Giấc Mộng Năm Xưa - Chương 4
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
LÃO PHẬT GIA XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
10.
Tôi chính thức đệ đơn khởi kiện ly hôn.
Cuối tuần trước ngày mở phiên tòa, tôi đến nhà họ Hứa đón Niệm Niệm. Con bé vui vẻ ôm theo chú chó nhỏ lên xe:
“Mẹ ơi, con đặt tên cho nó là Tuyết Cầu, có hay không?”
“Hay lắm! Tuyết Cầu vị gì thế nhỉ?”
Niệm Niệm ngẩn người, rồi úp mặt vào Tuyết Cầu hít lấy hít để, ngơ ngác hỏi:
“Mẹ ơi, trên đời có loại kem nào có mùi chó con không?”
Tôi bật cười ha hả, Niệm Niệm cũng cười khanh khách:
“Kem mùi chó con, chó con mùi kem~”
Tuyết Cầu chạy khắp sân, khi thì cào vào chậu hoa, khi thì rượt đuổi chuồn chuồn. Niệm Niệm tò mò nhìn quanh, đặc biệt hứng thú với giá vẽ và dụng cụ của tôi.
Tôi dựng thêm một khung vẽ cho con, không dạy lý thuyết hay căn bản gì cả.
Chỉ cần vẽ bằng trí tưởng tượng, với trẻ con, điều quan trọng nhất là hứng thú. Trong mắt con trẻ, luôn có một thế giới riêng của chúng.
Chơi suốt cả buổi chiều, tôi và Niệm Niệm cùng tắm rửa sạch sẽ, rồi vừa ăn kem thật sự vừa trò chuyện.
Niệm Niệm bất chợt hỏi:
“Mẹ ơi, mẹ với bà nội… không làm bạn được à?”
Tôi suy nghĩ rồi hỏi:
“Có phải bà nội nói mẹ không tốt không?”
Niệm Niệm hơi lưỡng lự:
“Niệm Niệm không được nói xấu người khác sau lưng.”
Tôi mỉm cười xoa đầu con:
“Niệm Niệm làm đúng rồi. Mẹ với bà nội không làm bạn được cũng chẳng sao cả. Ở trường con có bạn thân, nhưng về nhà con vẫn chơi với bạn khác mà, đúng không?”
“Bà nội không thích mẹ, mẹ cũng không thích bà nội, nhưng cả hai đều yêu Niệm Niệm. Niệm Niệm có thể yêu cả mẹ và bà nội cùng lúc, không sao hết.”
Mắt Niệm Niệm sáng rỡ lên:
“Mẹ ơi, vậy lần sau… con có thể mời ba tới chơi nữa được không?”
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu:
“Mẹ và ba cũng không làm bạn được nữa rồi. Nhưng như bây giờ chẳng phải cũng rất tốt sao? Niệm Niệm có hai ngôi nhà, ba mẹ vẫn yêu con như trước.”
Trẻ con thật ra rất dễ dỗ, cũng dễ bị phân tâm. Tôi không ngờ mấy năm qua, nhà họ Hứa dạy dỗ Niệm Niệm khá tốt, điều này khiến tôi có phần bất ngờ.
Hôm sau, khi đưa Niệm Niệm trở lại nhà họ Hứa, tôi gặp Hứa Dịch.
Anh đang trồng hoa trong vườn, cả người gầy rộc đi trông thấy, quầng thâm dưới mắt rõ ràng, trông vô cùng tiều tụy.
Niệm Niệm vội vàng mang bức tranh vẽ chú Tuyết Cầu đi khoe với bà nội, chỉ còn tôi và Hứa Dịch đối diện trong sân.
Anh im lặng hồi lâu rồi khẽ nói:
“Vi Vi, ở lại nói chuyện với anh một chút… được không?”
Ban đầu tôi định quay đi ngay, nhưng thấy gương mặt anh buồn bã quá mức, tôi đổi ý:
“Được.”
Tôi và anh cùng dạo bước trong khu vườn biệt thự. Đầu hè, cây cối xanh rì, hoa nở rực rỡ.
Trên con đường lát đá giữa vườn, Hứa Dịch chợt cất lời:
“Vi Vi… chúng ta thật sự không thể quay lại sao?”
