Giang Hòa - Chương 1
1
Giáng Sinh năm nay, bạn trai tôi – Mẫn An Chu – nổi như cồn.
Nhưng chính anh ta vẫn chẳng hay biết gì.
Trước lễ, anh ấy từng gọi cho tôi:
“Giáng Sinh công ty không được nghỉ, anh phải làm gương cho nhân viên, nên không về được, em ngủ sớm nha.”
“Vậy đêm Giáng Sinh thì sao, hôm đó anh cũng không về à?”
Giọng anh ấy thoải mái, như đang cười trêu tôi:
“Sao vậy? Nhớ anh à? Vậy thì sau lễ anh về sớm với em, chịu không?”
Tôi chỉ “ừ” một tiếng cho qua rồi cúp máy.
Không còn tiếng người, căn phòng lập tức chìm vào im lặng như ch.t.
Máy tính bảng trên bàn vẫn sáng màn hình, hiện rõ cảnh anh ta đang vòng tay ôm eo người con gái khác, tươi cười ngây ngất trước ống kính.
Để giúp tôi vẽ chính xác hơn, khách hàng còn gửi thêm mấy bức ảnh nữa.
Ảnh nào cũng là anh ta – Mẫn An Chu – cười không thấy tổ quốc, nghiêng ngả như trẻ con.
Tôi quen Mẫn An Chu từ hồi cấp ba, khi ấy anh ta lạnh lùng, ít nói, hầu như chẳng bao giờ nở nụ cười.
Năm năm bên nhau, anh ta vẫn luôn giữ vẻ điềm đạm xa cách, như một đoá hoa cao lãnh không thể chạm tới.
Vậy mà trong ảnh, anh ấy lại khác hoàn toàn — tươi sáng, rực rỡ, ấm áp…
Thì ra không phải anh ta không biết cười.
Chỉ là tôi chưa từng khiến anh ta muốn cười.
Tôi đã theo đuổi anh ta bao nhiêu năm, từng nghĩ sự xa cách ấy là vì tính cách, vì xuất thân, vì khoảng cách.
Không ngờ, chỉ đơn giản là… tôi không phải người khiến anh ta rung động.
Tôi ngồi đờ ra nhìn trần nhà, tiếng thở dài tan vào trong gió lạnh, không chút hồi âm.
Sau đó, tôi mở livestream, tự giám sát mình làm việc.
Từng nét một, tôi vẽ lại gương mặt Mẫn An Chu và người con gái kia, đúng như yêu cầu trong ảnh.
Làm việc ngày đêm đến mức quên cả thời gian, cho đến khi nhỏ bạn thân đạp cửa xông vào, lôi tôi ra ngoài.
“Mày đó, đến lễ rồi mà còn ru rú trong nhà, muốn mốc meo luôn à?”
Tôi sững sờ hỏi: “Hôm nay là… Giáng Sinh sao?”
Nó chớp mắt nhìn tôi: “Chứ còn gì nữa? Không Giáng Sinh thì tao rảnh hơi mà mò tới à?”
Tôi tắt máy, thay đồ rồi ra ngoài.
Chưa đến tối nhưng đường phố đã sáng rực, cửa hàng giăng đèn rực rỡ.
Ven sông, đèn lấp lánh mờ ảo đến chói mắt.
Mùi bánh kem ngọt dịu xen lẫn hương nước hoa sực nức.
Bạn thân tôi ngó quanh rồi hỏi:
“Cái ông bạn trai mặt lạnh của mày đâu, sao dạo này chẳng thấy tăm hơi gì? Đừng nói là lễ lạt mà vẫn ở công ty nha?”
Tôi nắm chặt tay áo, khẽ lắc đầu, đến cả sức trả lời cũng không có.
Bất ngờ, nó vỗ vai tôi, tay chỉ về phía trước:
“Kia… kia có phải là Mẫn An Chu không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn theo.
Chỉ một giây thôi, toàn thân tôi cứng đờ.
Bên lan can sát sông, một cặp nam nữ đứng cạnh nhau.
