Giả Vờ - Chương 18
Hai ngày Tết nhanh chóng trôi qua, Ôn Nam Tịch dành hai ngày này để học bổ túc, cô Tề mang cho cô một bộ đề thi 10 tập, thi hai ngày.
Kỳ nghỉ cứ như vậy mà kết thúc.
Chủ nhật ngày hôm sau, chỉ có học sinh cuối cấp phải đi học bù.
Trước cổng trường cấp ba số 2 không có học sinh trực nên vắng vẻ, tiêu điều. Ôn Nam Tịch mua bữa sáng, từ ngõ Nam An đi ra, mở cơm nắm ăn, đọc danh sách từ vựng trong tay.
Một nhóm học sinh bước xuống trạm xe, đi về phía trường cấp ba số 2 và số 1. Phó Diên đi phía sau cô, cô cũng không ngẩng đầu lên. Mấy nam sinh khác đang nói chuyện với Phó Diên, cậu tháo một bên tai nghe xuống cúi đầu lắng nghe. Khi sắp đụng phải Ôn Nam Tịch, cậu giơ tay bỏ hai cây kẹo m út vào trong mũ của cô.
Bụp.
Ôn Nam Tịch nhận thấy có gì đó trong mũ của mình, cô cắn miếng nắm cơm rồi ngẩng đầu lên, đưa tay ra sau.
Nguyên Thư tình cờ từ bên kia chạy tới, thở hồng hộc nói: “Mệt chết tớ, suýt chút nữa là ngủ quên rồi.”
Ôn Nam Tịch hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”
Vừa dứt lời, cô liền ấy từ trong mũ ra hai thứ, xòe tay ra thì thấy đó là hai cây kẹo m út, Nguyên Thư mở to mắt: “Đại ma thuật?”
“Mũ của cậu là của Doremon à?”
Ôn Nam Tịch dừng lại một chút, cô nhìn sang hướng bên kia, dưới con đường rợp bóng cây xanh thấy một nhóm người đang đi vào cổng trường số 1. Cậu cực kỳ nổi bật trong đám đông, đeo tai nghe màu đen. Ôn Nam Tịch cầm kẹo trong tay, đại khái đoán được mấy cây kẹo này là do ai để vào. Cô hoàn hồn đưa một cây cho Nguyên Thư, nói:
“Có lẽ là gia sư đưa.”
Cô Tề thỉnh thoảng cũng sẽ mang kẹo và những thứ linh tinh cho cô.
Nguyên Thư biết, vừa nghe liền nói: “Gia sư của cậu lần này tốt bụng thật đó, nghe nói cô ấy rất trí thức, lại hiền lành nữa đúng không?”
Ôn Nam Tịch gật đầu, nhét cây kẹo m út còn lại vào túi, tiếp tục cắn miếng cơm nắm nói: “Tớ rất thích khí chất trên người cô Tề.”
Nguyên Thư mở kẹo m út ra trực tiếp ăn, nói: “Chờ khi nào có cơ hội tớ cũng muốn gặp cô Tề. Tớ đã quyết định đặt mục tiêu của mình vào Đại học Lê thành rồi.”
Khoảng cách giữa cô ấy và Đại học Lê Thành vẫn còn thiếu một chút.
Ôn Nam Tịch bẻ nắm cơm đưa cho cô ấy, hai người cùng chia nhau. Khi trở lại lớp, các bạn cùng lớp đang nói về màn bắn pháo hoa đêm giao thừa.
Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư ngồi xuống, cơm nắm đã ăn xong, Ôn Nam Tịch bưng cốc nước lên uống, nắp còn chưa đóng lại Nhan Khả đã bước vào lớp học, tóc đuôi ngựa buộc cao, sắc mặt rất kém, giống như người khác nợ cô ta 800 vạn vậy. Cô ta lạnh lùng đi về phía chỗ ngồi của mình, ngang qua chỗ của Ôn Nam Tịch.
Cặp của cô ta hất sách vở trên bàn Ôn Nam Tịch rơi xuống.
Sách vở rơi xuống đất vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch giống như quân bài domino, Nguyên Thư lập tức hét lên: “Này.”
Nhan Khả dừng lại nhìn những quyển sách rơi xuống, sau đó lại nhìn Ôn Nam Tịch vẻ mặt kiêu căng không xin lỗi, ngược lại nhẹ nhàng nhấc chân hất cuốn sách đang nằm trên giày xuống đất.
Nguyên Thư đứng lên nói: “Sao cậu lại thô lỗ như vậy!”
