Giấc Mơ - Chương 2
9
Trong số tất cả các cửa hàng mà Chung Hoài tặng, ta thích nhất là Túy Tiên lâu.
Túy Tiên lâu được xây dựng bên bờ sông Ngọc Lương, ngồi trên lầu uống rượu làm thơ, ngước mắt lên là có thể ngắm cảnh bên bờ sông. Lầu cao nhất thậm chí có thể thu trọn toàn cảnh kinh thành vào tầm mắt.
Ta cho sửa sang lại Túy Tiên lâu, tất cả đồ dùng đều đổi thành hàng thượng phẩm.
Đặt ra quy định, Túy Tiên lâu chỉ tiếp đón những vị khách quý có thân phận.
Không đến một tháng, giới quý tộc kinh thành đều lấy việc được vào Túy Tiên lâu làm đề tài khoe khoang thân phận cao quý.
Ta muốn ở Túy Tiên lâu, mở đường cho A Dao trở về cung.
10
“Cô nương, Chu Kỳ đến rồi.” Hôm nay, ta đang xem sổ sách, Thúy Hỉ vào báo.
Chu Kỳ là tổng quản thái giám bên cạnh hoàng hậu.
Con người khoa trương, kiêu ngạo, thích sĩ diện.
Ta đặt ra ngưỡng cửa cho Túy Tiên lâu, chính là để dụ hắn ta đến.
Hồi nhỏ ta nghe mẫu thân nói, con gái ruột của hoàng hậu nhỏ hơn ta hai tuổi nhưng sinh non nên đã mất.
Ta nghi ngờ, A Dao chính là vị “Công chúa.” chết yểu đó.
Ta đích thân ra đón Chu Kỳ, lại tặng rất nhiều tranh chữ quý hiếm lấy từ chỗ Chung Hoài, vô cùng nể mặt Chu Kỳ.
Từ đó về sau, mỗi lần ra khỏi cung, Chu Kỳ nhất định sẽ đến Túy Tiên lâu.
Đi nhiều lần, hắn cũng quen thuộc với ta, trong một bữa tiệc ta bày cho hắn, Chu Kỳ uống say.
“A Ninh, ta chỉ nói cho ngươi biết, đứa trẻ chết yểu năm đó, không phải công chúa.”
“Công chúa có nốt ruồi hình trăng khuyết trên vai, ta đã lén xem, đây là có người chơi trò con báo đổi thái tử.”
11
Tối hôm đó về đến nhà, ta liền gọi A Dao đến.
“A Dao, cởi dây áo ra.” Thúy Hỉ canh giữ bên ngoài, sau khi đóng cửa phòng, ta ra lệnh.
A Dao có chút nghi hoặc nhưng vẫn cởi dây áo, theo động tác áo trên vai nàng trượt xuống, ta nhìn thấy một vầng trăng khuyết màu nâu đỏ, nằm trên vai trái của nàng.
Dưới ánh nến, vầng trăng khuyết đó giống như một vệt máu, càng giống một con dao cong đoạt mạng.
Ta không chút do dự quỳ xuống đất: “Thần nữ Hạ Chi Ninh, bái kiến công chúa.”
A Dao vội vàng đỡ ta dậy: “A Ninh tỷ tỷ, tỷ là ân nhân của muội, không cần câu nệ như vậy.”
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Muội, đều biết?”
12
A Dao bưng đến một chén trà nóng, nhìn ta uống xong mới kể rõ ngọn nguồn.
“Muội ở lầu xanh đến năm sáu tuổi, rồi được mẹ nuôi đưa vào Chung phủ, bà ấy nói muội nhập vào nô tịch, sau này còn có thể đổi mệnh. Nếu vào tiện tịch, cả đời này coi như xong.”
“Muội làm việc nặng trong Chung phủ, đến năm mười sáu tuổi thì Hạ phu nhân của Chung phủ mất, muội bị đuổi ra ngoài, gặp được thống lĩnh Thành Phòng doanh đang tuần tra.
“Ông ta cưu mang muội, nói sẽ đưa muội đến Mạc Bắc tìm ngoại tổ phụ. Ông ta nói khuôn mặt này của muội giống hệt mẫu hậu, nếu bị người khác nhìn thấy thì chỉ có đường chết. Chỉ có ngoại tổ phụ mới có thể bảo vệ được muội.”
“Nhưng chúng ta chưa đến Mạc Bắc thì đã bị phục kích. Bọn người đó giết chết thống lĩnh, cũng giết chết mẹ nuôi. Trước khi chết, thống lĩnh nói với muội, muội vốn là đích công chúa của Đại Lương.”
“Muội tưởng mình đã chết nhưng hóa ra đó chỉ là một giấc mơ, trong mơ có một lão đạo dẫn muội đi về phía trước, đi ngang qua một người phụ nữ, ông ta bảo muội hãy nhớ kỹ người phụ nữ đó, nói rằng sau này nàng ấy có thể giúp muội.”
