Gia Đình Vực Thẳm - Chương 2
03
Cuối cùng tôi cũng gặp được vợ chồng Lưu Đại Tuấn nổi tiếng “hổ báo” trong truyền thuyết.
Em dâu Tiểu Lệ, xuất thân dân chơi, chuyên lừa lọc, lại thường xuyên khinh thường Lưu Huệ Tâm, châm chọc cô ấy là “đồ vô dụng chỉ biết đẻ con gái”.
Còn em trai Lưu Đại Tuấn, chính là phiên bản “quái vật sông Kappa plus” của thằng nhóc con, tính tình bạo lực, bản chất hư hỏng từ trong trứng nước.
Hai kẻ này quả là một đôi hoàn hảo.
Tôi đưa mẹ con Lưu Huệ Tâm về phòng, tránh để cô ấy bị ức hiếp.
Tiểu Lệ vắt chéo chân, từ trên xuống dưới đánh giá tôi một lượt.
“Đây là bảo mẫu à? Trông có vẻ chậm chạp thế này liệu có làm việc nhanh nhẹn không? Đã có mấy năm kinh nghiệm rồi? Có tài năng gì đặc biệt không?”
Tôi còn tưởng mình đang tham gia chương trình “Người giúp việc tài năng Trung Quốc”, chỉ thiếu mỗi câu hỏi “ước mơ của cô là gì” nữa thôi.
Tiểu Lệ cười nhạt, cuối cùng cũng nói ra ý đồ thực sự:
“Huệ Tâm đúng là số sướng, lúc tôi sinh Huyên Huyên đều do mẹ chồng chăm lo hết, còn cô ta thì thuê riêng bảo mẫu phục vụ.”
Đúng là dấu hiệu điển hình của kẻ hưởng lợi ích mà không biết ơn.
Chỉ biết tính toán mình thiệt thòi cái gì, còn những gì được nhận thì lại vờ như quên mất.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu phụ họa:
“Đúng rồi, vì Huệ Tâm không có mẹ chăm sóc.”
Bà cụ trợn tròn mắt:
“Cô nói cái gì?”
“Ôi xin lỗi, tôi nói hụt hơi thôi. Ý tôi là Huệ Tâm không có mẹ giúp đỡ nên mới phải thuê bảo mẫu.”
Mặt bà cụ méo xệch, lườm tôi một cái rồi tiếp tục cúi xuống giặt đồ lót cho con trai.
Khi quay về phòng, tôi cố ý để hé cửa, nghe lén được cuộc đối thoại giữa Tiểu Lệ và bà cụ.
“Má à, đuổi con bảo mẫu này đi đi, đưa tiền cho con, con cũng làm được mà.”
“Tao cũng bảo thế đấy chứ. Nhưng nó ích kỷ lắm, nhất quyết tự bỏ tiền ra hưởng thụ.”
“Vậy thì phải tìm cách đuổi cô ta đi.”
Đuổi tôi đi à?
Chưa biết ai mới là người phải cuốn gói ra khỏi căn nhà này đâu, một lũ ký sinh trùng đáng ghét.
Tôi còn nghe được kế hoạch hèn hạ của chúng: muốn vu oan tôi quyến rũ Lưu Đại Tuấn, khiến tôi xấu hổ phải tự động nghỉ việc.
Đúng là một lũ ngu ngốc, ba người gộp lại cũng không có nổi một bộ não hoàn chỉnh.
Chuyện này mà kể ra ai tin chứ?
Tên Lưu Đại Tuấn đó xấu như bí ngô, trông cứ như nhân vật phản diện trong Plants vs. Zombies, đến cả lũ zombie chắc cũng phải bỏ chạy khi thấy hắn.
Vài ngày sau.
Tôi đang ở trong nhà vệ sinh giặt quần áo cho em bé, thì bóng dáng to lớn của Lưu Đại Tuấn chắn ngay cửa.
Hắn liếc mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, cái lưỡi bẩn thỉu liếm môi một cách ghê tởm.
“Mày bắt nạt con tao à?”
Tôi mở to mắt ngây thơ vô tội, lắc đầu nguầy nguậy.
Lưu Đại Tuấn quay người lại đóng chặt cửa sau lưng.
Không gian trong nhà vệ sinh vốn đã chật hẹp, hắn vừa chen vào thì suýt nữa đẩy tôi ngã xuống cống thoát nước.
