Giả Vờ - Chương 83
Phó Diên vừa xoay đầu nhìn thấy Ôn Nam Tịch đang pha trà, hơi nước bốc lên, len vào mái tóc, đồng thời cũng làm mờ đi vẻ lạnh lùng của cô, rất đẹp. Trái tim Phó Diên đập nhanh hơn, anh yên lặng nhìn cô vài giây xong mới quay đầu lại, Phó Kính Hoa cảm thấy khô miệng, ông vẫy tay, nói với Phó Diên, “Con qua rót ly trà qua đây.”
Phó Diên nhướng mày, anh xắn ống tay lên, đi đến sô pha, cầm khay nhỏ ở bên cạnh lên, nhìn về phía Ôn Nam Tịch, “Cho anh ly trà.”
Ôn Nam Tịch vừa pha một ấm, nhìn anh cầm khay, lập tức hiểu ra, cô và anh nhìn nhau một giây, trong mắt đầy ý cười.
Cô lấy hay ly ở bên cạnh qua, rót trà vào.
Phó Diên bưng lên.
Tiêu Hy đang nói chuyện, quay đầu lên nhìn thấy hình xăm trên cổ tay Phó Diên, bà ngây ra, theo phản xạ nói, “Phó Diên à, trên tay con có xăm gì vậy?”
Thư Lệ cũng nhìn qua.
Đầu ngón tay Ôn Nam Tịch run lên.
Phó Diên cũng ngây người, sau khi đặt ly trà vào khay, anh vén cổ tay áo ra, nhìn Tiêu Hy nói: “Dì hỏi cái này ạ?”
Tiêu Hy gật đầu.
Thư Lệ nhìn thấy hình xăm đó, không hề ngạc nhiên, bà đã thấy qua, còn Tiêu Hy thì chưa nên mới bất ngờ.
Phó Diên cong môi, nhìn sang Ôn Nam Tịch.
Lúc này vành tay cô đã đỏ ửng lên, Tiêu Hy ngây người vài giây, lập tức phản ứng lại, khẽ ôi chao một tiếng, bà ghé sát lại gần Thư Lệ, “Giới trẻ bây giờ ấy à, thú vị ghê.”
“Cậu đã biết từ lâu rồi đúng không?” Tiêu Hy vỗ vai Thư Lệ.
Thư Lệ nở nụ cười, “Tôi biết.” Bà thấp giọng, “Xăm từ lâu lắm rồi.”
Tiêu Hy kinh ngạc, “Từ khi nào vậy?”
Thư Lệ ghé sát qua, “Từ năm hai, hai đứa quen nhau từ lớp 12 rồi, vẫn luôn nhớ về con bé, tôi còn bằng chứng khác nữa cơ, lát nữa cho cậu xem.”
Tiêu Hy lập tức gật đầu, “Mau mau mau.”
“Không ngờ đó, Phó Diên lại trước sau như một đến vậy.”
Nghĩ đến Đàm Vũ Trình bà lại đau đầu, căn bản không thể so sánh với Phó Diên được.
Phó Diên đặt ba ly trà vào khay.
Vành tai Ôn Nam Tịch vẫn đỏ ửng, cô nghe được hết nội dung nói chuyện của hai mẹ, có chút căng thẳng, trước khi Phó Diên rời đi, không quên cho cô một ánh mắt cổ vũ.
Ôn Nam Tịch bình tĩnh hơn.
Cô bưng ấm trà lên rót vào ly, sau đó dùng cây kẹp, đặt ly mời hai mẹ.
Thư Lệ cầm điện thoại lên, mở tấm ảnh duy nhất của hai người chụp hồi lớp 12 ra cho Tiêu Hy nhìn, Tiêu Hy ghé đầu qua, thốt lên một tiếng, “Chụp đẹp thật đấy.”
Bà nhìn Ôn Nam Tịch, so sánh người trong ảnh và ngoài đời, cảm giác vẻ ngây thơ đã phai đi, nhưng lại dịu dàng thành thục hơn nhiều.
Bà lẩm bẩm, “Chẳng trách lại khiến Phó Diên nhớ mãi không thôi.”
“Đương nhiên rồi, thằng bé còn cài cả mật khẩu cho tấm này đấy.” Thư Lệ cười vui vẻ.
“Một lòng tốt thật đấy.”
Tiêu Hy không nhịn được mà chèo thuyền cho cặp đôi.
