Gia Tộc Vô Song: Ai Cũng Là Trùm Cuối - Chương 1
1.
Tôi cứng ngắc quay đầu nhìn ba.
Ông ấy có gương mặt tuấn mỹ đầy khí chất áp đảo, đôi mắt hoa đào phảng phất ý cười, nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng khiến chó cũng không dám đến gần.
Hôm nay, ông mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, tao nhã cởi nút tay áo, trên người tỏa ra mùi nước hoa gỗ đàn hương thanh thoát nhưng trầm ổn.
Tôi vốn không để ý, vì đây không phải lần đầu tiên.
Nhưng lần này, khi nhìn dòng đạn mạc kia, tôi mới giật mình nhận ra:
Đúng là trên cổ áo ông có vài chấm tròn mờ mờ, nhìn kỹ thì lại giống vệt m áu đỏ đã khô.
Ba tôi dường như nhận ra ánh mắt của tôi, khẽ ngước lên, mỉm cười dịu dàng như thường lệ:
“Sao vậy, Du Du?”
Đôi mắt hoa đào khẽ cong, ánh lên tia sáng đầy quyến rũ.
【Ôi bao, nhìn vẻ ngoài của tên phản diện này đi, ai mà ngờ được mới vừa rồi còn đi xử lý địch thủ không chút lưu tình.】
【Đúng vậy, ai bảo hắn không phải là người ba tốt? Chỉ là hắn không bao giờ để lộ bộ mặt thật trước mặt gia đình thôi.】
【Cô bé đáng thương kia, nếu biết ông ta vừa dùng thép đ â.m xuyên chân người ta, sau đó lại đ â.m thẳng vào huyệt thái dương, m áu văng khắp tường…】
【Đáng thương cái gì mà đáng thương! Con nhóc này còn nghĩ ba mình là tổng tài cao quý sao? Nếu ông ta không phải tội phạm buôn vũ khí khét tiếng, liệu gia đình các người có được sống sung túc như bây giờ không?!】
Đ â.m xuyên chân…
Đ â.m vào huyệt thái dương…
Buôn vũ khí…
Phản bội…
Tôi: ???
Tôi: !!!
Ba tôi không phải chỉ là một tổng tài giàu có bình thường thôi sao?!
Cái gì mà buôn vũ khí?
Cái gì mà phản bội đồng đội?
Tổng tài không phải nên làm công việc kinh doanh đứng đắn sao?!
Nhìn thấy tôi ngẩn người không nói gì, ba tôi khẽ nhíu mày, đôi mắt lóe lên vẻ nghi hoặc:
“Du Du?”
Tôi giật mình tỉnh lại, da gà nổi lên khắp người, lí nhí đáp: “Dạ… Ba…”
Ông ấy tiến lại gần, mùi nước hoa nam tính quyện vào không khí, tôi bỗng ngửi thấy thoang thoảng mùi tanh của m áu…
Ba tôi nở nụ cười dịu dàng:
“Con có bị ai bắt nạt không?”
Giọng nói ấm áp như thể chỉ cần tôi nói ra, ông sẽ lập tức giúp tôi xử lý kẻ đó.
Toàn thân tôi lạnh toát, cảm giác như đứng trước một vị vua địa ngục khát m áu.
“Không… không có ai dám bắt nạt con cả.”
Đùa sao, với thân phận con gái của “ông trùm” như vậy, ai mà dám động vào tôi chứ?!
“Khạch”, cửa lớn mở ra.
Lúc này, mẹ tôi cũng trở về.
Mẹ có dáng người cao ráo, mặc một chiếc váy lễ phục màu đen, bên ngoài khoác áo gió đen, mái tóc dài bồng bềnh mềm mại xõa tự nhiên.
Dung mạo đẹp đến mức kinh diễm, như ánh mặt trời gay gắt làm lóa mắt người nhìn.
Đôi mắt phượng xinh đẹp trong veo như mực đen, ẩn hiện vài phần uy nghi đáng sợ.
