nhớ lại, đều trở thành sự tàn nhẫn.
Hoàn hồn lại mới phát hiện điện thoại vẫn còn sáng màn hình, mục thông báo hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều là Mẫn An Chu gọi đến.
Những điều cần nói, tôi đã nói hết rồi.
Tôi lặng lẽ chặn số anh ta.
Tắt máy.
Một mình lên chuyến bay trở về quê.
Những ngày yêu đơn phương, đến đây là nên kết thúc rồi.
Chỉ là tôi không thể ngờ…
Mấy tiếng ngồi trên máy bay ấy, lại đẩy cái tên Giang Hòa lên đỉnh cao của dư luận.
5
Khi bài đăng lan rộng đến một mức độ nhất định, danh tính của các nhân vật chính gần như đã trở thành bí mật công khai.
Đặc biệt là hai người trong ảnh – Hứa Tình và Mẫn An Chu.
Phía Mẫn An Chu vẫn chẳng có phản ứng gì, nhưng Hứa Tình thì không ngồi yên được nữa.
Cô ta chủ động mở livestream, giải thích rằng bản thân và Mẫn An Chu là quen nhau thông qua sự giới thiệu của trưởng bối, hẹn hò với mục đích kết hôn, mối quan hệ giữa hai người là vì sự liên minh giữa hai gia đình.
Cô ta xuất thân tốt, học vấn cao, không có lý do gì – cũng không thèm – tranh giành đàn ông với tôi.
Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.
Cuối buổi, cô ta còn chủ động kêu gọi không nên tấn công tôi bằng bạo lực mạng.
“Đúng là có nhiều người theo đuổi tôi, nên việc Giang Hòa nhạy cảm, tự ti cũng có thể hiểu được. Tôi chỉ hy vọng dư luận nhắm vào tôi có thể dịu xuống.”
Cô ta nói vậy, so ra thì hành động đăng ảnh riêng tư của tôi lại trở nên nhỏ nhen, ích kỷ.
Một loạt tài khoản marketing nhanh chóng cắt ghép video, nói tôi là “thê nô”, thích tranh giành nữ quyền.
Không ít người hùa theo chế giễu tôi là da nhạy cảm, tâm lý yếu đuối.
Nếu chỉ dừng lại ở đó, có lẽ tôi vẫn còn chấp nhận được.
Nhưng không lâu sau khi livestream kết thúc, Hứa Tình lại đăng tải các tác phẩm cô ta từng vẽ trong thời gian du học tại Pháp.
Những bức tranh ấy… có rất nhiều nét tương đồng với loạt tranh mà tôi đăng trên trang cá nhân – từ chi tiết đến nét bút, giống nhau đến mức đáng sợ.
Cứ như dầu đổ vào chảo nước sôi.
Những người từng mắng chửi tôi lập tức như tìm được điểm yếu, ùn ùn kéo vào trang của tôi, thi nhau bình luận chê bai, chỉ trích từng bức vẽ.
Dưới sự dẫn dắt đầy dụng ý của Hứa Tình, từ khóa #GiangHòa đạo nhái nhanh chóng leo lên top tìm kiếm hot nhất.
Khi tôi vừa xuống máy bay, dư luận trên mạng đã ồn ào đến mức… gần như mọi người đều đứng về phía Hứa Tình.
Tôi mở lại bài đăng “Bạn trai yêu 5 năm đón mùa xuân thứ hai”, phần bình luận ở đầu toàn là người mới kéo đến mắng chửi:
【Không hiểu nên hỏi, giờ ai cũng có thể thành blogger 3 triệu follow hả? Tôi chỉ muốn hỏi mấy người follow, mấy người có biết mình đang thích cái thể loại gì không?】
【Fan cũ thoát fan, giờ quay đầu nói thật. Ban đầu còn nghĩ vẽ đẹp với đạo đức không liên quan nhau, giờ xem ra, đến đạo đức tối thiểu của người làm sáng tạo cô cũng không có. Đừng nói gì tới kỹ thuật vẽ.】
【Khác gì tự xưng em bé, rời khỏi người khác là sống không nổi. Xem tra nam nhiều rồi, giờ cũng phải nhìn lại tra nữ chứ.】
…
Không chỉ vậy, video ghi lại các buổi livestream cũ của tôi cũng bị người ta lục lại để chỉ trích.
【Không phải tôi chê ngoại hình, nhưng nhìn lần đầu đã không ưa nổi.】
【+1, tôi cũng cảm giác thế.】
【Ai hiểu cảm giác đó không? Kiểu như cuối cùng mọi người cũng nhận ra kẻ mà tôi ghét từ lâu rồi.】
…
Khi dư luận trên mạng đang dậy sóng vì tôi, thì tôi đã về đến nhà.
