Giấc Mộng Năm Xưa - Chương 1
1.
Vừa bước vào nhà, Hứa Dịch đã xoa bụng, ngồi phịch xuống sofa.
“Vi Vi, em nấu rượu nếp trứng chưa?”
“Bụng anh khó chịu suốt nửa tháng bên đó, thật sự chịu hết nổi rồi.”
Trước đây, vào những lúc như vậy, tôi nhất định sẽ hỏi han ân cần, rồi bưng rượu nếp nóng hổi ra cho anh uống, nhìn anh uống cạn.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ đứng ở ban công, tiếp tục tô màu lên tranh sơn dầu, chẳng nhúc nhích.
Anh hơi ngạc nhiên, nhíu mày, lấy trong vali ra một hộp giày, mở ra và đưa đến trước mặt tôi:
“Anh có quà cho em. Nhìn xem, có thích không?”
Một đôi cao gót mũi nhọn màu bạc, cao bảy phân, kiểu dáng vừa không hợp gu vừa không thể mang.
Tôi liếc nhìn, rồi quay đầu tiếp tục vẽ.
Kiên nhẫn của Hứa Dịch cạn sạch. Anh ném hộp giày xuống sàn, nắm lấy tay tôi:
“Chẳng phải chỉ là không ở bên em vào ngày kỷ niệm thôi sao? Anh đã mua quà rồi, cũng đã nhờ người gửi hoa. Em còn muốn gì nữa?”
Tôi bình thản nhìn anh: “Quà là anh chọn à?”
Ánh mắt anh lướt qua một tia lúng túng rồi biến mất, “Là Tô Lăng chọn. Anh đâu rành mấy món phụ nữ thích, nên nhờ cô ấy chọn hộ. Nhân viên bảo đó là hàng hiệu cao cấp mùa mới. Sao, vậy cũng sai sao?”
“Hoa cũng là cô ta chọn à?”
“Cô ấy tiện thể nhờ trợ lý ở trong nước sắp xếp luôn. Em rốt cuộc đang giận cái gì vậy?”
Tôi gỡ tay anh ra, đặt cọ vẽ xuống, bình thản nói: “Không giận gì cả. Ly hôn đi.”
Hứa Dịch nhướng mày, sắc mặt sầm xuống: “Trần Vi, em lại bày trò gì nữa đây?”
“Em gần 30 tuổi rồi, có cần phải trẻ con như vậy không? Chỉ vì một ngày kỷ niệm mà đòi ly hôn?”
“Anh và Tô Lăng đi công tác là vì công việc. Hai bọn anh bôn ba khắp nơi, còn em thì ở nhà yên ổn. Em không thấy quá đáng khi suốt ngày gây chuyện à?”
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh, không nói một lời.
Anh tháo lỏng cà vạt, cố gắng nén giận: “Anh vừa xuống máy bay, không muốn cãi nhau với em. Anh đi tắm, em ngồi đó tự suy nghĩ lại đi.”
Đôi cao gót bạc đắt tiền bị vứt mỗi chiếc một nơi trên sàn.
Tôi cười chua chát. Hứa Dịch đã quên rồi—chân tôi bị thương, căn bản không thể mang cao gót.
Anh quên nhanh thật. Dù vết thương ấy, chính là vì cứu anh mà có.
Năm đó anh bị bắt cóc, lúc bị bọn chúng chuyển đi, anh tìm cơ hội nhảy khỏi xe, chạy vào con ngõ nơi tôi ở trọ.
Lúc đường cùng, gặp tôi vừa tan ca đêm, tôi kéo anh chạy trốn vào một tầng hầm gần đó.
Kẻ bắt cóc đuổi sát sau lưng. Đến phút nguy cấp, tôi cắn răng ôm anh lăn xuống tầng hầm, khiến chân gãy, để lại di chứng.
Chúng tôi quen nhau từ đó, yêu nhau. Anh từ chối hôn ước gia đình sắp đặt, nhất quyết lấy tôi.
Mà Tô Lăng… chính là người được sắp đặt đó.
2.
Tô Lăng và anh môn đăng hộ đối, từ nhỏ đã thích anh, hai nhà vốn định đính hôn.
Chỉ tiếc tôi – một “lọ lem” chẳng biết từ đâu xuất hiện khiến Hứa Dịch bất chấp tất cả, nhất quyết cưới.