Tôi khẽ lắc đầu. Anh thoáng bàng hoàng, ánh mắt mờ mịt:
“Anh lạc đường mất rồi. Khi anh tìm được đường về, thì em đã không còn ở đó nữa…”
“Hứa Dịch, chẳng ai sẽ mãi đứng chờ ở nguyên chỗ cũ đâu.”
Anh lắc đầu đầy đau đớn:
“Vi Vi, đến giờ anh vẫn không thể tin em thật sự không còn yêu anh nữa… Làm sao em có thể không yêu anh chứ? Anh từng là người em bất chấp cả mạng sống để bảo vệ mà!”
“Hãy buông bỏ quá khứ đi, Hứa Dịch. Buông ra rồi, trước mắt sẽ là trời cao biển rộng. Còn em, em đã buông bỏ rồi.”
“Anh không buông được… Vi Vi… sao anh có thể buông được…”
“Cho dù đi đến đâu, cũng không thể quay lại quá khứ. Rồi anh sẽ buông được thôi.”
11.
Hứa Dịch nhất quyết không chịu ly hôn.
Phiên sơ thẩm không tuyên án ly hôn, luật sư nói điều này rất bình thường, chỉ cần sống ly thân một năm, phúc thẩm gần như chắc chắn sẽ giải quyết được.
Một năm sau, phiên phúc thẩm thành công. Tôi và Hứa Dịch chính thức ly hôn. Tài sản được chia gần như đúng như yêu cầu ban đầu của tôi, quyền nuôi con cũng về tay tôi.
Tôi mang đi gần nửa gia sản của Hứa Dịch, chính thức trở thành một “phú bà độc thân vui tính”.
Tác phẩm dự thi của tôi đoạt giải, được xem như ngôi sao mới trong giới thiết kế trang sức. Studio của chị Giang Dao phát triển rực rỡ, còn tôi thì sống một cuộc đời vừa bận rộn vừa hạnh phúc.
Tạ Trần Nhiên – đàn anh năm xưa từng tỏ tình với tôi, nhưng tôi từ chối. Chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ bạn bè.
Tôi không muốn bước vào một mối tình mới quá sớm. Ba mươi tuổi, tôi chỉ muốn tìm lại chính mình.
Niệm Niệm vẫn giữ nguyên nếp sinh hoạt trước đó. Tôi không từ chối việc giáo dục theo kiểu tinh anh mà nhà họ Hứa theo đuổi – mọi điều tốt nhất, đều dành cho con.
Tôi không bỏ lỡ bất kỳ buổi họp phụ huynh hay hội thao nào của Niệm Niệm. Con bé luôn tự hào giới thiệu với thầy cô và bạn bè rằng, mẹ của em là một họa sĩ.
Ba mẹ con – tôi, Niệm Niệm và chú chó Tuyết Cầu sống vui vẻ trong khu vườn nhỏ. Niệm Niệm rất thích vẽ, hơn nữa còn bộc lộ năng khiếu hiếm có.
Tôi chưa từng nói xấu nhà họ Hứa với con, và từ lời nói vô tình của Niệm Niệm, tôi cũng nhận ra—hiện tại, người nhà họ Hứa dường như cũng rất ít khi nói xấu tôi trước mặt con.
Mọi thứ đều đang dần tốt lên.
Tháng Chín, trời thu cao và trong, gió nhẹ mà mát.
Tôi dựng lò nướng trong sân, mời các đồng nghiệp ở studio tới tụ họp.
Niệm Niệm đeo tạp dề, tỉ mẩn xiên thịt suốt mấy tiếng, nghiêm túc tuyên bố sau này muốn làm đầu bếp nướng xiên.
Tôi cười nghiêng ngả. Hồi nhỏ tôi cũng từng nói câu y hệt, quả là con nhà tông.
Mọi người tụ họp trong sân, chơi bài, tám chuyện, ăn xiên nướng, cười đùa rôm rả đến tận lúc trăng lên mới rời đi.
Hồi tưởng những ngày từng chìm trong vũng bùn tăm tối, có vài ký ức đã bắt đầu nhòe dần theo thời gian.