Ôn Nam Tịch đứng lên, đậy nắp bình lại.
Nhan Khả nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của Ôn Nam Tịch, chói mắt đến nỗi nước mắt vừa mới ngừng lại sắp trào ra, cô ta quay người rời đi, một câu xin lỗi cũng không có.
“Trời ạ, sao lại có người không biết xấu hổ như vậy?” Nguyên Thư xắn tay áo lên nói.
Ánh mắt Ôn Nam Tịch lạnh lùng cúi người nhặt sách, Nhan Khả trở lại chỗ ngồi một lúc, cố nén nước mắt, lấy sách ra, đeo tai nghe vào nghe viết từ vựng.
Nguyên Thư chạy tới giúp Ôn Nam Tịch nhặt sách. Trong sách có mấy bài thi rơi ra, Ôn Nam Tịch gấp bài thi lại nhét vào trong.
Nguyên Thư vừa nhặt vừa mắng: “Đúng là đồ thần kinh.”
Nghỉ giữa tiết.
Ôn Nam Tịch nằm bò trên bàn nghe từ vựng rồi ngủ thiếp, Nguyên Thư ra ngoài rót nước, sau đó quay lại ngồi cạnh Ôn Nam Tịch, dựa sát vào cô nói: “Vừa rồi tớ nhìn thấy Nhan Khả khóc, Chu Na Na đang an ủi cậu ta, nghe nói Phó Diên thích một cô gái, khó trách Nhan Khả lại điên như vậy.”
Ôn Nam Tịch ngồi dậy điều chỉnh âm lượng tai nghe vẫn im lặng không lên tiếng.
Nguyên Thư chặc lưỡi vài cái, nói thầm: “Không biết Phó Diên thích kiểu con gái như thế nào.”
Học xong tiết tự học buổi tối, Ôn Nam Tịch đón gió lạnh rời trường, hai tay đút trong túi áo khoác đồng phục cùng Nguyên Thư ra về, Nhan Khả đeo cặp đi ngang qua bọn họ chạy rất nhanh, ra khỏi cổng trường, cô ta trực tiếp gặp một nhóm nam sinh đang bước ra khỏi trường cấp ba số 1.
Phó Diên, Đàm Vũ Trình và một số người khác cũng ở trong nhóm người đó.
Nhan Khả đút hai tay vào túi đồng phục, ngẩng đầu nhìn Phó Diên, chần chừ muốn nói lại thôi, Phó Diên cúi đầu xuống bấm điện thoại.
Tít tít vài tiếng.
Điện thoại di động trong túi của Ôn Nam Tịch vang lên, cô và Nguyên Thư đi đến ngõ Nam An, tách ra ở đầu ngõ rồi lên lầu đi về nhà. Ôn Hữu Đào đang ở ban công gọi điện thoại, chống nạnh cau mày, Ôn Du cầm cặp để con gái thay giày, mơ hồ nghe thấy Ôn Hữu Đào nói cái gì mà tự chăm sóc bản thân.
Cô nghe không rõ lắm, cũng không có hứng thú với chuyện của Ôn Hữu Đào.
Ôn Du nhẹ giọng hỏi: “Con có muốn ăn mì không? Mẹ nấu mì cho con.”
“Được ạ.” Ôn Nam Tịch tối nay ở căng tin ăn chưa no, cô rửa tay xách cặp vào phòng, lấy điện thoại di động ra.
Ảnh đại diện màu đen gửi tin nhắn đến.
Là tin nhắn vừa nãy.
Diên: hình ảnh.
Trong hình là một đề kiểm tra, hình như là đề kiểm tra mới ra của giáo viên vật lý bọn họ. Ôn Nam Tịch chép lại câu hỏi rồi giải trên giấy nháp. Ôn Du mang mì tới, Ôn Nam Tịch vừa ăn vừa giải, hơi nóng phả vào khuôn mặt, cô cắn chiếc đũa giải đề.
Không biết sau bao lâu sợi mì trong tô đã hết chỉ còn lại nước súp.
Ôn Nam Tịch nhắn trả lời: Đúng không.
Diên: Đúng.
Ôn Nam Tịch: [Ừm]
Ôn Nam Tịch hỏi: Cậu về tới nhà chưa?
Diên: Vừa mới tới.
Ôn Nam Tịch cầm lấy cây kẹo m út, mở ra, cho vào miệng, nhắn trả lời cậu.
Ôn Nam Tịch: Vậy ngủ ngon.
