Gia Nguyệt - Chương 2
Tuyệt vọng, điên cuồng, những cảm xúc cực đoan đâm xuyên qua lồng ngực, khiến từng dây thần kinh căng như dây đàn, chỉ cần một chút kéo nhẹ, cũng có thể đứt đoạn.
Ta không phải là không sợ.
Chỉ là quá sợ, nên sinh ra một loại dũng khí cô độc.
Ầm một tiếng.
Một cơn mưa lớn bất ngờ trút xuống, dội ướt toàn thân ta.
Vương ma ma bị thương, ánh mắt ngây dại nhìn ta, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của chúng ta.
Một lúc lâu sau, bà run rẩy cất giọng:
“Tiểu thư đừng sợ, bọn khốn đó đều là do lão nô giết.”
Bà run run lấy từ trong lòng ra một lọ thuốc viên, đưa cho ta:
“Tiểu thư, xảy ra chuyện như vậy, e rằng ở lại sẽ không sống nổi. Đây là thuốc giả chết, tiểu thư uống vào, lão nô sẽ nói rằng đám trời đánh kia giết tiểu thư, còn lão nô vì trả thù mà giết chết bọn chúng. Như vậy, mọi chuyện sẽ hợp lý.”
Bà nhích lại gần ta, nhét lọ thuốc giả chết vào tay ta. Câu cuối cùng bà nói với ta là:
“Tiểu thư, phải sống tiếp nhé.”
5
Ta chết rồi.
Nhưng lại chưa hoàn toàn chết.
Bảy ngày sau, ta tỉnh lại tại một khu nghĩa địa hoang.
Nhưng ta không lập tức rời đi, mà chầm chậm đứng dậy, tìm kiếm thi thể của Vương ma ma.
Bà vì bảo vệ chủ nhân mà giết ba mạng người, liền bị xử tử tại chỗ.
Ta đào một cái hố, chôn cất bà, không dám dựng bia, chỉ lặng lẽ ghi nhớ vị trí.
Chờ sau này—
Sau này làm gì đây?
Ta ngơ ngác nhìn về phía trước.
Bây giờ, thân phận của ta cũng không còn, thật sự đã đến bước đường cùng.
Lúc này, ta bất chợt nhớ đến.
Ba tháng.
À, đúng rồi, đã ba tháng rồi.
Lục Hàn Thanh nói sẽ đến đón ta.
Tính toán thời gian, giờ đây hẳn hắn và Thẩm Doanh đã thành đôi uyên ương, đêm động phòng hoa chúc rồi.
Nếu hắn biết “tin ta chết”, có lẽ cũng bớt được một mối phiền phức.
Ta suy nghĩ mông lung, nhưng cũng hiểu rằng nơi này không thể ở lại lâu, bèn đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi khu nghĩa địa hoang.
Nhưng vừa đi được vài trăm bước, ta bất ngờ gặp một cỗ xe ngựa chạy đến.
Ta theo bản năng che mặt, cúi đầu định rời đi.
Nhưng ngay sau đó, cỗ xe ngựa dừng lại.
Một giọng nói trầm thấp từ trong xe vọng ra: “Ta đã dạy ngươi khi gặp tiên sinh phải biết chào hỏi chưa?”
Cơ thể ta cứng đờ, ngẩng đầu trong kinh ngạc, ánh mắt đụng phải một đôi mắt sâu thẳm.
Chính là Chúc Kinh Thu—
Người này là thái phó trẻ tuổi nhất triều đình, cũng là ân sư dạy ta học vấn. Nửa năm trước, ông nhận mệnh làm sứ thần đi sứ Lê Quốc, và có thể nói, ông là một trong những người ta kính trọng nhất.
Ông dạy ta những điều mà ta không nên học, từ thơ phú đến sách lược, từ đạo lý trị quốc đến tầm nhìn thiên hạ.
Tâm trí ta rung động, trong giây lát quên cả phản ứng, chỉ ngây ngẩn nhìn ông.
Sau khi Thẩm gia gặp nạn, ta từng nghĩ… Từng nghĩ rằng cho dù ông biết, cũng sẽ không đến cứu ta.
Ánh mắt ông quét qua bộ dạng tàn tạ của ta, trong mắt thoáng chút tối sầm, giọng nói thấp thoáng vẻ giận dữ khó phát hiện:
“Lên xe, vi sư sẽ đưa ngươi về kinh thành!”