Chuyện xưa như một giấc mộng. Bao nhiêu đau thương, sớm đã được chữa lành tự lúc nào.
________________________________________
- Phiên ngoại – Mùa Hè Vô Tận (1)
Tính đến nay, đã gần mười năm kể từ khi ly hôn với Trần Vi.
Thời gian không xóa nhòa tất cả, mà trái lại, cuốn trôi đi mọi ngụy biện tự dối mình, để lộ ra sự thật đau đớn khắc cốt ghi tâm.
Hứa Dịch vẫn thường mơ thấy cô gái có đôi mắt phượng sáng ngời năm ấy.
Cô nắm tay anh, chạy vội qua con hẻm nhỏ trong đêm khuya, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn đường lờ mờ.
Trong giấc mơ, trái tim anh đập thình thịch.
Là Vi Vi, anh lại tìm thấy cô rồi, cô lại chịu nắm lấy tay anh rồi…
Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, cô lại biến mất.
Anh lảo đảo chạy khắp hẻm tối tìm kiếm trong vô vọng.
Tỉnh dậy trong nước mắt—thì ra, cô thật sự không cần anh nữa rồi.
Lúc phiên sơ thẩm không xử ly hôn, Hứa Dịch từng nghĩ vẫn còn cơ hội.
Dù sao họ cũng từng yêu nhau như vậy, anh cũng chưa từng thực sự phản bội, sao lại không thể quay đầu?
Anh bắt Tô Lăng đi xin lỗi Trần Vi, giải thích rằng hai người chưa từng làm gì vượt giới hạn, càng không hề có hứa hẹn gì với nhau.
Tô Lăng không chịu. Cô vốn dịu dàng nhỏ nhẹ, lúc đó lại gào khóc như phát điên:
“Em rốt cuộc là gì trong lòng anh?”
Hứa Dịch im lặng thật lâu, sau đó đáp:
“Anh chưa từng thích em, càng không định ly hôn để cưới em. Anh tưởng em hiểu.”
Tô Lăng phát điên, đập nát cả văn phòng của anh.
Một tuần sau, cô rút toàn bộ vốn nhà họ Tô ra khỏi công ty.
Hai tháng sau, cô vội vàng kết hôn với một đại gia góa vợ hơn mình hai mươi tuổi.
Trần Vi từng nói: ngoài chuyện liên quan đến Niệm Niệm, Tô Lăng thực ra chẳng sai gì cả.
Nhưng Hứa Dịch không nghĩ vậy. Anh cần đổ lỗi cho Tô Lăng, để mình trông đỡ tệ hơn một chút.
Chỉ là trong thâm tâm anh hiểu rõ—những ngày tháng lạnh nhạt với Trần Vi, những khoảnh khắc gần gũi cùng Tô Lăng, giây phút tim đập mạnh khi nhảy bungee với cô ta…
Anh chẳng vô tội gì cả. Không phải chưa vượt giới hạn, mà chỉ là… thời điểm chưa tới.
Anh thầm mừng vì Trần Vi nổi giận sớm, trước khi mọi chuyện đi quá xa.
Anh lặp lại những điều từng làm lúc theo đuổi cô—mang hoa, nấu canh, hát bài hát cô thích—nghĩ rằng mọi thứ có thể làm lại từ đầu.
Đáng tiếc, cô gái năm xưa—người chỉ cần một chậu hoa, một bát canh, một bài hát là có thể vui vẻ cả ngày—đã không còn nữa.
Người phụ nữ Trần Vi của hiện tại, khi nhìn anh, trong mắt không còn tình yêu, cũng chẳng có oán hận.
Chỉ có sự bình thản xa cách, cùng một tia thấu hiểu xen lẫn thương hại.
Ra khỏi tòa sau phiên phúc thẩm ly hôn, cô nói với anh:
“Hứa Dịch, hãy bước tiếp đi. Phía trước, vẫn còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ anh.”
Nhưng anh không biết—tốt đẹp ở đâu?
Công ty thì nội loạn ngoại công, bản thân anh lao đao khốn đốn, suýt nữa vì bị đại ca dồn ép mà làm ra chuyện dại dột.
Mẹ Hứa ngày ngày càm ràm, bảo không bằng “cái người trước đó”, bảo con trai bà chẳng giỏi giang gì bằng con người ta sinh ra.