Diên: Ngủ ngon.
–
–
Kỳ nghỉ đông đang đến gần, cuối học kỳ lại càng căng thẳng hơn, giữa giờ còn có bài kiểm tra, điểm của Nhan Khả vẫn thấp hơn Ôn Nam Tịch, cô ta nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống. Ngày nào cô ta cũng đến trường sớm, tiết tự học vào buổi tối cũng không hề xin nghỉ. Thi cuối kỳ xong là năm cuối cấp chính thức bước vào kỳ nghỉ đông.
Năm nay cô không thể ở lại Nam An đón Tết, phải về quê.
Bởi vì sức khỏe của bà nội Ôn Nam Tịch không tốt, phải về chăm sóc bà nên cả nhà thu dọn hành lý, Ôn Hữu Đào lái xe tới, Ôn Du và Ôn Nam Tịch xách hành lý xuống lầu rồi lên xe.
Thời tiết rất lạnh.
Ôn Nam Tịch mặc áo khoác dày, quàng khăn quàng cổ, ngồi một mình ở ghế sau nghe nhạc bằng tai nghe, không hiểu sao cô lại nhớ đến cái đêm trên xe buýt với Phó Diên nghe nhạc bằng tai nghe của cậu. Cô dùng đầu ngón tay gõ lên điện thoại bấm phát bài “Trời nắng”, rồi nhìn ra phong cảnh phía bên ngoài cửa sổ.
Từ đây về quê phải mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Lúc bọn họ đến nơi đã là buổi chiều, cửa nhà vẫn tồi tàn như cũ, trong sân có mấy con gà chạy tới chạy lui. Ôn Nam Tịch và Ôn Du xách hành lý vào nhà, thoạt nhìn đã thấy Trương Như Ngọc ngồi trên ghế, hai mắt vô hồn. Người bà mồm mép lợi hại kia hình như đã thật sự mắc bệnh nặng rồi.
Ôn Hữu Đào cởi áo khoác nói: “Mẹ mắc bệnh Alzheimer, tôi đã thuê điều dưỡng đến.”
Dì điều dưỡng vào phòng, lấy tách trà ra đặt lên bàn, dáng người mập mạp đứng sang một bên mỉm cười. Ôn Du chào dì ấy, bà buộc tóc lên rồi tiến lên nắm tay Trương Như Ngọc: “Mẹ, chúng con về rồi.”
Ôn Nam Tịch đứng bên cạnh Ôn Du, nhìn Trương Như Ngọc.
Trương Như Ngọc ngước mắt lên nhìn Ôn Du, sau khi mắc bệnh Alzheimer, bà không nhìn chằm chằm vào Ôn Du bằng ánh mắt không thân thiện như trước đây nữa mà nghiêng đầu xác nhận: “Viện Viện, con và Hữu Đào đã về rồi à?”
Lời vừa nói ra, Ôn Du liền ngây người.
Sắc mặt Ôn Hữu Đào cũng thay đổi, ông ta tiến lên nói: “Mẹ, đây là Ôn Du, Viện Viện không có ở đây.”
“Viện Viện, con chịu trở về với Hữu Đào rồi, Viện Viện—”
Trương Như Ngọc hoàn toàn không phản ứng gì với những lời nói bên ngoài, bà cụ chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nắm lấy tay Ôn Du không bỏ, trong miệng cứ gọi tên Viện Viện.
Ôn Du tái mặt, hốc mắt rưng rưng.
Sắc mặt Ôn Nam Tịch trở nên khó coi kéo tay mẹ ra, nói với Trương Như Ngọc: “Ôn Du, mẹ tôi là Ôn Du, tôi là Ôn Nam Tịch.”
Trương Như Ngọc ngước mắt lên, trong miệng vẫn gọi: “Viện Viện, con đừng đi, Hữu Đào sau này sẽ rất có tiền đồ.”
Ôn Du theo bản năng lùi lại mấy bước.
Ôn Hữu Đào nhìn dì điều dưỡng nói: “Đưa mẹ tôi vào đi, để bà ấy nghỉ ngơi một lát.”
Dì điều dưỡng thấy tình hình không ổn vội vàng bước tới đỡ Trương Như Ngọc. Phòng khách trở nên im lặng, Ôn Hữu Đào rót một tách trà, nói: “Mẹ mắc bệnh Alzheimer, cô đừng so đo với bà ấy.”
Nói xong, ông ta đặt tách trà xuống, đi theo vào gặp Trương Như Ngọc.