Ôn Nam Tịch ở bên cạnh nghe họ nói chuyện, không biết hai người đang xem tấm ảnh nào, chỉ biết là ảnh chụp cô và Phó Diên, sau khi ở bên nhau, mấy tháng nay hai người cũng chụp chung vào tấm, nhưng đầu bỗng nghĩ lên tấm ảnh nào đó.
Tay cầm ấm trà của cô run lên.
Phó Diên sẽ không đưa tấm ảnh đó cho bố mẹ đấy chứ? Không thể nào.
Vậy chắc là ảnh khác rồi, cô thở phào một tiếng, sau đó không biết sao lại nghĩ đến tấm khác, ví dụ như tấm ảnh duy nhất mà Đàm Vũ Trình nhắc đến, đầu ngón tay cô khựng lại, đột nhiên quay sang nhìn Thư Lệ, cười nói: “Dì ơi.”
Thư Lệ và Tiêu Hy vẫn đang nói chuyện, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, trong mắt đầy ý cười, “Sao thế con?”
Ôn Nam Tịch chỉ vào điện thoại trên tay bà, “Con có thể xem tấm ảnh đó không ạ?”
“Đương nhiên rồi, đứa ngốc này.” Thư Lệ lập tức đưa điện thoại qua cho Ôn Nam Tịch xem, lọt vào mắt chính là hình ảnh Phó Diên đứng ở trạm xe bus, anh tuỳ ý rũ mi, ngày đông đó, ánh mặt trời chiếu xuống bức tường cuối con ngõ Nam An, còn cô mặc áo khoác màu đỏ đứng đó, hai người cùng lọt vào khung hình.
Cô nhớ tết năm đó là năm bà nội đãng trí, năm cô và Ôn Du phải chịu tủi thân, năm đó bà nội luôn miệng gọi Ngu Vận Vận và Nhan Khả, cảm xúc của cô luôn không ổn định, chỉ khi cô về đến ngõ Nam An, sau khi xuống xe, bước vào con ngõ, cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, cô mới thấy thoải mái hơn, gương mặt cũng dịu dàng hơn nhiều, không ngờ khoảnh khắc thả lỏng ấy lại được chụp lại, hơn nữa còn cùng với cả Phó Diên.
Trái tim cô đập thình thịch.
Thì ra tấm ảnh anh giữ là tấm này.
Ôn Nam Tịch bình tĩnh lại, cô nói với Thư Lệ, “Dì ơi, dì có thể gửi ảnh này cho con không ạ?”
Nghe vậy Thư Lệ mỉm cười, “Đương nhiên là được rồi, Nam Tịch, con không có ảnh này sao?”
Ôn Nam Tịch đáp, “Không ạ, Phó Diên cố ý giấu không cho con xem.”
Thư Lệ bật cười.
Tiêu Hy cũng vậy, “Thời niên thiếu của hai đứa đẹp thật đấy.”
Ôn Nam Tịch khẽ gật đầu.
Cô cũng thấy vậy.
Điện thoại khẽ rung, máy cô có thêm một tấm ảnh, cô mở ra rồi lưu lại, dùng chính tấm ảnh đó làm ảnh nền.
Buổi chiều hai bố đấu cờ vẫn bất phân thắng bại, Phó Diên và Đàm Vũ Trình mang tiếng giúp nhưng không lấy thực lực ra, mà chỉ tuỳ ý đối phó mà thôi, thỉnh thoảng hai người cũng đấu một ván, kết quả lại giống như hai bố.
Buổi tối.
Gia đình Đàm Vũ Trình ở lại ăn cơm, ngồi quanh chiếc bàn tròn, bầu không khí càng náo nhiệt hơn, Ôn Nam Tịch chưa bao giờ được cảm nhận không khí gia đình như vậy.
Phó Diên lau tay ngồi xuống cạnh cô, nắm tay cô.
Ôn Nam Tịch ghé qua, anh thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”
Ôn Nam Tịch khẽ lắc đầu, “Chiều nay đã đỡ nhiều rồi, canh đường đỏ trứng gà có tác dụng rất tốt, em vẫn dán miếng dán giữ nhiệt nữa.”
“Ừm.” Anh yên tâm rồi.
Cả chiều nay anh luôn quan sát sắc mặt của cô, cô vẫn luôn vui vẻ cười, cũng không hề nhíu mày. Anh cầm đũa lên gắp thức ăn cho cô.
Hai ông bố muốn uống chút rượu.
