Giấc Mơ - Chương 4
25
Ta nghĩ đi nghĩ lại lời của Chung Hoài.
Năm đó sau khi phụ thân tử trận, hoàng đế để an ủi ta, đã ban hôn cho ta và phó tướng trẻ tuổi tài cao trong trận chiến năm đó là Chung Hoài, sau khi thành hôn còn thăng hắn làm tướng quân kỵ binh doanh trại Tây Sơn, lúc đó kể cả ta, mọi người đều cho rằng hắn nhờ vào Hầu phủ mới có được.
Bây giờ nghĩ lại, đây càng giống như là đang ban thưởng cho hắn.
Kết hợp với những lời hắn vừa nói, chẳng lẽ cái chết của phụ thân có liên quan đến hắn?
Vậy thì lúc trước ta lấy chuyện ban hôn ra uy hiếp, hắn sợ không phải là hoàng đế trách hắn không cần ta, mà là sợ hoàng đế trách hắn không trông chừng được ta.
Hoàng đế căn bản không quan tâm đến ta, chẳng trách trong mơ Chung Hoài lại đối xử với ta tệ bạc như vậy.
Nghĩ đến đây, ta đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
May mà sau khi hòa ly, ta bề ngoài say mê kiếm tiền, lo liệu chuyện kinh doanh của Túy Tiên Lâu và trang trại.
Không để bọn họ phát hiện ra điều bất thường, mới giữ được mạng sống.
Cũng may hoàng hậu những năm gần đây sức khỏe không tốt, chưa từng tham gia cung yến, Chung Hoài chưa từng gặp bà, mới giữ được mạng sống cho A Dao.
26
Ta bảo người thêm mắm thêm muối truyền chuyện Chung Hoài đến tìm ta ra ngoài, quả nhiên Tô Thanh ngày nào cũng cãi nhau với hắn.
Ép hắn phải chứng minh trong sạch, mỗi ngày sau khi tan triều liền về phủ, không rời Tô Thanh nửa bước.
Như vậy đến ngày yến tiệc nghênh thu, sáng sớm Tô Thanh đã đau bụng, đau đến nỗi trán toát mồ hôi.
Đến giờ vào cung tham gia yến tiệc nghênh thu, Tô Thanh vẫn kéo Chung Hoài không cho hắn đi: “Ta biết, Hạ Chi Ninh cũng sẽ đến, chàng muốn đi gặp nàng ta phải không?”
Chung Hoài đành phải ở lại,
Sau khi trời tối, ta bảo người giả làm cung nhân đến mời hắn hết lần này đến lần khác, hắn không dám từ chối nữa, chỉ có thể đến cung.
Lúc này trên đại lộ đã không còn bóng người, cậu của A Dao thuận lợi chặn Chung Hoài lại, trói hắn về Chung phủ.
Dùng mạng sống của Tô Thanh và thai nhi uy hiếp hắn giao ra binh phù của doanh trại Tây Sơn.
Sau đó sai người vây kín Chung phủ.
Ta nhìn tòa phủ đệ mà chính mình cũng từng tận tâm lo liệu, một trận sợ hãi ập đến, lúc trước thế nào cũng không ngờ được, nơi này lại suýt nữa trở thành địa ngục nuốt sống ta.
“Chung Hoài, cha ta chết như thế nào?” Ta kề dao vào cổ Tô Thanh vừa mới sinh xong, nàng ta sợ đến toát mồ hôi: “Lang quân, lang quân, chàng mau nói cho nàng ta biết đi, ta không muốn chết.”
“Ngươi đã mất binh quyền, giờ chỉ có ta mới có thể bảo vệ ngươi, chọn thế nào tùy ngươi.” Ta có chút mất kiên nhẫn, nhẹ nhàng đẩy dao, rạch một đường nhỏ trên cổ Tô Thanh.
Nàng ta sợ hãi hét lớn: “Lang quân, chàng mau nói đi, ta sợ lắm, ta đau lắm.”
Ta nhớ lại cảnh họ hành hạ ta trong mơ, ta khóc lóc kêu đau nhưng họ lại cười thích thú, nói ta đáng đời.
Hừ, thế cuộc xoay vần.
Chung Hoài nhắm mắt thở dài: “Ngươi bảo toàn mạng sống cho vợ con ta, ta sẽ nói.”
Ta gật đầu, hắn mới mở miệng nói: “Hoàng thượng muốn ta lấy mạng Hầu gia, Hầu gia biết nhưng ông vẫn lên ngựa. Ông nói, trận chiến hôm nay nếu ông không có mặt, tướng sĩ sẽ không còn chủ tướng. Trong lúc hỗn loạn, ta bắn một mũi tên từ phía sau ông, ông ngã thẳng từ trên ngựa xuống, miệng vẫn lẩm bẩm tên ngươi.”
