Gia Đình Vực Thẳm - Chương 3
05
Lưu Đại Tuấn và Tiểu Lệ bắt đầu làm thủ tục ly hôn, ầm ĩ như gà bay chó sủa.
Đúng dịp Tết Nguyên Đán, càng ồn ào càng náo nhiệt, cũng xem như góp vui cho đêm Giao thừa.
Lưu Huệ Tâm có một nguyện vọng, muốn ra ngoài ngắm pháo hoa mừng năm mới.
Tôi quấn cô ấy từ đầu đến chân kín mít, bà cụ cũng dẫn thằng nhóc xuống lầu cùng.
Tôi lấy miếng dán giữ ấm đưa cho Huệ Tâm, sau đó như làm ảo thuật, lần lượt lấy ra ghế gấp, đệm ấm, ống nhòm và đủ loại dụng cụ để ngắm pháo hoa.
Không chỉ vậy, tôi còn chuẩn bị một món quà bất ngờ nhỏ.
Tôi đã nhờ đồng đội trong nhóm chuẩn bị màn pháo hoa “sao tím lấp lánh” mà Huệ Tâm yêu thích nhất.
Khoảnh khắc pháo hoa rực rỡ bùng nổ trên bầu trời, tôi thấy những ngôi sao trong đôi mắt của cô ấy cũng sáng lên lấp lánh.
“Đây là pháo hoa dành riêng cho cô. Chúc mừng năm mới, cô đã vất vả rồi.”
Đôi mắt Huệ Tâm đỏ hoe:
“Đẹp quá…”
Cô ấy vội vàng lau nước mắt, rồi ngượng ngùng mỉm cười với tôi.
“Tôi thật sự không nghĩ mình xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp như thế này.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng cảm nhận được sự thiên vị, thậm chí ngay cả tình yêu cũng chưa từng có.
Chỉ cần một bó hoa rẻ tiền từ người đàn ông đó, tôi đã ngốc nghếch tin tưởng và trao đi tất cả.
Cuối cùng, lại chỉ rơi từ cái hố sâu này sang cái hố sâu khác…
Hắn ngoại tình khi tôi mang thai, ly hôn rồi bóc lột tôi đến kiệt quệ…
Nhưng tất cả những điều đó cũng không bằng nỗi đau mà gia đình ruột thịt đã gây ra cho tôi.”
Tôi dùng ngón cái lau nước mắt cho cô ấy, nhẹ nhàng kéo cô vào vòng tay mình.
“Bây giờ cô đã có gia đình thực sự của mình rồi, chính là bảo bối con gái của cô.
Hãy làm tấm gương mạnh mẽ cho con bé, để nó cũng dũng cảm như cô vậy.”
Huệ Tâm vừa cười vừa gật đầu liên tục:
“Phải… phải rồi. Chị Lộ, em thật sự không biết phải nói gì nữa… Cảm ơn chị.”
Bà cụ đứng bên cạnh nhìn không chịu nổi, bĩu môi đầy khó chịu.
Còn thằng nhóc thì thèm thuồng, nước mũi chảy lòng thòng, ồn ào đòi xem pháo hoa.
Bà cụ lập tức chìa tay ra đòi tôi bắn thêm vài chùm pháo hoa cho cháu trai cưng của bà ta xem.
Tôi mỉm cười lễ phép nhưng đầy giả tạo:
“Thật xin lỗi lão phu nhân, tôi chỉ phục vụ riêng cho cô Lưu Huệ Tâm, vì tôi nhận tiền của cô ấy.
Nếu bà chịu trả tiền, tôi sẽ khiến cháu trai bà bay lên trời luôn cũng được.”
Bà cụ giận dữ làu bàu:
“Chỉ là mấy chùm pháo hoa rẻ tiền thôi mà.
Bảo bối Huyên Huyên của bà, ngày mai bà mua kẹo hồ lô cho con nhé.”
“Đi chết đi kẹo hồ lô! Con muốn pháo hoa! Đồ bà già vô dụng!
Tại sao bọn họ có mà con lại không có chứ?!”
“Cháu ngoan của bà, chúng ta không thèm chấp nhé.
Có người chỉ biết hưởng thụ một mình thôi, đúng là ích kỷ bẩm sinh.”
Lần này, Lưu Huệ Tâm đã nghe lời tôi, không hề mềm lòng.
Cô ấy kéo chặt áo khoác, làm như không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì.