Ban ngày còn thấy Phó Kính Hoa có chút xa cách, đặc biệt là khi hỏi về bố của Ôn Nam Tịch, nhưng lúc này ông lại nói với Phó Diên: “Con gắp thức ăn cho Nam Tịch đi, gắp chút sườn đi này.”
Ôn Nam Tịch bất ngờ.
Phó Diên cười, bả vai khẽ run, anh gắp đồ ăn cho Ôn Nam Tịch, nói với bố: “Con gắp rồi.”
“Cả đùi gà nữa này, con gắp một cái cho Nam Tịch đi, sao không ăn gì cả vậy.”
Phó Diên gật đầu nói vâng, lại xoay bàn gắp cho Ôn Nam Tịch một cái đùi gà, Ôn Nam Tịch cầm đũ, ngẩng đầu nhìn Phó Diên.
Ánh mắt khó hiểu.
Phó Diên cong môi lên, “Uống rượu xong là hướng ngoại hơn.”
Ôn Nam Tịch lập tức hiểu ra, cô gật đầu.”
Nhưng sự hướng ngoại của Phó Kính Hoa chỉ hướng vào cô, giống như người cha hiền vậy.
Ôn Nam Tịch chưa từng nhận được sự đối đãi như vậy, ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, cô ngoan ngoãn ngồi ăn, gắp bao nhiêu ăn cần đấy, sau đó Phó Diên cũng không nghe lời ông nữa, đều đặt vào bát mình, Thư Lệ ôi cao một tiếng, “Ông Phó à, Nam Tịch là con gái sao ăn được nhiều vậy chứ, ông đừng nói nữa, cứ ăn của ông đi.”
Tiêu Hy cười, “Ông Phó đây là rất hài lòng về con dâu nên mới mượn rượu để tỏ sự quan tâm đấy.”
Thư Lệ: “Đúng vậy, lúc tỉnh táo còn diễn cố.”
Đàm Huy cười ha ha, vỗ vai Phó Kính Hoa, Phó Kính Hoa ngồi thẳng lên uống rượu, nhưng nhìn ông là biết ông đã ngà ngà say.
Ngẩng đầu lại chuẩn bị nói gì đó.
Phó Diên nhướng mày, “Bố.”
Phó Kính Hoa khựng lại, ông ừm một tiếng, gật đầu, “Chăm sóc con bé cho tốt.”
Tất cả mọi người nghe vậy liền bật cười.
Được thật.
Phó Diên đáp, “Nhất định ạ.”
Ôn Nam Tịch ăn đùi gà cuối cùng, uống ngụm canh, quả thực không ăn nổi nữa rồi, cô đẩy bát của mình sang cho Phó Diên, Phó Diên nhận lấy, lấy thìa ăn nốt phần của cô.
Thư Lệ và Tiêu Hy thấy vậy bèn quay sang nhìn nhau, bật cười.
Ăn tối xong.
Ôn Nam Tịch ăn quá no, dì bảo mẫu nói còn chuẩn bị bánh ngọt cho cô, cô rất thích, nhưng lại sợ mang ra sẽ không ăn nổi nữa.
Thấy vậy, Phó Diên cầm áo khoác ở bên cạnh mặc lên cho cô: “Anh đưa em ra ngoài đi dạo một lát, được không?”
Ôn Nam Tịch lập tức gật đầu.
Cô rất sợ sau khi say Phó Kính Hoa lại bảo cô ăn nốt bánh ngọt đi.
Như vậy thì…
Vì vậy, cô muốn ra ngoài đi dạo chút.
Khóe môi Phó Diên cong lên, anh mặc áo khoác sau đó nắm lấy tay cô, nói với Thư Lệ, “Bọn con ra ngoài đi dạo một lát ạ.”
“Con đi đi, lát nữa nhớ quay lại nhé, còn bánh ngọt của NT nữa đấy.”
“Con biết rồi.”
Phó Diên mở cửa.
Ôn Nam Tịch đi ra với anh bên ngoài không lạnh lắm, bởi có áo khoác và bàn tay ấm áp của Phó Diên, hai người đi ra ngoài, bên ngoài ánh đèn rực rỡ, tiểu khu rất tĩnh lặng, nhà nào cũng sáng đèn, nhưng trên đường lại không có ai, kiểu biệt thự này đều là cả một hàng dài, sẽ có khoảng cách nhất định, tiếng bước chân cũng được vọng lại.
Phó Diên rũ mi nhìn cô, “No lắm sao?”
Ôn Nam Tịch gật đầu.
