Gia Tộc Vô Song: Ai Cũng Là Trùm Cuối - Chương 4
Sau khi chia tay với anh trai, Kỳ Tụng đạp xe chở tôi về khu chung cư.
Cả hai chúng tôi đều học cùng một trường đại học, còn căn hộ rộng lớn gần trường này là do Kỳ Tụng trực tiếp chi tiền mua ngay sau khi chúng tôi yêu nhau, rộng hơn bốn trăm mét vuông, vậy mà lúc mua hắn còn chê nhỏ.
Lúc này, các nguyên liệu lẩu và rau củ thịt tươi mà chúng tôi đặt trên đường về cũng đã được giao đến trước cửa nhà.
Cho Sư tử đầu sốt gạch cua vào lò vi sóng hâm nóng lại.
Tôi và Kỳ Tụng bắt đầu ăn.
Tôi nhấm nháp rồi nhận xét: “Cũng ngon đấy.”
Kỳ Tụng đánh giá: “Không ngon bằng lúc mới nấu xong, không còn độ dai nữa. Lần sau chúng ta đi ăn lại, chắc sẽ không gặp sự cố như hôm nay nữa… phải không?”
Tôi lau miệng: “Lần sau đưa anh trai em theo, đảm bảo sẽ không có sự cố gì xảy ra với chúng ta đâu.”
Kỳ Tụng: “…”
Sau khi xử lý xong món Sư tử đầu, chúng tôi bắt đầu vừa xem chương trình giải trí vừa ăn lẩu.
Ăn uống no nê xong thì chơi game cùng bạn trai.
Tôi hào hứng: “Nào, xông lên chiếm thành! Kỳ Tụng, anh cứ nấp sau lưng em, xem em càn quét giang sơn cho anh nhé!”
Kỳ Tụng thảnh thơi núp sau lưng tôi, lúc thì đi nhặt đồ, lúc thì đưa trang bị cho tôi.
…
“Tiểu Du Du, dậy nhanh lên!”
Tiếng Kỳ Tụng đầy kích động vang lên từ điện thoại.
Tôi: “???”
“Ba anh vừa bị cha ruột tìm tới tận cửa!”
Tôi: “Hả??!”
Ai cũng biết trong giới thượng lưu ở Kinh Thành, ba của Kỳ Tụng – Kỳ Vân vốn là một đứa trẻ mồ côi, hơn hai mươi năm trước đã tự mình gầy dựng cơ nghiệp, trở thành một doanh nhân mới nổi đầy quyền lực…
Hàng loạt tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết nhanh chóng lướt qua trong đầu tôi, tinh thần tôi phấn chấn hẳn lên: “Chẳng lẽ ba anh bị bảo mẫu tráo đổi từ nhỏ?”
Kỳ Tụng: “Ờ… không phải.”
“Hay là bị y tá ở bệnh viện ôm nhầm?”
Kỳ Tụng: “Ờ… cũng không phải.”
“Hả? Chẳng lẽ bị bọn buôn người bắt cóc?”
Kỳ Tụng: “Không phải…”
Kỳ Tụng gãi đầu: “Ba anh là con riêng lưu lạc bên ngoài của ông cụ Tư, kết quả giám định ADN đã có rồi…”
Tôi phun một ngụm nước ra ngoài: “Có phải là nhà họ Tư vừa tranh quyền nội bộ dữ dội gần đây không?!”
Kỳ Tụng nặng nề thừa nhận: “Đúng vậy…”
Tôi há hốc mồm kinh ngạc.
Cái nhà họ Tư đó, từ ‘hỗn loạn’ còn chưa đủ để miêu tả sự phức tạp của gia tộc này.
Ông cụ Tư mãi không chịu giao quyền, còn thích nuôi con như nuôi cổ trùng, nói là để tuyển chọn người thừa kế mạnh nhất.
Dù sao thì ông ta cũng có tới mười đứa con cả hợp pháp lẫn ngoài giá thú, cứ nuôi đi, tôn trọng và chúc phúc.
Nhưng rồi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Đứa con nào cũng nghĩ mình có cơ hội, đứa nào cũng dồn hết sức lực tranh đấu lẫn nhau.
Kết quả là…
Con cả bị con thứ ba lập mưu gây tai nạn xe hơi chết thảm, con thứ ba lại bị con út chơi xấu khiến tàn phế cả tay chân, sau đó con út bị con thứ tư đầu độc thành kẻ ngốc.