Cưới một cô gái mồ côi, không tiền không thế, Hứa Dịch lập tức bị thất thế trong cuộc chiến gia tộc, suýt nữa bị con cả của bà cả đẩy khỏi hội đồng quản trị.
Vì chuyện đó, mẹ Hứa căm ghét tôi tận xương tủy. Sau khi tôi sinh con trai, bà chỉ nhìn một cái rồi cho người bế đi, nói phải tự mình nuôi dạy, kẻo hỏng mất.
Niệm Niệm giờ đã sáu tuổi, thời gian tôi được gặp con vô cùng ít ỏi.
Tôi đã cố đấu tranh, nhưng vô ích.
Trong mắt họ, việc cho tôi danh phận “thiếu phu nhân nhà họ Hứa” đã là ân huệ lớn lao.
Những thứ khác? Mơ tưởng.
Từ phòng tắm bước ra, Hứa Dịch vừa lau tóc vừa nói:
“Đừng cả ngày chỉ biết vẽ vời với suy nghĩ linh tinh. Cũng lo cho Niệm Niệm một chút đi. Cứ thế này, Tô Lăng còn giống mẹ nó hơn em.”
Thì ra anh cũng biết. So với tôi, Tô Lăng mới giống mẹ của Niệm Niệm.
Hai năm trước, Tô Lăng về nước, trở thành cổ đông trong công ty, cũng là cánh tay đắc lực nhất của Hứa Dịch.
Họ như hình với bóng, thậm chí đi công tác cũng ở chung phòng, nói là để… họp ban đêm.
Tô Lăng rất được lòng mẹ Hứa, ra vào nhà như thể chính là chủ nhân. Tin tức về con tôi bên nhà họ Hứa, tôi đều phải thông qua cô ta mới biết.
Trước đây, trong buổi họp phụ huynh của Niệm Niệm, Tô Lăng cố ý đưa tôi thông tin sai.
Khi tôi tới nơi thì buổi họp đã kết thúc. Cô ta nắm tay Niệm Niệm, đang chào tạm biệt giáo viên.
Giáo viên mỉm cười với cô ta: “Gặp cô rồi mới hiểu, bảo sao Hứa Niệm lại xuất sắc đến vậy!”
Niệm Niệm thân thiết dựa vào người Tô Lăng, cả hai đều mỉm cười ngọt ngào. Ai nhìn vào cũng nghĩ họ mới là mẹ con ruột.
Nghĩ đến đó, tôi nhẹ giọng cười:
“Thế thì tốt rồi. Sau này chúng ta ly hôn, Tô Lăng cũng đỡ mất công tạo dựng tình cảm với con.”
“Đủ rồi!” Tôi không ngờ khi nhắc đến chuyện ly hôn lần nữa, Hứa Dịch hoàn toàn mất bình tĩnh.
“Anh phải nói với em bao nhiêu lần nữa em mới hiểu hả?”
“Anh và Tô Lăng là vì công việc, công việc! Những năm qua em có biết anh vất vả thế nào không? Anh cả suýt đá anh ra khỏi hội đồng quản trị. Nếu không nhờ Tô Lăng, em tưởng em còn yên thân làm thiếu phu nhân chắc?”
“Anh đã nói rồi, nếu sinh thêm con, sẽ để em nuôi. Là do cái bụng em không chịu nghe lời!”
Tôi vốn không định nhắc đến chuyện nửa tháng trước, nhưng cảm xúc dồn nén không thể nén thêm nữa.
Tôi cười lạnh: “Ừ, anh nói đúng. Là do cái bụng tôi không chịu nghe lời… nên mới sảy thai.”
Hứa Dịch chết lặng: “Em nói gì cơ?”
Tôi nhìn thẳng vào anh, nước mắt tràn mi, mờ cả tầm mắt, không còn thấy rõ biểu cảm của anh.
“Bó hoa thủy tiên… ngày kỷ niệm bảy năm, chính anh đã gửi cho tôi, là hoa thủy tiên.”
“Choang!”
Chiếc cốc trong tay Hứa Dịch rơi xuống sàn, nảy lên trên tấm thảm rồi lăn đi một góc.
3.
Hoa thủy tiên là cơn ác mộng cả đời tôi.
Năm tôi mười bảy tuổi, ba qua đời vì bệnh, mẹ vì lo tiền chạy chữa mà vay nặng lãi, suốt ngày cau có, âu sầu.
