Giang Hòa - Chương 2
3
Bài đăng tối qua vẫn tiếp tục gây bão, chỉ sau một đêm đã có thêm hàng vạn bình luận.
【Không dám mở mắt xem, sợ mình nhìn nhầm.】
【Nếu không nhìn đồng hồ, tôi còn tưởng mình đang sống ở thời nhà Thanh.】
【Con gái nên học hành cho đàng hoàng đi.】
…
Phần lớn đều đang chửi tôi là “thê nô”, thương hại thì ít, giận thay thì nhiều.
Một số ít fan quen thuộc thì bênh vực:
【Tiểu Hòa tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật Đại học Thủ đô đấy, mọi người tưởng cô ấy chưa từng đọc sách à? Cô ấy rất giỏi, không giỏi sao có ba triệu follower được? Mọi người tỉnh táo chút, chắc hai câu đó chỉ là kiểu nói ẩn dụ thôi mà?】
Lại có vài người qua đường không rõ đầu đuôi:
【Xem ảnh mới thấy người trong ảnh chẳng phải con trai của chủ tịch công ty chúng ta sao? Mẫn An Chu mà các người thật sự không nhận ra à?】
【Tôi cũng biết, nhưng không dám nói, người trên có gan thật.】
【Cho tôi thuyết âm mưu cái: Biết đâu là tiểu tam muốn lên chính thất, đăng bài này để gây áp lực cũng nên.】
【Lên chính thất gì chứ? Nhìn mặt Tiểu Hòa xem, chẳng giống người trong ảnh chút nào được không?】
…
Chủ đề càng thảo luận càng lan rộng, càng nhiều người biết chuyện.
Lực lượng cư dân mạng đông đảo, chẳng bao lâu, thân phận của cô gái trong ảnh cũng được người ta tiết lộ cho tôi.
“Người đó là Hứa Tình, mấy năm trước du học nước ngoài mới về. Nhà Hứa Tình và nhà Mẫn An Chu là chỗ quen thân nhiều đời, nghe nói hồi nhỏ còn từng có hôn ước.”
Có lẽ sợ tôi buồn quá, người đó còn an ủi thêm:
“Cô cũng đừng nghĩ nhiều quá, biết đâu chỉ là Hứa Tình diễn kịch một vai, Mẫn An Chu thân với cô ta là chuyện bình thường, không hẳn đã thích.”
“Chỉ là… Cô có nghĩ đến việc công khai ảnh anh ta thế này, nếu nhà họ Mẫn biết được thì sẽ xử lý cô thế nào không? Cô vẫn tùy hứng như xưa, làm gì cũng không nghĩ đến hậu quả.”
Cô ấy nói không sai.
Với nhà họ Mẫn – một gia tộc truyền thống, giàu sang quyền thế – thì hành động của tôi chẳng khác nào tát vào mặt họ.
May mà, tuy bài đăng lan rộng thật, nhưng thực sự dám đem chuyện này ra đối chất trước mặt Mẫn An Chu… chẳng có ai.
Là chính chủ, anh ta lại chẳng hay biết gì.
Tối đến, anh ta trở về, mang theo từng luồng gió lạnh.
Đẩy cửa bước vào, tôi đang ngồi trên sofa đợi anh ta, bên cạnh là chiếc vali đã sắp xếp xong xuôi.
Mẫn An Chu cởi áo khoác, ánh mắt lướt qua vali, cau mày:
“Đi đâu vậy? Xem triển lãm hay đi du lịch?”
Tôi ôm gối, nghe giọng mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nhìn như vậy hồi lâu không nói.
Mẫn An Chu bước tới trước mặt tôi, đối diện ánh mắt, rồi từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp quà, ném cho tôi:
“Quà Giáng Sinh.”
Ánh mắt anh ta dừng lại trên mặt tôi, như thể đang chờ mong nhìn thấy vẻ vui mừng, háo hức quen thuộc.
Dù sao, với tôi trước kia, chỉ cần anh ta tặng quà, dù là gì, tôi cũng vui như thể muốn nhảy bungee ăn mừng.
Nhưng lần này, tôi không biểu cảm, chẳng thèm nhìn hộp quà, tiện tay ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.