Ôn Du nắm chặt tay Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch kéo tay mẹ: “Mẹ.”
Ôn Du ngã ngồi xuống ghế, Ôn Nam Tịch rót cho bà một ly nước, Ôn Du hai mắt đỏ hoe nói: “Từ trước đến nay, cô ta rất biết cách làm cho người khác yêu thích, lúc mới vào nhà này, bà nội đã ngay lập tức ghét bỏ mẹ, nói mẹ không bằng cô ta.”
Ôn Nam Tịch cắn răng, im lặng.
Cô nói: “Bệnh Alzheimer thì sao chứ? Những người mắc bệnh Alzheimer thì được quyền coi khinh người khác à?”
Ôn Du liếc nhìn Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch mím môi, không nói thêm nữa.
Ngày xưa bà cụ còn sung sức, nên cô thường xuyên tranh luận với bà cụ, bây giờ bà mắc bệnh Alzheimer nên cô phải im lặng tự mình nghẹn chết.
Bởi vì về muộn nên Tết Nguyên đán sắp đến.
Ôn Hữu Đào ở đây cũng được xem như người có tiền đồ, thỉnh thoảng có người đến ngồi tâm sự, pha trà. Ôn Du dọn dẹp nhà cửa, Ôn Nam Tịch mỗi ngày đều phải giải đề, thỉnh thoảng bà cụ nhìn thấy cô liền gọi cô một tiếng: “Nhan Khả.”
Một câu Ôn Nam Tịch cũng không đáp. Bà cụ ăn quả táo rơi xuống đất, cô nhặt lên cho bà, lau cũng không lau lại mà nhét lại vào tay bà cụ, sau đó bị Ôn Hữu Đào nhìn thấy. Sắc mặt Ôn Hữu Đào lạnh lùng kéo cô ra, Nam Tịch nhìn thấy bộ dáng của bà cụ nhất thời cảm thấy chán ghét.
Trở thành một người đáng ghét.
Ôn Du theo thói quen sửa lại cho bà cụ: “Mẹ, con là Ôn Du.”
Ôn Nam Tịch mỗi lần nghe được lời này, đều cảm thấy thương xót cho mẹ, về quê đón năm mới bà cũng không để yên cho hai mẹ con bọn họ.
Hôm nay.
Ôn Du ngồi dưới gốc cây ngoài sân lột bắp, Ôn Nam Tịch đeo tai nghe ngồi bên cạnh giúp bà lột, mấy người hàng xóm đi tới ngồi cạnh họ trò chuyện, một trong số những người hàng xóm thở dài: “Năm nay ngày càng có ít người trở về làng.”
Ôn Du cười nói: “Đúng vậy, mọi người ở thành phố lớn ăn tết cả rồi.”
Người hàng xóm kia tên là Triệu Khiết.
Bà ta nói: “Nơi này của chúng ta, người được gả đi tốt nhất chắc chắn là Ngu Viện Viện.”
Nói xong, bà ta mới phản ứng lại, theo bản năng liếc nhìn Ôn Du. Ôn Du dừng lại, chỉ cụp mắt xuống, Ôn Nam Tịch nhìn người tên Triệu Khiết kia, một người hàng xóm khác trả lời: “Viện Viện có năng lực, năm ngoái cô ấy về quê, nhà nào cũng đến ngồi trò chuyện. Hiện tại, cô ấy lái xe hơi sang trọng, sống trong biệt thự. Con gái cũng rất xinh đẹp giống như một nàng công chúa, gặp mọi người đều mỉm cười, tính cách rất tốt”.
Ôn Nam Tịch nắm tay Ôn Du, muốn đưa bà rời đi.
Ôn Du không muốn thất lễ lộ liễu như vậy, bà rất để ý, ấn chặt cổ tay Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch điều chỉnh âm lượng tai nghe, giọng nói của bọn họ vẫn không ngừng vang lên. Ngu Viện Viện tốt bụng, Ngu Viện Viện ân cần, Nhan Khả xinh đẹp và hào phóng, Nhan Khả lễ phép đàng hoàng, Nhan Khả có thành tích học tập tốt, toàn đứng nhất nhì trường.
Ôn Nam Tịch hít thở không thông.
Bên kia truyền đến tiếng quát tháo, ba người hàng xóm đang nói chuyện phiếm, nói một tiếng với Ôn Du rồi đứng lên, Ôn Nam Tịch thậm chí không ngẩng đầu lên, không để ý tới bọn họ.
Ôn Du buông trái bắp ra.