“Ta nghe lệnh hoàng thượng, không dám không tuân nhưng ta cũng thấy hổ thẹn với Hầu gia nên khi hoàng thượng ban hôn, thực ra ta rất vui, ta muốn đối xử tốt với ngươi, để bù đắp lỗi lầm của ta với Hầu gia.”
“Chỉ là trời không chiều lòng người, ta gặp được Thanh Thanh, trong lòng ta chỉ có nàng. Vì vậy, đành phải phụ ngươi vậy.”
Ta xoay xoay con dao găm trong tay, cố nhịn không đâm chết Chung Hoài.
“Những lời ngươi vừa nói, ta muốn ngươi lát nữa nói lại trước mặt quần thần, không được sai một chữ. Sai một chữ, Tô Thanh sẽ đứt một ngón tay.”
Ta sai người trói Chung Hoài lại, ném lên xe ngựa, chạy thẳng đến hoàng cung.
27
Lúc này trong cung đang đốt pháo hoa, cảnh tượng ca múa tưng bừng.
Chỉ là hoàng đế không biết, trong bóng tối đã ẩn núp rất nhiều cung thủ.
Khi pháo hoa tàn, hoàng hậu mặc lễ phục đến, hoàng đế rất vui mừng: “Nghênh thu được mùa quả là điềm lành, sức khỏe của hoàng hậu cũng tốt hơn nhiều.”
Hoàng hậu cười đáp: “Nghe nói hôm nay chuẩn bị rất nhiều thứ mới lạ, thần thiếp muốn xem thử cho vui.”
Hoàng đế đỡ hoàng hậu ngồi xuống: “Các ái khanh đã chuẩn bị những gì?”
Triệu tổng quản là người đầu tiên đứng dậy: “Gần đây thần nghe được một khúc nhạc rất hay, đặc biệt mang người hát khúc nhạc đó đến để giải sầu cho bệ hạ.”
A Dao từ từ bước lên, hát một đoạn, hoàng hậu rất thích.
“Gỡ khăn che mặt ra, cho trẫm xem thử.”
A Dao từ từ gỡ khăn che mặt, ngẩng đầu nhìn hoàng đế, ông ta hoảng hốt.
Ông ta đột ngột đứng dậy, ngây người nhìn A Dao, rồi lại nhìn hoàng hậu: “Đây, đây là nữ tử, có tám phần giống hoàng hậu, quả là có duyên, ha ha ha.”
Hoàng đế cười rất gượng gạo.
A Dao khẽ khom người: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng, không biết hôm nay nhi thần chuẩn bị tiết mục 《Mộc Lan tòng quân》 này, phụ hoàng có thích không?”
Hoàng đế nghe vậy lùi lại hai bước, suýt nữa ngã.
“Người đâu, bắt ngay yêu nữ nói năng hồ đồ này lại cho trẫm.”
Nhưng chưa kịp để thị vệ tiến lên, ông ta đã ôm lấy thắt lưng, vẻ mặt đau đớn.
Hoàng hậu ở bên cạnh hoàng đế, rút con dao găm trong tay áo ra, nhanh chóng đâm một nhát vào thắt lưng hoàng đế, sau đó rút ra, kề con dao găm đang nhỏ máu vào cổ ông ta.
“Ai dám động? Bản cung sẽ lập tức lấy mạng ông ta.”
28
Tất cả mọi người đều bị biến cố này làm cho sợ hãi.
Các phi tần trong hậu cung hoặc ôm nhau khóc, hoặc trốn dưới gầm bàn la hét.
Không ai ngờ được hoàng hậu thường ngày ốm yếu lại có thể khống chế hoàng đế.
Quân thị vệ đứng một bên, không dám tiến lên.
Vài triều thần gan dạ chỉ vào hoàng hậu mà mắng: “Dám khống chế thánh thượng, ngươi đáng tội chết!”
Hoàng hậu cười lạnh: “Từ khi ông ta giết con gái ta, ta đã chết một lần rồi.”
Quần thần nhìn nhau.
Triệu thống lĩnh đứng ra kể lại chuyện năm xưa, quần thần kinh ngạc, nhất thời không ai nói gì.
Một lúc lâu sau, mới có người nhỏ giọng nói: “Chỉ là một công chúa thôi mà, không phải hoàng tử, đâu có tôn quý đến thế, lại vì nàng mà mưu hại thánh thượng.”
“Công chúa và hoàng tử có gì khác nhau?” Ta từ trong đám cung nữ chậm rãi bước ra.