Thằng nhóc định giở trò ăn vạ, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của tôi, nó lập tức sợ hãi lùi lại một bước.
Nó đành phải nện những cú đấm giận dữ lên người bà cụ.
Bà cụ bị đấm đau điếng, nhưng vẫn cười tươi bảo:
“Cháu cưng của bà mạnh mẽ quá, đúng là có sức lực ghê gớm.”
Nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, trong lòng tôi dấy lên một cảm giác kích động khó tả.
Tết đã qua rồi.
Đã đến lúc phải ra tay.
Năm mới này, em bé phải lớn lên khỏe mạnh.
Căn nhà này không thể chứa rác rưởi thêm nữa.
06
Tiểu Lệ bị đuổi ra khỏi nhà, số tiền đã bị lừa cũng coi như mất trắng.
Suy cho cùng, đó đều là tiền của Lưu Huệ Tâm, chẳng hiểu sao mẹ con bà cụ lại có tư cách đau lòng vì mất tiền.
Bà cụ vẫn cố gắng an ủi đứa con trai cưng:
“Con đàn bà xấu xa đó vốn không xứng với con đâu, đừng buồn nữa.
Chúng ta vẫn còn căn nhà này mà!
Mẹ sẽ thúc giục chị mày mau chóng tái hôn, rồi lấy sính lễ cho con cưới vợ mới!”
Tôi khoanh tay móc tai, ai nói căn nhà này là của họ thế?
Phải tranh thủ lúc sắt còn nóng.
Tôi đã bàn trước với Lưu Huệ Tâm:
“Khi tôi giúp cô lấy lại căn nhà, chắc chắn bà cụ sẽ giở trò tội nghiệp.
Cô chỉ cần nhớ một câu thôi: Hôm nay cô thương người ta, ngày mai người ta có thương lại cô không?”
Đôi mắt Lưu Huệ Tâm ánh lên vẻ kiên định:
“Tôi muốn lấy lại căn nhà này, vì con gái tôi, và cả vì chính bản thân tôi nữa.”
“Đúng rồi, như vậy mới phải.”
Tôi để Lưu Huệ Tâm ngồi ở ghế chủ vị trên sofa, gọi bà cụ và Lưu Đại Tuấn ra phòng khách, công khai tuyên bố sẽ thay mặt cô ấy lấy lại căn nhà.
Bà cụ trợn mắt lườm Lưu Huệ Tâm, tay ôm ngực thở không ra hơi:
“Sao tao lại nuôi phải đứa con bất hiếu thế này chứ?
Cấu kết với người ngoài tính kế với người nhà, mày muốn ép mẹ và em trai mày chết phải không?”
Lưu Huệ Tâm hoàn toàn thờ ơ, không bị lay động chút nào.
Lưu Đại Tuấn bật cười khinh bỉ, vẻ mặt thản nhiên:
“Mẹ à, khỏi cần nói nhiều với nó làm gì.
Con đã hỏi luật sư miễn phí trên Baidu rồi.
Căn nhà này là do Lưu Huệ Tâm bỏ tiền mua tặng mẹ năm ngoái, thuộc tính chất quà tặng, không thể đòi lại được đâu!”
Nghe con trai nói vậy, bà cụ lập tức hết đau ngực, mặt mày rạng rỡ nở nụ cười hạnh phúc:
“Đúng rồi, con trai ngoan của mẹ, quả nhiên mẹ chỉ có thể dựa vào con thôi.”
Lưu Huệ Tâm hơi dao động, quay sang nhìn tôi đầy lo lắng.
Tôi lắc ngón tay:
“Sai rồi nhé.”
“Có vài trường hợp, nhà tặng cho cha mẹ vẫn có thể đòi lại đấy.”
“Thứ nhất, có hành vi xâm phạm nghiêm trọng quyền lợi hợp pháp của chủ sở hữu hay không?”
Tôi tự hỏi tự trả lời, mở màn lớp học “Phổ cập pháp luật cùng chị Lộ”:
“Chắc chắn là có rồi.
Chủ nhà bỏ tiền mua nhà để ở cữ, vậy mà hai mẹ con bà lại đủ kiểu cản trở, gây tổn hại nghiêm trọng đến tinh thần và thể xác của cô ấy.
Bao gồm nhưng không giới hạn ở quyền sống, sức khỏe, quyền sở hữu tài sản, quyền riêng tư, v.v…”
Bà cụ định phản bác nhưng há miệng ra lại không biết nói gì.