6
Lời ông vừa dứt, gã sai vặt đánh xe liền nhảy xuống, không nói lời nào, làm động tác mời ta lên xe.
Cậu ấy là một người câm sao?
Ta nhìn cậu ấy thêm một chút.
Dù ta xấu hổ vì bản thân với bộ dạng chật vật như vậy mà bị người khác nhìn thấy, nhưng ta không phải kiểu người chết vì sĩ diện. Mưa dầm, cộng thêm việc nằm ở nghĩa địa hoang mấy ngày liền khiến cơ thể ta lúc nóng lúc lạnh.
Nếu thực sự không gặp được ai, có lẽ ta đã chết thật.
Trong xe ngựa đốt hương, người đàn ông mặc áo gấm trắng ấm áp, ngay cả đường chỉ bạc nơi viền tay áo cũng không nhiễm bụi.
Còn ta, đôi giày thêu lấm bùn, tóc tai và y phục đều xộc xệch, một cái liếc qua cũng đủ thấy tà váy của ta dính bùn đất và máu. So với ta, có lẽ kẻ ăn mày ven đường còn sạch sẽ hơn.
Ngày trước, mỗi lần gặp ông, ta đều trang điểm nhẹ nhàng, mặc gấm vóc lụa là, mỗi bước đi đều phát ra tiếng lục lạc từ trâm cài và vòng ngọc bên hông.
Biết rõ bây giờ không nên nghĩ nhiều, nhưng ta vẫn không khỏi nghĩ nhiều.
Ông vừa nói gì?
Là muốn giúp ta sao?
Ngàn dặm xa xôi đến đây?
Tại sao?
Trước đây khi ông giảng bài, đối xử với ta cũng rất lạnh nhạt, luôn giữ đúng lễ nghĩa.
Ta tự nhận mối quan hệ giữa ta và ông không đủ sâu sắc, lại thêm việc ta đã có hôn ước.
Không, ta không nên nghĩ về ông bằng tâm tư bẩn thỉu. Có lẽ ông chỉ vì tình nghĩa thầy trò, hoặc đơn giản là không thể chịu được việc trung thần bị hàm oan.
Bên trong xe ngựa ấm áp, ký ức dồn dập ùa về. Ta siết chặt tà váy, đầu ngón tay tái nhợt, thấp giọng gọi:
“Tiên sinh.”
Nhiều ngày không nói, môi ta khô nứt đến rớm máu, vừa mở miệng đã cảm thấy mùi máu tanh.
Đầu ta rất nặng, mí mắt cũng khó mở, theo bản năng vươn tay nắm lấy tay áo của ông. Còn chưa đợi ông phản ứng, ta đã ngã gục về phía ông!
Trước khi ngất đi, ta mơ màng thấy ông giật mình, người đàn ông vốn luôn ngồi ngay ngắn nay lại lúng túng đỡ lấy đầu ta, giọng nói hiếm khi gấp gáp:
“Tiểu Lục, nhanh lên!”
Ta buông lòng mà ngất đi.
7
Ta không biết rằng, ngay khi ta ngất đi, một tin tức khẩn cấp đã đến được phủ họ Lục vào ngày hôm đó.
Đúng lúc Lục Hàn Thanh đang tổ chức đại hôn, cả phủ họ Lục tràn ngập niềm vui, đèn hoa rực rỡ. Hiện giờ hắn đang xuôi chèo mát mái, khách khứa nườm nượp kéo đến.
Ngay cả Thẩm Doanh, vị thứ muội của ta, giờ đây cũng khiến người ta ghen tị vì đã trở thành chủ mẫu của nhà họ Lục.
“Ôi, thứ nữ của Thẩm gia làm sao có thể lọt vào mắt của công tử họ Lục? Ta thấy dáng vẻ của nàng ta còn chẳng bằng Thẩm Gia Nguyệt!”
“Biết đâu đấy, có lẽ nam nhân thích kiểu nhu nhược yếu đuối. Tính khí của Thẩm Gia Nguyệt kiêu ngạo như vậy, nghe nói ngày lưu đày còn tát Lục công tử một cái nữa cơ!”
“Đúng thật là, nếu chịu cúi đầu, vị trí chủ mẫu nhà họ Lục này có lẽ đã là của nàng ấy rồi.”
“…”
Những lời bàn tán không hề nhỏ, Thẩm Doanh đang được hỉ bà dìu cũng nghe thấy, ánh mắt tối lại.