“Mở mắt ra lần nữa, muội đã trở về Chung phủ, mọi người đều nói tướng quân đã trở về, muội cùng mọi người ra ngoài quỳ ở đó, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tỷ.”
“Muội biết, muội không phải nằm mơ, muội đã được tái sinh.”
“Còn tỷ, chính là người được định sẵn sẽ cứu muội.”
13
Ta ôm chân ngồi trên giường, mất một lúc lâu mới chấp nhận được tất cả những điều này.
Hóa ra mối liên hệ giữa ta và A Dao, là số mệnh đã định sẵn từ lâu.
Bây giờ nghĩ lại, trước đây khi A Dao làm việc cho ta, hóa ra nàng ấy đều đang đeo một chiếc mặt nạ, đang liều mạng cược rằng ta có thể đưa nàng ấy rời khỏi Chung phủ hay không.
“A Dao, yên tâm, ta nhất định sẽ đưa muội trở về cung.” Ta lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt A Dao rồi nói.
Nhưng A Dao lại lắc đầu: “Kiếp trước thống lĩnh tuy không kịp nói nhiều nhưng muội đã hiểu, người muốn lấy mạng muội, ở trong cung.”
A Dao nói đúng, bây giờ không phải là lúc trở về cung, thậm chí không thể để quá nhiều người biết đến sự tồn tại của nàng ấy.
14
Khi Chu Kỳ trở về cung, hắn mang theo điểm tâm ta làm, hoàng hậu ăn xong rất thích, truyền ta vào cung.
Tháng sáu trời nóng nhưng hoàng hậu lại mặc áo mỏng: “Bản cung thân thể không khỏe, không có gì muốn ăn nhưng lại rất thích món bánh ngươi làm. Hụ hụ.”
Sức khỏe của bà ấy rất yếu, nói một câu phải ho nửa ngày.
Ta mở hộp thức ăn, lấy ra một chiếc bánh nhỏ hình trăng khuyết màu đỏ tươi đưa cho bà: “Thiếp đặc biệt làm bánh mật hoa hồng cho nương nương.”
Bà ăn hai miếng, đôi mắt đỏ hoe, lại ho khan.
“A Ninh, để bản cung nhìn kỹ ngươi một chút.”
Ta ngẩng đầu cười nhìn bà, nước mắt bà liền rơi xuống thành chuỗi.
“Bản cung cả ngày ốm đau, là bản cung không làm chủ được cho ngươi, để ngươi chịu ấm ức ở Chung phủ.”
Nghe vậy, mắt ta cũng ươn ướt.
Hoàng hậu và mẫu thân ta là bạn thân, họ cùng sinh ra và lớn lên ở Mạc Bắc, lại cùng gả đến kinh thành.
“A Ninh, ngươi phải chăm sóc tốt cho bản thân, có chuyện gì cứ nói với bản cung, như vậy mẫu thân ngươi trên trời mới không phải lo lắng.”
Ta cố nén nước mắt, gật đầu.
Ta hiểu, hoàng hậu nương nương đã biết, công chúa ở chỗ ta.
Bà đã giao phó công chúa cho ta.
“Nương nương yên tâm, A Ninh bây giờ sống rất tốt. Sau này nếu nương nương muốn ăn bánh hoa hồng này, cứ truyền A Ninh là được.”
Dù là vì bản thân ta, hay là vì hoàng hậu nương nương mà mẫu thân ta coi như tỷ muội.
Ta đều sẽ bảo vệ A Dao.
15
Ra khỏi cung, trong lòng ta đã hiểu rõ được phần nào.
Người muốn A Dao chết, là người mà ngay cả hoàng hậu cũng không dám trêu chọc.
Nhưng trong cung này, có mấy người có thể tôn quý hơn hoàng hậu?
Chỉ có một người.
Chỉ là ta không hiểu, vì sao ông ấy không dung được A Dao.
Tình cảm ông ấy đối với hoàng hậu không phải là giả, những năm này hoàng hậu sức khỏe yếu không quản lý hậu cung nhưng vì được sủng ái, những phi tần khác dù được sủng ái đến đâu cũng không dám bất kính với hoàng hậu.
Hơn nữa trong lòng, ta cũng có phần cảm kích ông ấy.
Sau khi phụ thân ta mất, ông ấy nhiều lần hạ chỉ chiếu cố ta, cho ta đủ thể diện, lần hòa ly này mới không có ai dám bàn tán về ta.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta đột nhiên nhớ đến A Dao nói “Chỉ có ngoại tổ phụ mới có thể bảo vệ nàng ấy.”
Thì ra là vậy.
Ông ấy kiêng dè, là gia thế của hoàng hậu.
Là Tần lão tướng quân trấn thủ Mạc Bắc, được gọi là “Xương sống của Đại Lương.”
16
Ta bảo Thúy Hỉ cải trang đi đến Mạc Bắc tìm Tần lão tướng quân, nói cho ông biết A Dao còn sống.
Lại nói cho A Dao biết suy đoán của ta: “Muội nói kiếp trước thống lĩnh Thành Phòng doanh vì cứu muội mà chết, theo muội, người này đáng tin không?”