Anh làm như không nghe thấy, nhưng nét chán chường hiện rõ trên mặt.
Niệm Niệm là người duy nhất trong nhà họ Hứa còn giữ được tiếng cười. Chỉ những lúc cuối tuần, khi con về thăm, căn nhà u ám mới có chút sức sống.
Niệm Niệm ngày càng xuất sắc, vẫn thân thiết với mọi người, không hề lạnh nhạt.
Ngay cả mẹ Hứa cũng phải thừa nhận: Trần Vi dạy con rất tốt. Bà còn từng lén hỏi Niệm Niệm xem mẹ con có đang yêu ai không.
Nhưng Niệm Niệm thông minh, luôn giả vờ ngây ngô, không chịu trả lời. Sau đó, lại lén nói với anh:
“Ba à, ba đừng đợi mẹ nữa… mẹ không thích ba làm vậy đâu.”
Dừng lại một chút, Niệm Niệm nói thêm:
“Hồi trước con và Trần Tư Minh là bạn thân, sau này cậu ấy làm con buồn. Con tha thứ rồi, nhưng tụi con không còn là bạn thân nữa.”
Thấy không? Ngay cả một đứa trẻ cũng hiểu đạo lý đơn giản đó.
Còn có người lớn, đến lúc đầu rơi máu chảy vẫn chưa chịu tỉnh ra.
- Phiên ngoại – Mùa Hè Vô Tận (2)
Hứa Dịch hiểu rõ, giữa anh và Trần Vi, đã là nước đổ khó hốt.
Anh dốc toàn tâm toàn lực cho công việc, dứt khoát cắt đứt mọi tin đồn tình ái.
Nhưng không ngờ, vài năm sau, vẫn bị lôi vào một vụ bê bối tình cảm oái oăm.
Tô Lăng sau khi kết hôn đã ngoại tình, nuôi nhân tình bên ngoài. Vị phú hào kia vốn cũng mắt nhắm mắt mở, miễn sao đừng làm lớn chuyện.
Nào ngờ cô ta quá hồ đồ, mang thai rồi không biết con là của ai, ôm hy vọng mong manh mà sinh con ra.
Phú hào cao tuổi có được con muộn, mừng rỡ vô cùng, liền chuyển thêm nhiều tài sản vào tên Tô Lăng.
Tô Lăng trong lòng áy náy, lén đi làm xét nghiệm ADN, lại bị phú hào phát hiện – đứa trẻ chẳng phải con ông ta.
Tô Lăng bị đuổi thẳng ra khỏi nhà, đứa trẻ thì bị giữ lại, trở thành công cụ trả thù của phú hào.
Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến Hứa Dịch.
Đáng tiếc, người tình của Tô Lăng lại có ngoại hình giống Hứa Dịch đến bảy, tám phần, đến cả kiểu tóc, trang phục cũng cố tình bắt chước.
Khi ảnh paparazzi lan truyền khắp mạng, dân mạng ngay lập tức nhận ra sự trùng hợp kỳ lạ này.
Mối quan hệ cũ giữa Hứa Dịch và Tô Lăng bị đào xới đến tận cùng, đoạn video “giấc mộng ban ngày” nhảy bungee cũng bị phát tán điên cuồng.
Chuyện năm xưa Tô Lăng phá tan văn phòng Hứa Dịch sau khi bị chia tay cũng bị khui lại.
Cả việc Hứa Dịch bao năm nay dốc sức làm việc, không gần gũi phụ nữ, cũng bị đồn thành vì vẫn còn vương vấn Tô Lăng.
Dù sao thì, cũng chẳng mấy người biết—giữa hai cái tên Hứa Dịch và Tô Lăng, từng có một người vợ tên Trần Vi, kết hôn bảy năm, rồi lặng lẽ ly hôn.
Và thế là—câu chuyện “tình yêu thuần khiết” giữa Hứa Dịch và Tô Lăng, từ chỗ buồn cười thành ra… vô cùng hợp lý.
Thể diện mất sạch, ông phú hào nổi giận, bắt đầu chèn ép chuyện làm ăn của Hứa gia.