Chỉ cần qua ngày hôm nay, nàng ta sẽ chính thức trở thành chủ mẫu nhà họ Lục.
Không ngờ được.
Khi nghi thức bái đường vừa bắt đầu, gã sai vặt bên cạnh Lục Hàn Thanh lại vội vàng bước đến, vẻ mặt đầy lo lắng, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn.
Cả đại sảnh đều đang chờ xem nghi thức bái đường.
Lục Hàn Thanh trong bộ hỉ phục đứng ở trung tâm, nhìn thấy ánh mắt đó, hàng lông mày hơi nhíu lại. Hắn không phải đã sai A Vũ đi đón Thẩm Gia Nguyệt rồi sao?
Từ nơi lưu đày trở về kinh thành, dù nhanh lắm cũng phải mất hơn một tháng.
Theo lý, khi Thẩm Gia Nguyệt trở lại kinh thành, mọi việc đã sớm an bài.
Nhưng—
Tại sao A Vũ lại quay về nhanh như vậy?
Chẳng lẽ… Thẩm Gia Nguyệt cũng lén lút trở lại rồi?
8
Nghĩ đến đây, Lục Hàn Thanh bất giác cảm thấy lo lắng lạ thường, nhưng lại thấy điều này cũng hợp lý.
Tin hắn thành hôn đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ, khó lòng mà không lọt vào tai của Gia Nguyệt.
Với tính cách kiêu ngạo của nàng, tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Hắn vẫn nhớ, có một năm, hắn quên mất sinh thần của Gia Nguyệt, sau đó vội vàng chuẩn bị quà để bù đắp.
Khi Gia Nguyệt phát hiện, nàng đã ngay trước mặt hắn ném món quà xuống.
Nàng nói rằng, nàng chưa bao giờ cần những món quà sinh thần muộn màng.
Khi đó, hắn vừa hổ thẹn vừa tức giận, cảm thấy nàng đúng là một tiểu thư khó chiều.
Nghĩ đến đây, hắn bất giác ngoảnh đầu nhìn lại.
Dù Gia Nguyệt có đến bây giờ.
Hắn vẫn sẽ cưới Thẩm Doanh.
Gia Nguyệt mang thân phận tội đồ, hắn tin rằng nàng cũng không dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt người đời.
Ý nghĩ đó thoáng qua, hắn không nhìn A Vũ nữa, tiếp tục cùng Thẩm Doanh hoàn tất nghi thức bái đường.
Khi tiếng hô “Lễ thành” vang lên, một vài người liền vây quanh Lục Hàn Thanh, mời hắn uống rượu.
Qua đám đông, A Vũ lo lắng đến phát hoảng, nhưng không dám lớn tiếng làm hỏng tiệc cưới, đành dậm chân, đứng chờ tại chỗ.
9
Phải đợi đến khi tiệc cưới kết thúc, lúc chuẩn bị vào động phòng.
A Vũ mới vội vàng nắm lấy tay công tử nhà mình, người lúc này đã hơi say, rồi nhanh chóng nói như bắn liên hồi:
“Công tử, không xong rồi! Thẩm đại cô nương… chết rồi! Ta vừa đi được nửa đường đã nghe tin, ta… ta còn tận mắt nhìn thấy thi thể của Thẩm đại cô nương tại nghĩa địa hoang!”
Những lời này như một quả tạ nặng nề giáng xuống, khiến người đang say tỉnh rượu ngay lập tức.
Sắc mặt Lục Hàn Thanh đột ngột thay đổi:
“Ngươi nói gì?”
Hắn chăm chú nhìn gã sai vặt trước mặt.
A Vũ đã theo hắn nhiều năm, tuyệt đối sẽ không lừa gạt hắn.
Nhưng làm sao có thể?
Nghĩ đến một khả năng, ánh mắt hắn trở nên sắc bén như lưỡi dao:
“A Vũ, gan của ngươi càng ngày càng lớn, dám cùng nàng ấy lừa gạt ta sao?”
Có quá nhiều điều không rõ ràng quẩn quanh trong lòng ta.
Nhưng người mà ta có thể dựa vào lại quá ít.
Chỉ có Chúc Kinh Thu.
Cũng chỉ có Chúc Kinh Thu.
Khi ta rơi vào hoàn cảnh như vậy, ông là người đã đưa tay ra giúp ta.