Ôn Nam Tịch tháo tai nghe, nhìn về phía Ôn Du, lúc này cô mới lên tiếng: “Mẹ, con sẵn sàng đi đến tận cùng trái đất, xa thật xa, đến khi nào không còn nghe được tin tức gì về hai mẹ con bọn họ nữa. “
Ôn Du ngước mắt nhìn, nắm chặt cổ tay con gái, không nói một lời.
–
–
Năm nay trôi qua rất nhanh, kỳ nghỉ cuối cấp lại rất ngắn.
Năm nay Ôn Nam Tịch vẫn chăm chỉ ôn bài, lười ra ngoài giao lưu xã hội nhưng cũng không tránh khỏi miệng bà cụ, mở miệng ra là Viện Viện, Nhan Khả, sau đó lại kêu Ôn Du vì việc học của Nam Tịch nên trở về Đa Thành trước.
Ôn Hữu Đào cũng bận rộn với công việc nên nhờ người chăm sóc kỹ Trương Như Ngọc, sau đó thì thu dọn đồ đạc trở về Đa Thành.
Ngày cô trở lại Đa Thành, giao thông tắc nghẽn, xe bị kẹt ở chợ đêm, Ôn Nam Tịch thấy rất nhiều người xuống xe đi bộ về nhà nên cũng mở cửa xe tự mình đi bộ về.
Ôn Du muốn đi theo.
Ôn Hữu Đào một mình lái xe mệt mỏi, gọi Ôn Du trở về, Ôn Nam Tịch nói: “Mẹ, không sao, một mình con đi bộ về, tiện thể đi dạo ở ngõ Nam An.”
Đây là nơi mà bọn họ đã sống hơn mười năm, Ôn Du dừng lại, để con tự mình đi.
“Nhớ trở về ăn tối nhé.”
“Dạ.”
Ôn Nam Tịch mặc áo khoác đỏ, quàng khăn trắng đi vào đoàn người đông đúc đang đi bộ, hôm nay có chút ánh nắng chiếu vào.
Ôn Nam Tịch chậm rãi đi bộ, qua cổng trường trung học số 2 là tới ngõ Nam An.
Có rất nhiều người ở trạm xe buýt.
Phó Diên mặc áo khoác đen, cúi đầu bấm điện thoại di động, nổi bật giữa đám đông.
Đàm Vũ Trình mua một chiếc điện thoại di động mới, đứng trước mặt cậu, mở điện thoại lên, ấn vào camera, gọi một tiếng: “Phó Diên.”
Phó Diên tùy ý ngước mắt lên.
Tách một cái, một bức ảnh đã thành hình, Phó Diên lười biếng nói: “Cậu nhàm chán quá rồi đó, xóa đi.”
“Tớ mới mua điện thoại, xem thử xem.” Đàm Vũ Trình nghịch nghịch, “Này, cô bạn gái này xinh quá… Hình như tớ đã từng gặp ở đâu rồi, hình như cậu cũng gặp qua rồi đó?”
Cậu ta xoay điện thoại lại cho Phó Diên xem.
Phó Diên liếc nhìn Ôn Nam Tịch đứng ở đầu ngõ Nam An, cô chỉ vô tình lọt vào ống kính, khuôn mặt một bên được ánh nắng chiếu vào đẹp như tranh vẽ, chiếc áo khoác đỏ rất hợp với cô, còn chiếc khăn quàng cổ màu trắng khiến cô trông sang trọng, trắng trẻo.
Cậu và cô một trái một phải cùng chụp chung một bức ảnh.
Cậu không ghét bức ảnh chụp này nữa, xoay người đi về phía ngõ Nam An, nói: “Cậu về trước đi.”
“Đừng xóa ảnh.”
“Này, Phó Diên!” Đàm Vũ Trình sửng sốt vài giây, sau đó lại nhìn bức ảnh trong điện thoại, đột nhiên, cậu ta như đã hiểu ra điều gì đó.
–
–
Ôn Nam Tịch đi vào đầu ngõ, muốn đến quán Internet, bỗng chiếc mũ trên cổ bị người nào đó kéo lại, cô quay người bắt gặp ánh mắt của Phó Diên, cậu đang đứng ở đầu hẻm, tay đút túi quần nắm chiếc mũ của cô, ấm áp như ánh mặt trời mùa đông, hơi nhướng mày nói:
“Về rồi à?”
Ôn Nam Tịch khựng lại, nhướng mày: “Ừm, tôi về rồi.”