Bao nhiêu năm Hứa Dịch dốc sức vực dậy công ty, vừa khởi sắc chút đã gặp ngay sóng gió.
Công tử hào môn, từ năm hai mươi tuổi, đã từng vùng vẫy, từng có tất cả, từng mất tất cả—cuối cùng cũng phải về điểm xuất phát, chấp nhận hôn nhân thương mại như một cuộc liên minh.
Hứa Dịch khẽ nhíu mày, gương mặt tối sầm lại:
“Trần Vi, em lại đang giở cái tính trẻ con gì đấy?”
Anh và vị “vợ mới” công khai kết hôn rình rang, vợ chồng thường xuyên cùng nhau xuất hiện trước công chúng, ân ái tình cảm, phối hợp ăn ý.
Nhờ cả hai đồng lòng, chuyện cũ của Tô Lăng cũng dần lắng xuống. Vị phú hào cũng ngừng gây sự với Hứa gia, cưới thêm một cô vợ trẻ dịu dàng xinh đẹp, cưng chiều hết mực.
Hứa gia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cuộc sống dần trở lại quỹ đạo.
Nhiều năm sau, vào đầu thu.
Sáng sớm, Hứa Dịch chuẩn bị đến công ty, vợ anh như thường lệ đứng tiễn nơi cửa.
Hứa Dịch lại tái phát khô mắt, mắt đau rát không chịu nổi. Vợ anh chỉnh lại cà vạt cho anh, động tác dịu dàng chu đáo, nhưng lại vờ như không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe đầy tia máu ấy.
Anh nén bực bội bước xuống bậc thềm, chợt một cơn gió lùa qua, cả vườn cẩm tú cầu lay nhẹ theo gió, khiến anh sững người, như vừa rơi vào mộng cảnh.
Nhiều năm trước, trong khu vườn nhỏ ấy, anh ngồi tựa trên ghế nằm, Trần Vi nhỏ từng giọt thuốc vào mắt cho anh, khiến cả thế giới trước mắt mát lạnh.
Mở mắt ra—là gương mặt cười rạng rỡ ngay trước mắt.
Những kỷ niệm ấy, giờ như thể kiếp trước. Trong lòng anh, có thứ gì đó lặng lẽ đứt gãy.
Trần Vi từng nói cô thích cẩm tú cầu, bởi vì loài hoa này còn có một cái tên khác—”Vô Tận Hạ”.
Đáng tiếc, hạ có tận, duyên cũng tàn.
Chuyện cũ đã qua, chẳng thể quay đầu. Một tấc tương tư, một tầng tro bụi.
Có lẽ, anh nên nghe lời Trần Vi… buông bỏ quá khứ, bước tiếp về phía trước.
Buổi chiều hôm ấy, khi vợ anh đang nhàn nhã uống cà phê trong phòng khách, người làm vườn bước vào báo:
“Hứa tiên sinh dặn thay toàn bộ cẩm tú cầu ngoài vườn bằng hoa trà. Phu nhân muốn chọn màu và giống nào, xin cho biết.”
Vợ anh hơi ngạc nhiên, trên mặt lướt qua một nét giễu cợt mơ hồ, rồi nhẹ nhàng đặt tách cà phê trở lại đĩa sứ mỏng:
“Để anh ấy chọn đi, anh ấy thích là em thích.”
Người làm vườn lui ra. Cô bước lên lầu, mở ngăn kéo bàn trang điểm, bên trong là vài món trang sức thường ngày được sắp đặt như vô tình.
Cô lấy ra một chiếc trâm hoa trà, nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa.
Cô từng nói mình thích hoa trà—không ngờ Hứa Dịch vẫn còn nhớ.
Nhưng anh không biết, thế gian có hàng vạn đóa hoa trà, thứ duy nhất cô khắc ghi trong lòng… chỉ có một đóa.
Cô không giống những kẻ ngốc nghếch kia—cho rằng cứ trồng đầy một vườn hoa giống hệt, là có thể lưu giữ điều gì đó.
Có những thứ, một khi đã buông tay, thì chẳng còn tư cách để có lại.
Giống như chiếc trâm hoa trà này—kể từ khi kết hôn, cô chưa từng đeo lại một lần nào nữa.