“Thứ hai, người nhận quà có nghĩa vụ phụng dưỡng nhưng không thực hiện.”
Tôi vỗ tay một cái:
“Chuyện này khỏi cần giải thích dài dòng nhé.
Bà cụ à, bà không chỉ thiên vị mà còn quá vô tâm nữa.
Huệ Tâm có thể lớn lên khỏe mạnh là nhờ số phận của cô ấy may mắn thôi, nếu không đã bị mẹ con bà hút cạn máu rồi.”
Theo điều tra của đội tôi, Lưu Huệ Tâm đã phải chịu đựng quá nhiều bất công từ nhỏ đến lớn.
Tiền học phí lúc nào cũng đóng muộn nhất trường, thậm chí băng vệ sinh cũng phải nhờ giáo viên quyên góp cho.
Bà cụ keo kiệt không muốn chi tiền, thậm chí để ngăn cản Huệ Tâm học đại học, bà không cho một xu và còn giữ cả giấy báo trúng tuyển của cô ấy.
Trong khi đó, Lưu Đại Tuấn muốn gì được nấy, nhỏ mà đã béo ú như quả bóng.
Cảnh ngộ của con gái Huệ Tâm và thằng nhóc hiện giờ chính là bản sao hoàn hảo của quá khứ.
Hai chữ “thiên vị” như chọc vào nỗi đau của bà cụ, khiến bà bật dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Huệ Tâm:
“Thiên vị? Tao thiên vị? Tao có bỏ đói hay để mày rét mướt bao giờ chưa?
Lưu Huệ Tâm, mày từ kẽ đá chui ra chắc? Không có tao nuôi, mày có sống đến bây giờ không?”
Tôi đang định mắng lại thì lần này Lưu Huệ Tâm đã lên tiếng trước:
“Đúng vậy, bà thiên vị.
Nếu không phải bà là mẹ tôi, có lẽ tôi đã sống tốt hơn rất nhiều.”
Cô ấy đã vượt qua được rào cản tâm lý suốt ba mươi năm, cuối cùng cũng dám nói ra sự thật này.
Bàn tay cô ấy vẫn run rẩy, tôi siết chặt tay cô ấy để tiếp thêm sức mạnh.
Bà cụ vốn đã quen thao túng tinh thần con gái, không ngờ sau khi sinh con, Lưu Huệ Tâm lại dám phản kháng.
Bà ta lập tức hận thấu xương, trừng mắt nhìn tôi:
“Chắc chắn là mày! Mày đã nói gì với con gái tao, khiến nó trở nên ích kỷ như vậy hả?!”
“Không cần nói nhiều với bọn họ đâu mẹ.
Một con bảo mẫu mà biết nhiều chuyện thế à? Toàn là nói nhảm thôi.”
Lưu Đại Tuấn ném điếu thuốc xuống đất, bắt đầu gọi điện hỏi khắp nơi.
Sau khi hỏi xong một vòng luật sư, đúng là mọi chuyện y hệt như tôi đã nói.
Mặt hắn càng lúc càng tối sầm lại, tay cầm điện thoại run lên bần bật, trợn mắt căm hận nhìn tôi:
“Con bảo mẫu này rốt cuộc có lai lịch gì vậy?”
Đội chỉnh đốn của tôi có đủ hacker, cố vấn pháp luật và cả nhà vô địch quyền anh.
Tôi chỉ cần dùng chút kiến thức pháp luật cơ bản đã dọa cho bọn họ hoảng sợ, đúng là yếu đuối không chịu nổi.
Lưu Huệ Tâm làm theo lời tôi, kiên định đến cùng:
“Tôi đã nói hết rồi, bảo họ dọn đi.”
Bà cụ thấy không còn thao túng được nữa, liền giở trò tội nghiệp:
“Vậy… Đợi Huyên Huyên lớn chút nữa, thi đại học xong rồi chúng tôi sẽ dọn đi…”
“Chuyển đi ngay bây giờ.”
Bà cụ tái mặt, hướng ánh mắt cầu xin về phía con gái, nhưng lại bị bức tường băng giá chắn lại:
“Trước đây là nhà của mẹ, nhưng bây giờ không phải nữa.”
Câu nói của Lưu Huệ Tâm đã dập tắt hoàn toàn hy vọng của bà cụ.
Bà ta ngồi phịch xuống sofa, đôi mắt vô hồn trống rỗng.