Mặt Mẫn An Chu sa sầm ngay lập tức, cố nén giận, từng chữ bật ra từ kẽ răng:
“Giang Hòa, nhặt lại. Ai dạy em vô lễ như vậy?”
Tôi đứng dậy, cười với anh ta:
“Nhà tôi giáo dục đúng là không bằng nhà anh thật. Dù sao cũng đâu có dạy ra được một kẻ bắt cá hai tay như anh.”
Thấy tôi mắng vậy, sắc mặt Mẫn An Chu lập tức cứng lại, trông chẳng khác gì bị người ta tát một cái thật đau.
Tôi kéo vali, nói rõ ràng từng chữ:
“Giờ tôi trả lời câu hỏi lúc nãy của anh. Tôi không đi đâu cả, không triển lãm, không du lịch. Tôi chia tay với anh.”
“Mẫn An Chu, chúng ta chia tay đi.”
Tưởng đâu đã yêu nhiều năm như vậy, nói hai chữ “chia tay” sẽ rất khó khăn. Nhưng không ngờ, lúc thật sự thốt ra, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Ngay khoảnh khắc chúng tôi sắp lướt qua nhau, Mẫn An Chu giữ chặt tay tôi đang kéo vali.
Giọng anh ta hơi run:
“Em nghĩ kỹ rồi hãy nói. Một khi chia tay, anh sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.”
Tim tôi đau như bị kim đâm, nhưng không phải vì anh ta.
Mà là vì chính mình – bao năm qua yêu nhầm người.
Thực ra, Mẫn An Chu biết cả.
Anh ta biết rằng trong mối quan hệ này, thứ anh ta nắm chắc nhất… chính là tình cảm của tôi dành cho anh ta.
Vì tôi yêu anh ta, nên anh ta mới dám không kiêng dè.
Tôi không đáp.
Anh ta tưởng tôi lung lay, lại dịu giọng dỗ dành:
“Em bình tĩnh một chút, dù thế nào đi nữa, anh sẽ cưới em.”
Tôi lạnh lùng hất tay anh ta ra:
“Tôi không cần.”
“Còn chuyện sau khi chia tay, anh không cần lo. Không cần anh nói, tôi cũng chẳng muốn gặp lại anh nữa.”
Tôi mở cửa định đi, sau lưng vang lên giọng nói khàn khàn của Mẫn An Chu. Anh ta chẳng buồn giải thích:
“Hứa Tình là do ba mẹ anh giới thiệu, không phải do anh chủ động.”
Tôi khựng lại, rồi bật cười:
“Cho nên đó mới là lý do tôi muốn chia tay với anh – nhà anh dạy dỗ con cái kém quá.”
“Vả lại, Mẫn An Chu, anh không nhận ra à? Ba mẹ anh chưa từng thích tôi. Họ chỉ mong tôi chết quách cho xong thôi.”
4
Kể từ khi tên của Mẫn An Chu xuất hiện trong phần bình luận dưới bài đăng, thông tin từ người quen bắt đầu tuôn ra không ngớt.
【Tôi là bạn học của Mẫn An Chu và Giang Hòa, người thật việc thật, kèm ảnh tốt nghiệp. Hồi đó chuyện Giang Hòa thích Mẫn An Chu là ai ai cũng biết, còn tỏ tình công khai trong buổi họp lớp tốt nghiệp nữa. Tuy lúc ấy Mẫn An Chu từ chối, nhưng tôi đã thấy anh ta có gì đó sai sai. Loại người luôn ăn nói lạnh nhạt như thế, chắc là động lòng mà không nhận ra.】
【Nói vậy thì cũng hay phết đấy chứ, nhưng sao giờ lại ra nông nỗi này?】
【Chắc bạn chưa biết gia thế nhà họ Mẫn. Anh ta đâu phải ai cũng có thể xứng.】
【Thế là cứ nhà giàu thì được quyền làm bậy à? Có tiền cũng không che được cái bản chất tra nam của anh ta.】
【Ủa rồi lạc chủ đề rồi à? Bài này không phải để chửi thê nô sao? Mà mấy người cắn couple cái gì vậy?】
【+1】
【+1】
…
Tôi vừa mở bài đăng để xem phần bình luận, tin nhắn cũng hiện lên dồn dập.