Phó Diên mỉm cười, “Bố anh là như vậy đấy, uống say rồi tính có hơi trẻ con.”
Ôn Nam Tịch nhẹ giọng nói: “Tốt thật đấy.”
Cô đã từng thấy Ôn Hữu Đào say, lúc say ông vô cùng lạnh lùng, có lúc xã giao xong về, Ôn Du đỡ ông, ông liền đẩy ra, nói không cần.
Ôn Du bị đẩy sang một bên, vô cùng đau lòng.
Lúc đó Ôn Nam Tịch bưng hoa quả ra thấy một màn như vậy, cô liền nói cứ kệ ông ấy đi.
Ôn Nam Tịch lập tức lạnh mặt nhìn cô, hai bố con không hợp.
Đó là ấn tượng sâu sắc bố để lại trong lòng cô, nhưng Phó Kính Hoa lại phá vỡ điều ấy, vì vậy lúc ông bảo để Ôn Nam Tịch ăn cái này cái kia, cô cũng không từ chối, có lẽ là do cô chưa từng nhận được sự quan tâm như vậy, bỗng nhiên được quan tâm, cô bèn ngoan ngoãn nghe lời, cho dù sau đó cô gần như không ăn được nữa.
May là còn có Phó Diên.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cũng cúi đầu, giọng lười biếng, “Hửm? Em nhìn gì vậy?”
Ôn Nam Tịch cười, “Nhìn anh đẹp trai.”
Nghe vậy, Phó Diên bật cười.
Anh dẫn cô đi xuống dốc, “Ôn Nam Tịch, anh bị em dỗ mà say mất rồi.”
Ôn Nam Tịch cười đẩy cánh tay anh ra, ngày đông ở khu biệt thự không hề lạnh, cô khoác cánh tay anh, anh cúi đầu đan tay vào tay cô, hai người chậm rãi đi dạo, thỉnh thoảng nói chuyện, thỉnh thoảng lặng im, rồi dần rẽ vào một đường khác, đi tới căn cứ bí mật.
Lúc này.
Đi qua một căn biệt thự, bên trong truyền tới tiếng cãi vã, tiếng người phụ nữ thét lên vô cùng chói tai, rất quen thuộc, phía sau cánh cửa sổ sát đất, Ngu Viện Viện và Nhan Khả đứng ở đối diện, Nhan Khả mặc bộ đồ ngủ, mái tóc rối bời, cãi nhau với Ngu Viện Viện, âm thanh đó lập tức truyền đến.
Ngu Viện Viện lập tức tát cô ta một cái.
Sau đó, xung quanh bỗng lặng im.
Bước chân Ôn Nam Tịch khựng lại, sắc mặt Phó Diên không hề thay đổi, đút tay vào túi áo khoác, dẫn cô đi xuống, ra ngoài tiểu khu.
Ôn Nam Tịch chỉ liếc một cái, thấy Nhan Khả ôm mặt, mặt đầy nước mắt, đôi mắt sưng vù.
Ra khỏi tiểu khu.
Đi về phía căn cứ bí mật, Ôn Nam Tịch cũng đang nghĩ gì đó, đầu óc có hơi hỗn loại, Phó Diên đến trước cửa hàng tiện lợi mua hai cây pháo bông.
Ôn Nam Tịch bình tĩnh lại, nhìn anh, “Anh mua cái này làm gì?”
Phó Diên ngẩng đầu cười, anh bóc một cây rồi lấy bật lửa trong túi áo ra, cúi đầu đốt, cây pháo lập tức cháy sáng, anh đưa cho cô.
Đôi mắt Ôn Nam Tịch sáng lên, đưa tay nhận lấy, cô giơ về phía bên ngoài, Phó Diên đứng ở phía sau đưa tay ôm eo cô, nói: “Năm mới, em ước một điều đi.”
Ôn Nam Tịch nghe vậy thì nhắm mắt lại, “Vậy em ước đây.”
Phó Diên ừm một tiếng.
Dưới ngọn pháo sáng, Ôn Nam Tịch ước một điều ước cho năm mới.
Phó Diên quay đầu nhìn cô, “Em ước gì vậy?”
Ôn Nam Tịch mở mắt nhìn anh, “Không nói cho anh.”
Phó Diên đáp, “Nói cho anh là dễ nhất, nếu không ai giúp em biến nó thành hiện thực chứ?”
Ôn Nam Tịch cười cong mắt.
Không nói cho anh đấy.
Phó Diên: “…”
Được.
Năm mới anh làm điều khác trước vậy.