Một số số lạ gửi tin nhắn cho tôi:
【Đã chia tay rồi, giờ xảy ra chuyện đừng tới tìm tôi.】
Năm phút sau lại một tin nữa:
【Giang Hòa, chỉ cần cô xóa bài đăng kia, tôi có thể giúp cô.】
Tôi liếc qua, rồi trực tiếp chặn số.
Thuận tay lấy luôn điện thoại của ba mẹ, tôi mỉm cười trấn an:
“Yên tâm đi, con chỉ đang giúp hai người dọn bộ nhớ ứng dụng thôi.”
Sau khi chắc chắn gia đình không bị ảnh hưởng gì, tôi tìm một căn phòng yên tĩnh, mở livestream.
Tiêu đề buổi livestream: 【Phản hồi cáo buộc đạo nhái】.
Ngay khi bắt đầu, hàng chục ngàn người lập tức đổ vào phòng phát trực tiếp.
Dân mạng thời nay… thiếu điều muốn dán hai chữ nóng nảy lên trán. Vừa vào là đã bắt đầu mắng chửi, công kích cá nhân.
Tôi không mảy may bận tâm, lặng lẽ nhìn vào góc phải phía trên, dõi theo con số người xem trực tuyến.
Đợi đến khi con số ấy vọt qua 10 vạn, tôi mới ung dung mở miệng, nói câu đầu tiên:
“Chào mọi người, tôi là Giang Hòa. Hôm nay tôi lên đây để phản hồi những cáo buộc nhắm vào tôi gần đây.”
“Nhưng tôi có một điều kiện.”
6
“Nếu người buộc tội tôi đạo nhái là Hứa Tình, vậy thì cô ta cũng nên ra mặt đối chất với tôi.”
“Ít nhất cũng phải để mọi người thấy rõ, lời của ai đáng tin hơn.”
Vừa nói xong, dân mạng hóng chuyện như được đổ thêm dầu vào lửa, thi nhau tìm tài khoản mạng xã hội của Hứa Tình, gửi tin nhắn dồn dập yêu cầu cô ta ra mặt đối chất.
Không còn đường lui, ba mươi phút sau, Hứa Tình xuất hiện.
Trên màn hình, cô ta tóc đen dài, da trắng, đeo kính, vừa lên sóng, bình luận đã xếp hàng khen cô ta là “mỹ nhân trí thức”.
Tôi nhìn gương mặt ấy.
Nhớ lại khoảnh khắc trong bức ảnh, lúc cô ta thân mật kề sát Mẫn An Chu.
Thực ra, tôi đã biết đến cái tên Hứa Tình từ rất lâu rồi.
Tôi biết mẹ của Mẫn An Chu chưa từng coi trọng tôi, nên khi bà ấy giới thiệu người hẹn hò cho anh ta, tôi cũng chẳng bất ngờ gì.
Chỉ là không ngờ, người đó lại là Hứa Tình.
Thời đại học, tôi và Hứa Tình quen nhau qua một cuộc thi. Khi đó, cô ta đã từng dính phốt đạo nhái.
Dựa vào việc một trong số ban giám khảo là cậu ruột, Hứa Tình ngang nhiên chép ý tưởng của tôi.
Tôi khi đó đã khiếu nại đủ đường nhưng đều vô ích. Lại thấy cuộc thi đó cũng chẳng phải cao quý gì cho cam, tôi bèn từ bỏ, không muốn tốn thêm công sức vì người như cô ta.
Nhưng sau đó, cô ta lại đến trước mặt tôi vênh váo:
“Tranh mày vẽ có đẹp thì đã sao? Làm nghề này mà chỉ biết dựa vào tài năng thì chết đói lâu rồi.”
“Tao có đủ loại vốn và quan hệ mà mày không tưởng nổi.”
“Mày còn biết điều, không làm to chuyện. Nhưng mấy đứa tự cho mình là nghệ sĩ thì cuối cùng cũng phải cúi đầu thôi. Hống hách quá không có kết cục tốt đâu.”
Hồi ấy tôi còn nghĩ: con nhỏ này bị điên chắc.
Tôi đã không tìm cô ta gây chuyện, cô ta còn cố tình đến trước mặt tôi tìm cảm giác tồn tại.
Sau đó, có một lần phải làm bài tập nhóm, tôi và cô ta có trao đổi liên lạc, rồi cô ta bắt đầu dùng mọi cách để cạnh tranh với tôi.
Tôi đăng ảnh tranh mới vẽ lên trang cá nhân, cô ta lập tức vào bình phẩm:
“Bố cục bình thường, phối màu tệ, năng khiếu cực kém.”
Có người bạn thân thấy ngứa mắt liền lên tiếng:
“Tiểu Hòa từng đạt giải quốc gia rồi đấy. Mày sủa cái gì vậy?”