Anh ta mặc áo khoác dài lịch thiệp, tuấn tú; cô gái bên cạnh váy ngắn phối tất đen, quyến rũ gợi cảm.
Người qua lại trên phố ai nấy đều tràn ngập niềm vui.
Chỉ có tôi, đứng giữa đám đông ấy, mang gương mặt thất thần tê dại.
Gió lạnh thổi qua, thổi đến tận lòng, nước mắt suýt rơi.
Bạn thân tôi đang định nói gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt tôi liền im bặt.
Tôi run rẩy rút điện thoại từ trong túi áo,
Nhấn vào khung chat ghim đầu, gọi đi một cuộc video.
Trong tầm mắt, Mẫn An Chu cúi đầu nhìn điện thoại.
Nụ cười trên môi anh ta khựng lại, lông mày chau chặt.
Rồi anh ta… từ chối cuộc gọi.
Tôi không chịu thua, gọi lại.
Gọi đi gọi lại nhiều lần, cuối cùng anh ta cũng bắt máy.
Giọng vẫn khó chịu không giấu nổi:
“Không phải anh nói đang làm ở công ty sao? Em gọi mãi có chuyện gì gấp à?”
Tôi im lặng vài giây, rồi chỉ nói đúng một câu:
“Quay lại đi.”
Anh ta bỗng khựng lại, cả người đông cứng.
Trên phố người đông nghịt, ánh đèn loang loáng, nhạc nền rộn rã.
Một giây… dài như một tiếng đồng hồ.
Mẫn An Chu vội vàng nói:
“Có người gọi anh, anh phải đi đây.”
Rồi cúp máy.
Tiếng tít tít lạnh lẽo vang lên, như dội vào tim tôi, kéo nó rơi xuống đáy vực sâu.
2
Bài đăng tối qua đã bắt đầu thu hút sự chú ý.
Một vài người nhận ra tôi, lần theo mạng xã hội tìm đến.
Vừa tò mò vừa sửng sốt, hỏi han lòng vòng, tất cả chỉ vì một câu hỏi duy nhất:
“Mẫn An Chu thật sự ngoại tình à?”
Những câu hỏi ấy trùng khớp với chất vấn của nhỏ bạn thân:
“Mẫn An Chu ngoại tình thật à? Không thể nào… sao anh ta dám ngoại tình? Hồi còn đi học, trông anh ta như kiểu lãnh cảm luôn ấy. Haha, tức quá mà buồn cười, hóa ra đây mới là bản chất thật của anh ta sao?”
Nó giận đến đỏ mặt, quay sang thấy vẻ mặt tiều tụy của tôi thì bỗng đỏ hoe mắt.
Nó nhào tới ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng:
“A Hòa, tao biết mày ấm ức. Là do thằng Mẫn An Chu không xứng với mày.”
Tôi ngồi chết lặng trên ghế, bất ngờ bị ôm vào lòng.
Như người suốt mùa đông bị rét buốt lâu ngày, đột nhiên được một tia ấm áp len vào.
Nước mắt chậm rãi rơi xuống, muộn màng mà không thể ngăn được.
Tôi và Mẫn An Chu quen nhau từ hồi cấp ba, khi ấy chúng tôi là bạn cùng bàn.
Anh ta là kiểu học sinh xuất sắc điển hình, con nhà giàu, đẹp trai, khí chất cao quý. Còn tôi thì chỉ là một học sinh bình thường, học lực bình thường, gia thế bình thường, như cái bóng mờ không ai để ý.
Hồi đó, Mẫn An Chu đúng chuẩn “cao lãnh chi hoa” nổi tiếng trong trường.
Người muốn tiếp cận anh ta nhiều không đếm xuể.
Tôi vẫn ngoan ngoãn làm việc của mình, nhưng vì ngồi cạnh Mẫn An Chu nên bị rất nhiều người tìm đến làm quen.
Bọn họ nhét vào tay tôi đủ loại thư tình, bánh kẹo, nhờ chuyển giúp cho anh ta.