【Đẹp quá, ngầu quá, tuyệt mỹ quá! Tỷ tỷ, làm ơn nhìn thẳng vào ta đi!】
【Người trên biến thái à!】
【Ta liếm, ta liếm điên cuồng!】
【Cảm giác áp bức đến từ nữ đế… oai phong quá!】
【Ơ? Không phải nói mẹ là Thái hậu nhiếp chính sao? Sao lại thành nữ đế rồi?】
【Người trên chắc chắn chưa xem hết kết cục! Cuối cùng mẹ đã phế truất tiểu hoàng đế, tự mình lên ngôi.】
【Nhưng tiểu hoàng đế không phải con ruột của mẹ sao? Sao bà ấy lại cướp ngôi của con trai mình?】
【Đúng vậy! Nhưng tiểu hoàng đế còn quá nhỏ, mới sáu tuổi, căn bản không thể vững vàng ngồi trên ngai vàng. Mà mẹ lại là người có dã tâm và thủ đoạn… Ngai vàng vốn dĩ thuộc về kẻ có thực lực mà.】
Tôi: “…”
Ba thấy mẹ về, đôi mắt hoa đào lập tức sáng rực, cười hớn hở chạy tới: “Vợ ơi, em về rồi à~”
Kết quả là còn chưa chạm vào người mẹ, đã bị mẹ lạnh lùng đẩy ra: “Thẩm Độ! Anh lại xịt bao nhiêu nước hoa rồi hả, nồng chết người rồi! Có chuyện gì mà không thể tắm một lần cho xong? Không được thì tắm hai lần đi!”
Ba ấm ức: “Vợ à, chỗ đó không có phòng tắm, anh cũng vừa mới về mà…”
Mẹ không khách sáo: “Cút đi tắm ngay cho tôi, tắm xong rồi hãy chạm vào tôi!”
【Chậc chậc chậc, đại lão phản diện thời mạt thế biến thành người chồng ngoan ngoãn trong nháy mắt~ Tình tiết này thật không bao giờ thấy chán.】
【Haiz, ai mà ngờ được lúc hai người này mới gặp nhau thì đấu đá kịch liệt đến mức nào? Một kẻ là phản diện khuấy đảo mạt thế, một người là nữ đế độc ác trên cao, chẳng ai chịu thua ai, ngoài mặt cười tươi hợp tác, sau lưng đâm nhau không chớp mắt, lần nào cũng muốn lấy mạng đối phương…】
【Các người biết không, một người đến từ mạt thế, một người từ thời cổ đại, mạng người đối với họ không đáng giá một xu. Cả hai đều tay nhuốm đầy máu tươi. Lần đầu gặp nhau, ba vừa mới xuyên không tới, nguyên chủ của thân xác này đang chạy trốn, còn bị thương nặng đến mức sắp chết, kết quả là mẹ bắn một phát súng, suýt nữa ba không cứu nổi, vừa xuyên không đã suýt trở thành cái xác…】
【Dù sao thì với khởi đầu như vậy mà họ vẫn có thể yêu nhau, thật không biết nói gì nữa.】
Tôi: “…”
Tôi nhìn ba mẹ đang tình tứ cãi vã mà trong lòng ngổn ngang trăm mối, thật khó tưởng tượng nổi hai người từng hận thù sống chết với nhau.
Ba tôi ngoan ngoãn lăn vào phòng tắm.
Mẹ cởi áo gió màu đen, treo lên giá, có lẽ nhận ra ánh mắt của tôi nhìn quá chăm chú.
Bà quay lại, đôi mắt phượng mất đi sự sắc bén, thay vào đó là nét cười dịu dàng chỉ thuộc về một người mẹ: “Du Du, có chuyện gì sao?”
Tôi uống một ngụm nước trắng để trấn tĩnh, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình thường: “Không có gì, chỉ là thấy mùi nước hoa trên người ba nồng quá, làm con nhức đầu thôi.”
Mẹ cũng tỏ vẻ chán ghét: “Lần sau bảo ông ấy tắm ở khách sạn rồi hãy về, xịt nhiều nước hoa như vậy, ông ta không thấy ngột ngạt à?”
Tôi gật đầu đồng tình.
Cửa lại mở ra.
Chỉ thấy một nam tử tuấn mỹ mặc áo sơ mi trắng bước vào.
Lông mày thanh tú như tranh vẽ, dáng người cao gầy như ngọc, phong thái thanh thoát tựa như tiên nhân hạ phàm.
Nếu nói ba tôi thuộc kiểu hào hoa lãng tử, khi đôi mắt hoa đào của ông dịu dàng nhìn bạn, thế giới của ông như chỉ còn lại mình bạn.
Người ta thường nói, nhìn chó cũng thấy thâm tình.
Thì anh trai tôi hoàn toàn đối lập với ba, gương mặt có đường nét sắc sảo, lạnh lùng ngạo mạn từ trong cốt tủy, khi anh ấy cúi mắt nhìn người khác.
Người ta thường nói, nhìn người như nhìn chó.
Anh trai tôi lạnh nhạt cất giọng: “Mẹ, Du Du, anh về rồi.”
Mẹ: “Ừ.”
Tôi: “Anh, ba cũng về rồi.”
Anh trai mặt không cảm xúc: “Biết rồi, phòng khách đầy mùi nước hoa như vậy, ngoài ông ấy thì còn ai vào đây nữa?”
Tôi: “…”
Dù anh trai vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, nhưng sống cùng nhau nhiều năm, tôi có thể cảm nhận được tâm trạng bất thường của anh ấy —
Hình như không phải do ba xịt nước hoa mà ra.