“Hoặc là, mày khiến tao sướng một phen, hoặc là tao đập mày thành bánh thịt để xả giận cho con trai tao, chọn đi.”
Vừa nghe hắn hăm dọa, lại thấy hắn xắn tay áo lên, tôi chỉ khẽ thở dài một hơi thật dài.
“Đại ca, tôi kính trọng anh lắm, anh đúng là một người đàn ông oai phong lẫm liệt… Haizz, chỉ tiếc là lại cưới phải Tiểu Lệ.”
“Tiểu Lệ? Cô biết Tiểu Lệ à?”
Lưu Đại Tuấn ngẩn người.
Diễn biến câu chuyện này có vẻ hơi khác với những gì hắn dự đoán.
Nhưng tất cả đều nằm trong kế hoạch của tôi.
Tối qua, tôi đã nhờ một cậu em trong đội hacker xâm nhập vào điện thoại của vợ chồng nhà này.
Phát hiện ra hai người đó không chỉ có vô số bí mật, mà bí mật nào cũng đặc sắc hơn cả phim truyền hình.
Dựa trên những thông tin đó, tôi liền giả vờ mình là người quen cùng quê với Tiểu Lệ, sẵn sàng thể hiện tài năng diễn xuất.
“Huyên Huyên có phải đã nói với anh rằng tôi bắt nạt nó đúng không? Đó là do Tiểu Lệ xúi giục đấy, cô ta muốn đuổi tôi đi vì sợ tôi lỡ miệng nói sai điều gì.
Anh biết không, Tiểu Lệ ở quê còn giấu rất nhiều bí mật.”
“Đại ca, anh tốt như vậy, làm sao tôi nỡ để anh bị che mắt mãi được chứ?”
Lưu Đại Tuấn bị tôi làm cho ngớ người, mặt mũi nhăn nhó thành một cục:
“Rốt cuộc là chuyện gì? Nói ngay đi!”
04
Vài phút sau.
Tôi ung dung bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Tiểu Lệ và bà cụ đang ngồi chồm hổm ngoài cửa, rõ ràng là đã bỏ lỡ thời điểm thích hợp để xông vào.
Thấy tôi ra ngoài mà chẳng có vẻ gì bất thường, hai người bọn họ ngơ ngác nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Ngay sau đó, Lưu Đại Tuấn thở hồng hộc rồi đùng đùng đạp cửa bước ra.
Tiểu Lệ không chần chừ, lập tức thực hiện kế hoạch đã bàn trước:
“Con bảo mẫu này đúng là mặt dày vô liêm sỉ, dám khóa cửa nhà vệ sinh quyến rũ chồng tôi hả? Nhìn quần áo cô ta xộc xệch như thế kia, rốt cuộc hai người đã làm gì trong đó hả?”
Bà cụ thấy con dâu ra hiệu, liền nhanh chóng hùa theo:
“Nhà này không chứa nổi loại người như cô đâu, mau cuốn gói đi! Cô không biết xấu hổ, nhưng nhà tôi thì cần danh dự đấy!”
“Còn nữa, ba ngày lương vừa qua đừng hòng đòi, chuyện này mà đồn ra ngoài thì đừng mong tìm được việc nữa!”
Tôi không nói gì, chỉ làm bộ tội nghiệp ngước mắt nhìn Lưu Đại Tuấn.
Hắn lập tức ưỡn ngực, hét lớn:
“Nhà này tôi làm chủ! Bảo mẫu sẽ ở lại!”
Tiểu Lệ tức điên lên, nghiến răng ken két, cố gắng nháy mắt ra hiệu cho hắn.
Thằng nhóc cũng kéo tay áo Lưu Đại Tuấn, khóc lóc van xin:
“Ba ơi! Hôm qua ba nói rồi mà! Bảo con bảo mẫu thối tha này cút đi! Mau bảo cô ta cút đi!”
“Chát! ——”
Lưu Đại Tuấn vung tay tát thẳng vào mặt thằng nhóc!
Tất cả mọi người đều sững sờ, thằng nhóc bị tát mạnh đến mức trợn tròn mắt.
Sau khi hoàn hồn, Tiểu Lệ như phát điên ôm chặt thằng nhóc vào lòng:
“Đồ khốn! Sao anh dám đánh con trai tôi?”