Mẫn An Chu lúc đó rất lạnh nhạt, tính cách cô độc, không bao giờ nhận lấy thiện ý của bất kỳ ai.
Chỉ riêng tôi – bạn cùng bàn – là được anh ta giữ chút thể diện. Thứ gì tôi chuyển hộ, đôi khi anh ta cũng nhận lấy.
Thư tình thì vứt đi hết, còn bánh kẹo thì giữ lại cho tôi.
Giống như thực vật chẳng thể từ chối ánh sáng, tôi khi ấy tự ti và nhạy cảm, cũng chẳng thể kháng cự nổi một người rực rỡ như Mẫn An Chu.
Có lần có người cố tình trêu chọc, nói tôi là “vợ nuôi từ nhỏ” của Mẫn An Chu vì toàn ăn kẹo của anh ta.
Tôi căng cứng cả người, không dám nhúc nhích.
Mẫn An Chu liếc tôi một cái, rồi lại lạnh nhạt quét mắt qua đám người kia, giọng lạnh băng:
“Các người không hiểu thế nào là tôn trọng à? Đã gọi là đùa thì cũng phải khiến người ta thấy buồn cười mới gọi là đùa.”
Mấy đứa đó xấu hổ đỏ mặt, im bặt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi trống vắng không tên.
Buổi họp mặt sau khi tốt nghiệp, tôi lấy hết dũng khí, đặt mua một bó hoa hồng tỏ tình.
Vốn định tìm chỗ vắng người để đưa, ai ngờ bó hoa lại bị chuyển phát đến tận phòng ăn riêng, anh giao hàng còn gọi to tên tôi.
Giữa ánh mắt mọi người, tôi lúng túng nhận lấy bó hoa, quay lưng lại, đưa cho Mẫn An Chu.
Tôi căng thẳng đến hoa mắt, nói cũng cà lăm.
Tôi vẫn nhớ rõ lúc ấy, ngay chính giữa tầm nhìn, Mẫn An Chu không còn vẻ điềm tĩnh như mọi khi nữa.
Mặt anh ta tái nhợt, đứng ngẩn người hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu:
“Xin lỗi.”
Tôi không cam lòng.
Tôi cố gắng thi vào cùng trường đại học với anh ta, chủ động hẹn gặp, nhắn tin trò chuyện, bám riết lấy suốt một năm trời, cuối cùng mới hái được đóa cao lãnh chi hoa kia.
Ngày chúng tôi chính thức bên nhau, Mẫn An Chu vẫn không có lấy một nụ cười, chỉ máy móc thông báo:
“Anh chấp nhận lời tỏ tình của em. Giờ chúng ta là người yêu rồi.”
Tôi vui đến mức tay run lẩy bẩy, tim đập thình thịch, cảm giác như ánh sáng mà tôi đuổi theo bấy lâu nay cuối cùng cũng rơi vào lòng mình.
Khi đó tôi chẳng nghĩ nhiều đến chuyện anh ta có thích tôi nhiều như tôi thích anh ta không.
Tôi chỉ đơn giản, cố chấp nghĩ rằng – chỉ cần có một ngày anh ấy thích tôi, như vậy là đủ rồi.
Tôi không kìm nổi, bật khóc.
Bạn thân dịu dàng dỗ tôi, vừa lau nước mắt vừa nói:
“Tao biết mà, biết hết mà. A Hòa của tao đã phải chịu đựng nhiều rồi. Tao nhất định sẽ không để yên cho nó.”
Tôi nhớ hôm chúng tôi chính thức bên nhau, tôi cũng đã khóc. Khi đó, bạn thân thở dài an ủi tôi, giọng nói mang theo tiếc nuối:
“A Hòa à, mày bảo anh ta là ánh sáng của mày, nhưng mày chưa bao giờ ngoảnh lại nhìn chính mình cả.”
“Mày xinh đẹp, yêu ai thì dám yêu dám hận, còn khéo léo biết cách quan tâm người khác.”
“Mày cũng là ánh sáng đó.”