“Các ngươi coi thường nữ tử như vậy nhưng có mấy người biết rằng, thái bình thiên hạ của Đại Lương ngày nay, là do hai nữ tử cùng nhau gây dựng nên.”
“Một người, là Thái Tổ năm xưa, không sai, Thái Tổ không phải nam nhi cao tám thước như sử sách đã viết.”
“Một người khác, chính là tiên tổ nhà họ Tần.”
“Nhưng giờ đây, có mấy người biết đến họ? Sự hy sinh và tồn tại của họ, lại bị chính hậu duệ của mình xóa sạch.”
Nói xong, ta quay sang nhìn hoàng đế: “Thánh thượng chắc không ngờ, những chuyện này ta cũng biết.”
Những bí mật này đúng là liên quan đến tính mạng.
Nhưng phụ thân cũng từng nói, cần có người ghi nhớ sự hy sinh xương máu của tiền nhân, ta là con gái nhà họ Hạ, phải ghi nhớ tổ huấn nhà họ Hạ – truyền lại bí mật này cho đời sau.
Trên đời này, ít nhất cũng có người biết rằng họ đã từng tồn tại.
29
Hoàng đế cố đứng thẳng người, quát lớn: “Ngươi điên rồi sao? Trẫm đã đối xử với ngươi như vậy, vậy mà ngươi lại không biết điều.”
Ta nhìn thẳng vào ông ta: “Nếu không phải nhà họ Hạ biết được bí mật này, tại sao người lại nhất quyết muốn giết chết phụ thân ta?”
Sắc mặt hoàng đế đột nhiên thay đổi.
“Người không nói? Không sao, ta có nhân chứng.”
Khi Chung Hoài bị đưa lên, chưa đợi ta mở miệng, hắn đã khai ra toàn bộ.
“Lệnh vua khó cãi, từ khi giết chết Hầu gia, ta cũng luôn day dứt trong lòng.” Hắn vẫn đang cố tìm cách biện minh cho mình.
“Day dứt trong lòng? Chỉ sợ là vì quyền lực địa vị, vui mừng lắm chứ gì.” Người mở lời chế giễu là một vị tướng từng thân thiết với phụ thân.
Hoàng đế không hề để tâm: “Trẫm là hoàng đế, thiên hạ này đều là của trẫm, dù trẫm muốn ban chết cho hắn thì có làm sao?”
Vừa dứt lời, vai phải của ông ta đã bị hoàng hậu đâm một nhát.
Tiếp đó, hoàng hậu nhanh chóng quét chân, quật ngã ông ta xuống đất.
Ông ta tức giận gọi thị vệ.
Nhưng thị vệ đã sớm bị người của chúng ta trà trộn vào hoàng cung khống chế.
Các võ tướng đều phẫn nộ.
Các văn thần vốn thanh cao, rất coi trọng chữ “Lý.” nên lúc này cũng không ai đứng ra nói gì.
Giọng ông ta dần yếu đi, một lúc sau, một giọt nước mắt lăn dài.
30
“Hoàng hậu, những năm qua, nàng có tình cảm với trẫm không?” Có lẽ ông ta biết mình đã hết đường cứu vãn nên lại hỏi ra một câu như vậy.
Giọng hoàng hậu lạnh lùng, không một chút tình cảm.
“Từ ngày ngài phái người đến giết con ta, ta chỉ còn lại lòng căm hận.”
Hoàng đế cố gắng chống đỡ để ngồi dậy, nhìn hoàng hậu, cười bất lực: “Đúng vậy, nàng hận trẫm cũng là đúng.
“Trẫm chỉ hối hận vì năm xưa sao lại yêu nàng, những năm qua nếu không phải vì lo lắng thân thể nàng không tốt, trẫm đã sớm diệt trừ Tần gia.”
Hoàng hậu tỏ vẻ đã sớm đoán trước: “Từ khi ta đoán được là ngài phái người giết con ta, ta đã hiểu, một khi lòng nghi ngờ của ngài đã nhen nhóm, sẽ càng ngày càng bùng cháy, cuối cùng Tần gia của ta nhất định sẽ gặp họa.”
“May mắn là, ngài vẫn còn tình cảm với ta, ta liền lợi dụng phần tình cảm này, giả bệnh để bảo vệ Tần gia.”
Trên mặt hoàng hậu từ đầu đến cuối không có bất kỳ biểu cảm nào.
Giống như lúc này người đang nói chuyện với bà không phải là người chồng nhiều năm mà là một người xa lạ.
Hoàng đế thở dài, bất lực nhắm mắt lại: “Thôi, dù sao cũng đã làm chuyện trái với tổ tông, giờ đây gặp phải thiên phạt, trẫm không còn gì để nói.”