“Tao đánh đấy thì sao? Tao không chỉ đánh nó, mà còn muốn đánh cả mày! Nếu không nhờ bảo mẫu nói cho tao biết, tao còn bị mày lừa dối bao nhiêu nữa đây? Ở quê phá thai bao nhiêu lần rồi hả? Lại còn đòi tao sính lễ mười vạn tệ! Giờ mày còn dám lén lút qua lại với gã đàn ông khác nữa à?!”
Thật ra tôi chỉ tiết lộ một phần nhỏ trong bộ sưu tập tội lỗi của Tiểu Lệ mà thôi.
Những năm qua, vợ chồng nhà này không ít lần bòn rút tiền của Lưu Huệ Tâm, tất cả đều gửi vào tài khoản ngân hàng do Tiểu Lệ giữ.
Nhưng Tiểu Lệ đã âm thầm chuyển hết số tiền đó sang một tài khoản ở Đông Nam Á.
Người đứng tên tài khoản là mối tình đầu của cô ta, một gã tóc vàng hoe hiện đang bị giam giữ ở Đông Nam Á, mỗi lần cần tiền đều phải gọi cho Tiểu Lệ để gia hạn mạng sống.
Mỗi lần chuyển khoản ít thì vài nghìn, nhiều thì cả chục nghìn, đã chuyển khoản hơn chục lần rồi.
Tiểu Lệ trừng mắt nhìn tôi đầy căm phẫn, tôi liền bật chế độ “diễn sâu” với gương mặt vô tội đến phát ghét:
“Xin lỗi chị dâu, tối qua em còn thấy chị chuyển khoản cho ai đó, rồi còn gọi điện hỏi bên Đông Nam Á có lạnh không nữa. Em lo chị bị lừa đảo thôi mà.”
Lưu Đại Tuấn nghe xong, cả người run lên:
“Cái gì? Còn chuyển tiền cho gã trai bao à?”
Tôi gật đầu lia lịa:
“Đúng rồi! Giống hệt vụ lừa đảo ở quê mình luôn ấy! Hay là anh kiểm tra số dư trong tài khoản xem sao?”
Mặt Lưu Đại Tuấn biến sắc, lập tức giật lấy điện thoại của Tiểu Lệ, đăng nhập vào tài khoản ngân hàng.
Vừa nhìn thấy số dư, hắn suýt ngất xỉu tại chỗ.
Số dư: 320 tệ.
“Khốn nạn!”
“Hôm nay tao phải đánh chết mày!”
Tấm màn che đậy cuối cùng của cặp đôi ác quỷ đã bị xé toạc.
Tiểu Lệ cũng chẳng vừa, vơ ngay cây lau nhà lao vào đánh nhau với Lưu Đại Tuấn, cả hai vật lộn như chó với mèo, kêu la ầm ĩ đến mức quỷ thần cũng phải rơi lệ.
“Nếu không phải nhờ anh có bà chị kiếm ra tiền, tôi đời nào thèm lấy anh chứ? Một thằng đàn ông đến quần lót cũng phải để mẹ giặt giùm, đồ vô dụng! Soi gương mà nhìn lại bộ dạng thảm hại của mình đi! Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà!”
“Con khốn! Huyên Huyên rốt cuộc có phải con tao không?”
“Mày đoán thử xem? Ha ha ha, tao sẽ không nói cho mày biết đâu!”
Tôi đã chuẩn bị sẵn phòng cách âm trong phòng bên cạnh, đảm bảo không ai có thể nghe thấy tiếng ồn bên ngoài.
Lưu Huệ Tâm ôm con ngủ ngon lành, em bé còn đáng yêu chép chép miệng, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Nhưng thằng nhóc và bà cụ thì không được may mắn như vậy.
Bà cụ đấm ngực khóc lóc thảm thiết, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Nhà này đúng là vô phúc mà… Trời ơi là trời…”
Còn thằng nhóc thì gào khóc om sòm.
Tôi đặt ngón trỏ lên môi, mỉm cười dịu dàng với nó:
“Khóc nữa, ta sẽ bảo ba mày đánh mày thêm một ngày nữa đấy.”
Thằng nhóc lập tức lấy hai tay bịt chặt miệng, không dám phát ra một tiếng động nào.
Trẻ con đúng là học nhanh thật, không phải đã biết cách im lặng rồi sao?