Con thứ năm đi giám sát công trình thì bị tấm thép từ trên trời rơi xuống đè chết, rồi đến lượt con thứ bảy bị phát giác làm giả tài liệu, tham ô hối lộ và phải vào tù…
Quá sức hoang đường!
Ông cụ Tư cũng phải ngớ người ra, dù có nhiều con đến mấy cũng không thể “tàn sát” dữ dội như vậy chứ!
Dù ông ta có cố gắng ngăn cản thì cũng vô ích, cả đám con trai đã đỏ mắt chém giết nhau rồi…
Vì vậy…
Cuối cùng chỉ còn lại ba người sống sót: con thứ ba bị cụt tay cụt chân, con thứ bảy đang ngồi tù và con út bị đầu độc đến ngu dại.
Nhưng cả ba người đó đều phế rồi.
Điều thần kỳ hơn nữa là, dù ông cụ Tư có nhiều con trai đến vậy, nhưng chẳng ai trong số chúng sinh nổi một đứa cháu trai!
Cháu gái thì có vài đứa.
Ông cụ Tư vốn dĩ ngồi vững trên ngai vàng quyền lực, giờ thì hoảng hốt thật sự.
Tài sản kếch xù của ta, ai sẽ thừa kế đây?!
Còn chuyện cho con gái hay cháu gái thừa kế ư, với ông cụ Tư trọng nam khinh nữ thì chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện đó.
Tôi giơ ngón cái lên: “Đỉnh thật sự.”
Kỳ Tụng: “Quá mức hoang đường đúng không? Ông cụ Tư cuối cùng cũng nhớ ra hồi trẻ mình có một đứa con riêng lưu lạc bên ngoài, sau một hồi lục lọi tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm ra ba của anh!”
Tôi hỏi: “Thế ba anh nghĩ sao?”
Kỳ Tụng thay ba mình trả lời với vẻ vui mừng: “Nhà họ Tư đâu phải nhỏ, ba anh gặp được mở bài đẹp như vậy, anh em trai thì chết sạch hoặc phế hết, chẳng có đứa cháu trai nào, tự nhiên trở thành người thừa kế duy nhất, nằm mơ chắc cũng cười đến tỉnh giấc mất thôi.”
Tôi: “…”
Kỳ Tụng: “À đúng rồi, Tiểu Du Du, nghe đồn rằng ông cụ Tư sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn vào tháng sau để công bố ba anh là người thừa kế của Tư gia. Nhà em chắc chắn cũng sẽ nhận được thiệp mời, chúng ta cùng đi xem náo nhiệt nhé!”
Tôi hào hứng, ánh mắt sáng rực lên: “Được đấy, đi đi!”
Trong bữa tối.
Tôi nhắc đến chuyện của nhà họ Tư.
Ba mỉm cười nhẹ nhàng.
Đôi mắt hoa đào của ông lúc nào cũng mang cảm giác thâm tình sâu sắc, mỗi khi cười lại càng rõ ràng hơn: “Có trò vui để xem, tại sao lại không đi chứ?”
Mẹ gắp một miếng thức ăn, đáp lại một cách dứt khoát: “Đi.”
Chị gái hào hứng, đôi mắt phượng rực rỡ đầy hứng thú: “Đương nhiên là đi rồi!”
Anh trai: “Anh không đi.”
Chị gái thắc mắc: “Em trai, tại sao em không đi chứ?”
Anh trai im lặng không nói gì.
Điện thoại của tôi vang lên âm báo tin nhắn WeChat, tôi tiện tay cầm lên xem.
Vũ Địch Xui Xẻo Nhất Vũ Trụ: 【Sốc quá! Tin động trời đây!】
Tiểu Du Du Chua Chua Ngọt Ngọt: 【Có gì nói nhanh.】
Vũ Địch Xui Xẻo Nhất Vũ Trụ: 【Em gái tớ để ý anh trai cậu lâu rồi, dạo này nó đang tính kế làm sao để cưa đổ mỹ nam anh trai cậu… Nó hỏi tớ xem anh cậu có đi tiệc nhà họ Tư không?】
Tiểu Du Du Chua Chua Ngọt Ngọt: 【…】
Tiểu Du Du Chua Chua Ngọt Ngọt: 【… Anh ấy không đi.】
Tôi chậm rãi quay sang nói với anh trai: “Anh chạy, cô ấy đuổi, cả hai người đều khó thoát được số phận này.”