Tôi chợt nhớ đến những gì đạn mạc đã nói.
Chẳng lẽ… anh trai độ kiếp thất bại rồi sao???
【Wow, anh trai cũng xuất hiện rồi kìa. Nói mới nhớ, sau khi anh ấy độ kiếp xong thì đang ở cảnh giới gì nhỉ?】
【Ờ… hình như là Kim Đan thì phải?】
【Hả? Mới Kim Đan thôi à? Tôi nhớ kiếp trước của anh ấy ở độ tuổi này đã đột phá Hóa Thần rồi mà!】
【Thôi nào, đó là ở tu chân giới nhé! Tu chân giới linh khí dồi dào, còn đây là hiện đại, linh mạch cạn kiệt, linh khí gần như không có. Anh ấy tu luyện đến Kim Đan đã là rất lợi hại rồi đấy!】
Tôi kinh ngạc nhìn anh trai mình, độ kiếp thành công rồi mà vẫn không vui sao?
Cửa lại mở ra.
Chị tôi xông vào, điện thoại áp sát bên tai, vừa đi vừa lớn tiếng chửi rủa:
“Để em nói cho mà nghe, đám cầm thú nhà họ Sở đúng là không phải người! Sở Dao toàn thân đầy thương tích, đặc biệt là cánh tay và ngực… Bọn chúng thật sự coi Sở Dao như gạt tàn thuốc sống sao?!”
Vừa dứt lời, chị đã đâm sầm vào lưng anh trai tôi.
Anh ấy không hề nhúc nhích.
Nhưng… tóc của anh ấy lại động đậy???
Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm khi mái tóc đen trên đầu anh ấy “phụt” một cái rồi rơi xuống đất.
Lộ ra một cái đầu bóng loáng sáng lấp lánh!
Tôi trợn tròn mắt: “???”
Mẹ: “???”
Chị: “?!”
Ba vừa tắm xong bước ra nhìn thấy cảnh này: “???”
Anh trai cúi đầu nhìn bộ tóc giả rơi trên đất, sắc mặt lập tức đen kịt: “…”
【Im lặng là bài thơ đêm nay.】
【Sốc quá! Sao anh trai lại thành đầu trọc thế này?!】
【Bởi vì vừa mới độ kiếp xong, tóc bị thiên lôi đánh cháy trụi… Hơn nữa, tóc cũng không thể mọc lại ngay được.】
【Khụ, nhưng mà… không có tóc thì anh trai vẫn đẹp trai như thế, một vị hòa thượng anh tuấn thế này, ta muốn… sắc sắc.jpg】
【Đồ mê trai! Nếu để anh trai biết cô đang mơ tưởng anh ấy, một mũi băng tiễn xuyên tim là có thật đấy! Cô quên rồi à, kiếp trước anh ấy chỉ cần khẩy nhẹ tay đã tạo ra băng kiếm phá hủy Hồn Phiên của Quỷ Vương rồi sao? Đó là một trong thập đại quỷ khí thượng cổ đấy, đủ để thấy tu vi của anh trai đáng sợ đến mức nào!】
Tôi lại một lần nữa: “…”
Anh trai hít sâu một hơi.
Cái đầu bóng loáng hoàn mỹ dưới ánh đèn phản chiếu lấp lánh.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cả gia đình.
Ngón tay anh ấy khẽ động, nhưng dường như đang kiềm chế điều gì đó, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, cúi người nhặt bộ tóc giả lên, phủi sạch rồi đội lại lên đầu, còn chỉnh cho ngay ngắn.
Chị tôi há hốc miệng: “Em trai à, đến tuổi nổi loạn rồi à? Sao lại nghĩ quẩn mà cạo trọc đầu thế này?”
Tôi cố gắng duy trì vẻ mặt ngây thơ: “Anh, đây là kiểu tóc mới của anh à?”
Ba mẹ hình như biết chuyện gì đó, liếc nhau một cái rồi lại im lặng.
Anh trai lạnh lùng liếc chị một cái: “Lo chuyện của mình đi.”
Sau đó quay sang tôi và ba mẹ, lạnh nhạt nói: “Không có gì, đừng lo.”
Anh lên lầu, vào phòng, đóng cửa, mọi động tác liền mạch như nước chảy mây trôi.
Tôi sờ cằm suy nghĩ.
Chẳng lẽ kiếp trước anh tôi tu luyện Vô Tình Đạo sao?
【Chậc chậc… Khí lạnh sắp tràn ra khỏi màn hình rồi. Anh trai kiếp trước tu luyện Vô Tình Đạo à?】
【Người trên… phải nói cho bạn một tin động trời, kiếp trước anh trai không tu luyện Vô Tình Đạo đâu, mà là… Thương Sinh Đạo.】
Tôi ngơ ngác.