Đêm giao thừa năm đó, tôi dùng tiền tiết kiệm mấy bữa sáng, mua được một chậu thủy tiên ngoài phố.
Vì nhà có tang, không thể có đồ gì mang sắc đỏ hay vui vẻ. Tôi nghĩ, có chậu hoa nở rộ này cũng xem như có chút không khí năm mới.
Tôi ôm chậu thủy tiên đi xuống dưới lầu, đúng lúc mẹ từ tầng bảy nhảy xuống.
Bọn chủ nợ chặn mẹ trong nhà, đòi tiền không được liền giở trò đồi bại. Mẹ bị làm nhục, áo quần xộc xệch, cuối cùng nhảy lầu.
Rơi ngay trước mặt tôi.
Màu máu loang khắp, hoa thủy tiên rơi xuống đất, những cánh hoa trắng rải khắp trong vũng máu đỏ thẫm.
Mùi hương nồng nặc của thủy tiên hòa cùng mùi máu tanh, khắc sâu vào não tôi như dao khắc, trở thành ký ức kinh hoàng nhất đời.
Năm đầu tiên khi tôi và Hứa Dịch ở bên nhau, anh từng vô tình mua về một chậu hoa thủy tiên.
Vừa vào nhà, thấy chậu hoa ấy, tôi lập tức phát bệnh, toàn thân co giật, không thể thở, cũng không nói nên lời.
Anh hoảng sợ, bế tôi chạy suốt một đoạn đường dài mới bắt được xe đến bệnh viện.
Sau đó, tôi kể cho anh nghe chuyện hoa thủy tiên.
Anh vừa khóc vừa ôm chặt tôi trong lòng: “Vi Vi, anh sẽ luôn ở bên em, cùng em quên hết những chuyện đó.”
Không biết từ lúc nào, lời thề ấy đã tan biến không còn tăm tích.
Cơn ác mộng của tôi, nay lại trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu giữa anh và cô bạn thanh mai.
Ký ức nhục nhã nhất đời tôi, cuối cùng lại trở thành vũ khí trong tay Tô Lăng để kết liễu tôi.
Chín năm, thứ mà tôi tưởng là cứu rỗi, hóa ra chỉ là một vực sâu khác.
Hứa Dịch nắm chặt tay tôi: “Khi nào em mang thai? Tại sao không nói với anh?”
Tôi khẽ rút tay về: “Còn chưa kịp phát hiện thì hoa thủy tiên của anh đã tới. Em được đưa vào viện, mới biết là đã sảy.”
Hứa Dịch cau mày trách móc: “Em bất cẩn quá, mang thai rồi mà cũng không biết?”
Tôi bật cười lạnh: “Chẳng phải do bó hoa thủy tiên Tô Lăng gửi sao?”
Anh ngập ngừng một lúc, rồi cầm điện thoại, gọi cho Tô Lăng.
“Sao hôm đó em nhờ trợ lý gửi cho Vi Vi hoa gì?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng của Tô Lăng: “Hả? Hoa ấy hả? Anh đợi chút, để em hỏi Tiểu Vương.”
Một lúc sau, giọng cô ta vang lên nhẹ nhàng: “Tiểu Vương nói là thủy tiên. Bộ phận hậu cần công ty đặt cả lô về, chất lượng tốt lắm, nên gửi cho chị dâu bó đẹp nhất. Sao thế anh?”
“…Không có gì.”
Hứa Dịch cúp máy, mím môi, giọng khô khốc: “Vi Vi, chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Tôi thấy buồn cười. Anh gọi cuộc điện thoại đó, chẳng qua là muốn tìm một lời giải thích hợp lý.
Tô Lăng không làm anh thất vọng. Quả thật rất hợp lý.
Lời nói dối khiến người ta tin, không phải vì nó quá cao siêu.
Mà vì có người, cần nó để tự lừa dối bản thân.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Người trước mặt này, có thực là Hứa Dịch năm nào từng ôm tôi khóc trong bệnh viện?
Anh quay mặt đi, không dám nhìn tôi.
Thì ra anh cũng biết xấu hổ. Hóa ra tự lừa mình cũng chẳng dễ dàng.
Tôi bỗng bật cười, nước mắt trào ra.
Anh buông nắm đấm đang siết chặt, nhẹ giọng nói: “Không còn cũng tốt. Tinh thần em hiện giờ vốn không thích hợp để sinh con, càng không thể tự mình nuôi con được.”