Anh trai: “???”
Anh trai: “…”
Anh trai: “Du Du, anh vừa mới bắt đầu tu luyện Vô Tình Đạo, em nỡ lòng nào khiến anh không tốt nghiệp được sao?”
Cả nhà: “…”
Tôi xoa cằm, khéo léo đề nghị: “Nhưng mà anh à… Theo như em biết thì tỷ lệ tốt nghiệp của Vô Tình Đạo gần như bằng 0… Hay là anh đổi sang đạo khác tu luyện đi?”
Anh trai: “…”
Cuối cùng, anh trai vẫn kiên quyết từ chối tham gia tiệc nhà họ Tư.
Hôm đó, ba mẹ, tôi và chị gái cùng mang thiệp mời bước vào đại sảnh tiệc của nhà họ Tư.
Vừa vào đã thấy ngay gia đình nhà họ Kỳ đang là tâm điểm của mọi sự chú ý giữa sảnh đường.
Chú Kỳ – Kỳ Vân, tức là ba của Kỳ Tụng, dù chưa lại gần cũng đã cảm nhận được vẻ lười biếng uể oải toát ra từ người ông ấy.
Đến khi đến gần, đôi mắt hồ ly của chú ấy như pha trộn giữa tiên khí và yêu khí, vừa mị hoặc vừa mê hoặc lòng người.
Còn mẹ của Kỳ Tụng, mái tóc ngắn chạm vai, gương mặt rạng rỡ đầy khí chất, nhưng lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, uy nghiêm lạnh lùng, vừa đẹp vừa oai phong!
Tôi nhớ lại trong đạn mạc có nói rằng mẹ của Kỳ Tụng là nữ chỉ huy cấp cao nhất của Liên bang thời kỳ tinh tế…
Nếu bà ấy mặc một bộ quân phục màu xám bạc của Liên bang thời tinh tế rồi khẽ liếc nhìn tôi…
Tôi nuốt nước miếng.
Trời ạ, đẹp trai đến mức làm chân tôi mềm nhũn.
【Ôi trời, đúng là bữa tiệc thị giác!】
【Mỹ nhân! Mỹ nhân! Chảy nước miếng.jpg】
【Mẹ nữ chính và mẹ nam chính hoàn toàn là hai kiểu khác nhau! Một người thì cao quý lạnh lùng, một người thì mạnh mẽ ngầu lòi! A a a a a——】
【Nếu họ cười với tôi một cái thôi, tôi sẵn sàng dâng cả mạng sống cho họ.】
【Ba mẹ của nữ chính và nam chính cũng đẹp quá đi mất, cứu tôi với!】
【Phản diện thâm tình dịu dàng thời mạt thế VS Đại lão bất cần đời trong vô hạn lưu, tôi xin được ship trước một phát.】
【Người ở trên ngốc à? Họ đều đã có vợ rồi, đừng có mà ship bậy!】
…
Còn có anh trai của Kỳ Tụng, theo như đạn mạc nói thì kiếp trước là Thân vương của Huyết tộc.
Da anh ấy trắng bệch, đôi môi lại đỏ thẫm, gương mặt anh tuấn sâu sắc, trên tay còn đeo một đôi găng tay màu trắng.
Cử chỉ tao nhã, khí chất vừa bí ẩn vừa quý phái kiểu quý tộc châu Âu.
Dung mạo phương Đông nhưng khí chất phương Tây.
Mâu thuẫn nhưng lại không hề lệch pha.
Khi nói chuyện với người khác, giọng nói còn mang theo âm điệu ngoại quốc êm tai.
【Đây chính là Thân vương của Huyết tộc sao? Nhìn bí ẩn thanh nhã quá…】
【Chống cằm.jpg, anh trai của nam chính – Kỳ Cảnh có phải là người ngoại quốc duy nhất trong đám đại lão này không nhỉ? Ừm, nói theo nghĩa linh hồn ấy.】
【Xì—— Đúng thật đấy! Dù ở thời kỳ tinh tế, mẹ của nam chính cũng là người Hoa Quốc trong Liên bang!】
【Còn những người khác thì khỏi phải nói, toàn bộ đều là người Hoa Quốc…】
【Mọi người đúng là có cách chú ý vấn đề kỳ lạ ghê.】
Tôi: “…” Đúng là kỳ lạ thật.