Vừa mở ra xem, hóa ra là nhóm QQ do mấy bạn học cấp ba tạo.
Lâu lắm rồi mọi người mới lại rôm rả như vậy:
【Ê, nghe gì chưa? Drama đó, Giang Hòa chia tay Mẫn An Chu rồi, ồn ào lắm.】
【Cũng không bất ngờ lắm… Giang Hòa vốn không xứng với ca ca Mẫn mà, ca ca Mẫn là thái tử gia Thượng Hải đó, tiền anh ta vung tay một cái cũng đủ cho cô ta ăn cả đời rồi.】
【Chứng minh một điều: yêu đương mà môn không đăng, hộ không đối thì chẳng có kết quả tốt.】
【Yêu đương á? Đừng đùa. Nếu ngày xưa Giang Hòa không bám dính lấy ca ca Mẫn tụi mình, thì cô ta làm gì có cửa chen vào chứ? Ca ca Mẫn còn từng nói rồi, thấy cô ta khổ quá nên mềm lòng mới chịu đồng ý.】
【Thiệt luôn á? Trời má, vậy là Giang Hòa đúng kiểu lì đòn ghê, bám riết không buông luôn.】
【Tôi chỉ nhớ là cô ta xinh lắm, không đủ trình cặp với ca ca Mẫn thì cũng đủ để làm bạn gái tôi mà, hahaha…】
Tin nhắn cứ thế hiện lên không ngừng, tôi siết chặt điện thoại, hơi sững người.
Lướt vào phần thông tin nhóm mới nhớ ra, nhóm này là tôi dùng tài khoản phụ để tham gia hồi còn thầm thích Mẫn An Chu, toàn bạn thân với anh ta.
Và… họ không hề biết tôi có mặt trong nhóm này.
Dưới đó vẫn tiếp tục nhảy lên những dòng tin cười cợt, hưởng ứng, không chút kiêng dè.
Tôi nhìn chúng, lòng bỗng thấy kiệt sức.
Năm năm bên Mẫn An Chu, là năm năm vô cùng mỏi mệt.
Một tình cảm đơn phương có thể duy trì được bao lâu?
Ban đầu tôi không biết.
Đến lúc biết thì… đã muộn rồi.
Huống hồ, gia thế nhà anh ta cao như vậy, còn cha mẹ anh ta thì chẳng bao giờ coi trọng tôi.
Lần đầu tiên tôi gặp mẹ Mẫn An Chu là một chuyện ngoài ý muốn.
Hôm đó đang dịp nghỉ lễ Quốc Khánh, tôi và anh ta đi du lịch cùng nhau.
Không biết là vì đi lại mệt mỏi, hay vì từ nhỏ Mẫn An Chu sống trong nhung lụa quen rồi nên sức đề kháng kém.
Kỳ nghỉ vừa kết thúc, anh ta đã phải nhập viện vì phát sốt.
Lần đầu tiên tôi gặp mẹ anh ta là ở bệnh viện.
Bà ấy mặc vest gọn gàng phối cùng chân váy dài, tay đeo một chiếc vòng ngọc sáng bóng, ngoài ra không có phụ kiện gì khác. Nhưng chỉ cần đứng đó thôi, khí chất đã áp đảo mọi người.
Mẫn An Chu chỉ giới thiệu sơ qua chúng tôi với nhau.
Ngay khoảnh khắc biết bà là mẹ của Mẫn An Chu, tôi đã siết chặt quai túi xách, căng thẳng đến mức tay run rẩy.
Mẹ anh ta nhanh chóng gọi tôi ra ngoài nói chuyện.
“Cháu và Tiểu Chu bên nhau bao lâu rồi?” Bà hỏi thẳng, không vòng vo.
“Ba năm.”
“Hai người không hợp.” Một câu nhẹ tênh, dập tắt hết mọi ảo tưởng trong tôi.
Tôi mơ hồ không biết nên đáp ra sao, bà ấy lại cười nhẹ, tiếp lời:
“Cháu biết vì sao không hợp không?”
“Hai đứa không cùng thế giới. Tính cách con trai tôi tôi hiểu rõ. Nó chỉ quá mềm lòng thôi. Lọ Lem thì cứ ở trong truyện cổ tích, bước ra đời thật là loạn hết. Đúng không?”