A Dao nghiêm túc gật đầu: “Đáng tin, đến lúc chết, ông ấy cũng không hối hận vì đã cứu muội.”
“Xem ra chúng ta phải tìm được vị thống lĩnh này, mới có thể làm rõ mọi chuyện.”
Ta tung tin: “Tửu Tiên Lâu sẽ tổ chức một cuộc thi võ, người thắng không những được miễn phí mãi mãi, còn có thể nhận được một thanh kiếm Thanh Cang do Tiên Hoàng ban tặng.”
Thanh kiếm này là di vật phụ thân để lại, cũng là lễ vật ta dùng để gặp mặt Triệu thống lĩnh của Thành Phòng doanh.
Từ khi ta tiếp quản Tửu Tiên Lâu, mọi người đều khen ta kinh doanh giỏi, chuyện này lại khen ta đầu óc linh hoạt, không ai nghi ngờ.
Ngày cuối cùng của cuộc thi võ, Triệu thống lĩnh đã đến.
Hắn giống như ta dự đoán, đánh bại tất cả mọi người.
“Triệu thống lĩnh mời theo ta lên lầu lấy kiếm Thanh Cang.” Ta dẫn hắn lên lầu, đẩy cửa ra thì thấy A Dao đang đợi hắn.
17
Nhìn thấy A Dao, Triệu thống lĩnh ngẩn người hồi lâu.
“Người, sao người lại ở đây?”
A Dao mắt đỏ hoe quỳ xuống đất: “Cảm tạ tướng quân đã cứu mạng.”
Hắn có chút kinh ngạc, vội quỳ xuống đỡ A Dao dậy: “Thần không dám.”
Ta cười đỡ hắn dậy: “Triệu thống lĩnh, chúng ta đã biết hết mọi chuyện, hôm nay tìm ngươi đến một là A Dao muốn đích thân cảm ơn ngươi, hai là, ta muốn biết, vì sao A Dao nhất định phải chết.”
Triệu thống lĩnh im lặng không nói.
“Ngươi không nói, trong lòng ta cũng hiểu được phần nào, có liên quan đến Tần lão tướng quân, đúng không?”
Triệu thống lĩnh có lẽ không ngờ ta đoán đúng, thở dài, lại im lặng hồi lâu.
“Tần gia là công thần khai quốc, ở Đại Lương uy tín rất cao, thánh thượng năm đó cưới con gái Tần gia, mới có được hoàng vị. Trong lòng người tuy cảm tạ Tần gia nhưng cũng sợ Tần gia công cao lấn chủ, tự mãn tự đắc.”
“Khi đích trưởng công chúa ra đời, ta vẫn là tổng quản thị vệ trong cung, bệ hạ truyền mật lệnh, bảo ta giết công chúa.”
“Ta là người từ quân doanh ra, hiểu rõ hơn bất kỳ ai, nếu không có Tần gia trấn thủ biên quan, Đại Lương ngày nay vẫn binh hoang mã loạn. Để ta hại chết huyết mạch của Tần gia, ta không xứng với bộ giáp trên người này.”
“Vì vậy ta tìm một đứa trẻ chết yểu, lấy đầu của nó, lén đổi lấy công chúa. Lại đưa công chúa đến thanh lâu, dù thế nào, công chúa có thể sống sót, ta cũng an tâm hơn.
A Dao nghe xong hồi lâu không nói gì.
Nàng đứng bên cửa sổ lặng lẽ nhìn kinh thành dưới hoàng hôn, đột nhiên cười nói: “Nhưng ta, là nữ tử, hắn sợ gì chứ?”
Ta nhớ đến một bí mật vẫn luôn giấu trong lòng, phụ thân từng nói, bí mật này một khi nói ra, sẽ có họa sát thân.
“Có lẽ không ai biết, vị hoàng đế khai quốc của triều ta, chính là nữ tử.”
“Mà người cùng Thái Tổ đánh hạ giang sơn, là một nữ tử huấn mã đến từ thảo nguyên, sau này được phong làm tướng quân. Nàng họ Tần.”
A Dao và Triệu thống lĩnh đều kinh ngạc, không trách họ không biết.
Những người biết được những sự thật lịch sử này, có lẽ chỉ còn lại Hách gia và Tần gia.
“Thái Tổ từng nói, ngôi vị truyền cho đích hệ trưởng tử, bất kể nam nữ. Nhưng sau khi Thái Tổ băng hà, họ quên mất di ngôn này, sửa lại đoạn lịch sử này, xóa bỏ công lao của Thái Tổ.”
“Có lẽ vì người là con trưởng, lại là người Tần gia nên trong long bệ hạ luôn lo sợ chăng.”
Khóe mắt A Dao rơi xuống một giọt nước mắt, nàng ngẩng đầu lau sạch giọt nước mắt, cười nhìn ta.
“Nếu vậy, chúng ta sẽ trả lại danh phận cho Thái Tổ, đoạt lại giang sơn mà ta nên có.”