Anh tôi.
Anh ấy tu luyện Thương Sinh Đạo?!
【???】
【!!!】
【Gì cơ?! Thương Sinh Đạo?】
【Mèo ngơ ngác.jpg】
【Nếu như Vô Tình Đạo còn có thể kéo dài sinh mệnh, thì Thương Sinh Đạo… Emmmm.】
【Nhưng anh trai nhìn không giống người yêu thương thiên hạ gì cả? Tôi còn có cảm giác nếu nhìn anh ấy thêm vài giây nữa, anh ấy sẽ rút kiếm đâm chết tôi ngay lập tức.】
【Người tốt chẳng lẽ phải khắc chữ “người tốt” lên mặt à? Chỉ đơn giản là tính cách như vậy thôi. Đảo mắt.jpg】
【Vậy cuối cùng anh trai có phi thăng thành công không?】
【Anh trai đã mất hết tu vi khi đến thế giới hiện đại này rồi, bạn nghĩ có thành công không? Cười gượng.jpg】
【Thở dài, kiếp trước anh trai đã hy sinh vì thiên hạ thương sinh mà…】
【Để ngăn cản yêu ma trong Cửu U Minh Giới thoát ra gây họa cho nhân gian, anh ấy đã chặt đứt cánh cửa nối giữa Tu Chân Giới và Cửu U Minh Giới, dẫn đến tu vi hao tổn, thân mang trọng thương.
Cuối cùng, anh còn lấy thân mình làm vật tế, phong ấn Thiên Ma, định mệnh phải tan biến hồn phách…
Nhưng vì chúng sinh từng nhận ân huệ của anh ấy đã cùng cầu nguyện, nguyện lực của vạn dân hội tụ, mới giữ lại được một chút tàn hồn để anh ấy có thể luân hồi chuyển thế.】
Tôi không kiềm được mà hít một hơi lạnh.
Mẹ ơi!
Anh trai của tôi thật là ngầu lòi!
Quá vĩ đại rồi!
Chị: “Du Du, em làm sao vậy?”
Tôi: “Không có gì, không có gì đâu.”
Tôi liếc nhìn chị, tò mò hỏi: “Chị, Sở Dao là ai vậy?”
Vừa nghe đến tên này, chị tôi liền nổi trận lôi đình: “Sở Dao à, là con trai của chính thất nhà họ Sở! Còn người hiện tại đang là phu nhân nhà họ Sở, em cũng biết rồi đấy, chính là kẻ tiểu tam trước đây đã ngoại tình với gia chủ nhà họ Sở!
Lúc chính thất qua đời, mụ ta liền giả vờ nhân từ, nói là muốn đón Sở Dao về để chăm sóc, nhưng thực chất là đưa về để hành hạ và sỉ nhục cậu ấy. Đúng là không còn tính người mà!”
Tôi khẽ ho một tiếng: “Chị… chị quan tâm đến Sở Dao như vậy, chẳng lẽ thích cậu ấy rồi?”
Chị lập tức từ chối trả lời: “Trẻ con thì đừng tò mò chuyện người lớn, lo mà học hành cho giỏi đi, ngoan nào.”
Tôi không phục, thầm nghĩ, tôi cũng có đối tượng của mình, coi thường ai chứ!
【Cô bé ngốc, em nghĩ nhiều rồi. Nhiệm vụ công lược của chị em nhiều như thế, nếu cái nào cũng thích thì chẳng phải mệt chết à?】
【Chậc chậc, thái tử gia nhà họ Tần mà chị em vừa công lược xong, chẳng phải cũng bị bỏ rơi không thương tiếc sao?】
【Là do tên thái tử gia đó tự làm tự chịu thôi, đáng đời.】
【Để tôi kể cho các bạn nghe nhé, thái tử gia nhà họ Tần nhìn thấy chị em trong quán bar, lúc đó chị đang cải trang thành một cô gái giản dị, mộc mạc.
Hắn liền cùng đám bạn cặn bã cá cược với nhau rằng sẽ khiến chị yêu hắn say đắm trong vòng ba tháng rồi đá chị một cách tàn nhẫn.
Kết quả là tên ngốc đó lại tự chuốc lấy đau khổ, ngược lại chị em đã công lược thành công, sau đó giả chết bỏ đi.】
【Hừm, ai mới là con mồi, vẫn còn chưa chắc chắn đâu.】
Tôi: “…”
Ánh mắt kỳ quái của tôi rơi trên khuôn mặt chị.
Nghĩ đến những gì đạn mạc vừa nói, tôi lại liếc qua ba mẹ.
Không hổ danh là đại lão, đúng là biết cách chơi mà.