Gia Đình Vực Thẳm - Chương 1
01.
Ngày đầu tiên tôi đến, mẹ ruột của chủ nhà mở cửa với vẻ mặt đầy mất kiên nhẫn.
Bà ta đang dỗ dành một đứa bé trên tay, hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến tôi.
Nhưng đứa trẻ bà ta đang bế không phải trẻ sơ sinh, mà là một cậu nhóc sáu, bảy tuổi.
Thằng bé vừa nhìn thấy tôi đã há miệng hét lên:
“Đồ bảo mẫu thối, lại đây bế tôi!”
Tôi chỉ tay vào mình:
“Tôi á?”
Thằng nhóc vùng vẫy đôi chân mập mạp:
“Chính cô đó! Tôi ra lệnh cho cô qua đây!”
Không ngoài dự đoán, đây chính là Huyên Huyên, cháu trai của chủ nhà Lưu Huệ Tâm mà cô ấy đã nhắc đến.
Tình cảnh của khách hàng lần này khá đặc biệt.
Lưu Huệ Tâm ly hôn trong lúc mang thai, nên phải về nhà mẹ đẻ ở cữ.
Bình thường trong trường hợp này, nhà mẹ đẻ phải là chỗ dựa vững chắc nhất cho cô ấy. Nhưng gia đình này thì ngược lại hoàn toàn.
Căn nhà này do chính Huệ Tâm mua để phụng dưỡng mẹ ruột, nhưng bà ta lại để con trai và gia đình nó dọn vào ở.
Giờ con gái về ở cữ, mà gia đình cậu con trai lại không hài lòng, đặc biệt là thằng nhóc này.
Mỗi khi đứa bé khóc, nó liền la hét đòi giết em bé. Bà cụ không những không ngăn cản, mà còn bắt con gái vừa mới xuất viện nhanh chóng dỗ cháu trai, tránh làm “bảo bối quý giá” của bà ta khó chịu.
Quá tuyệt vọng, Huệ Tâm quyết định thuê tôi.
“Đồ bảo mẫu thối có bị điếc không đấy? Lại đây mau!”
“Xin lỗi, tôi chỉ có trách nhiệm chăm sóc em bé.”
Không báo trước, thằng nhóc bỗng khóc ré lên, tiếng gào thét chói tai như sấm nổ bên tai, hai chân đạp loạn xạ.
“Cô nói láo! Tôi mới là em bé của cái nhà này! Tôi là đứa bé duy nhất!”
Tôi nhìn bà cụ đang sắp lăn ra xỉu, hy vọng bà ta có thể kiểm soát cái thứ này một chút.
Không ngờ bà ta lại quay sang mắng tôi:
“Cô còn đứng đó làm gì? Mau lại ôm Huyên Huyên đi!”
Hả? Xác nhận lại nhé?
Tự nó tìm đến tôi trước đấy nhé.
Lúc tôi vừa định vận động tay chân, thì chủ nhà Lưu Huệ Tâm xuất hiện, cắt ngang hành động của tôi.
“Chị Lộ, chị đến rồi!”
Lúc tôi bàn giao công việc với Huệ Tâm, thằng nhóc đó đã lẻn vào phòng em bé.
Vẻ mặt nó hung dữ, giơ cao chiếc xe đồ chơi trong tay, chuẩn bị nện thẳng xuống đứa bé đang ngủ say.
“Mày không phải em bé! Mày là con sâu béo gớm ghiếc!”
Nghe thấy tiếng động, tôi phản ứng cực nhanh, lao vào giật lấy chiếc xe đồ chơi, ném mạnh vào tường, vỡ tan tành.
Chỉ chậm một giây thôi, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Thằng nhóc ngây ra hai giây, ánh mắt tràn đầy ác ý, không giống ánh mắt của một đứa trẻ chút nào.
Nó há miệng rộng, lao vào cắn tôi!
Tôi đưa tay ra đỡ mặt nó, hai ngón tay ấn thẳng vào miệng nó.
Động tác này cực kỳ an toàn, chuyên dùng để khống chế bệnh nhân tâm thần, chỉ là có chút tác dụng phụ thôi.
“Oa oa…”
Thằng nhóc lập tức buồn nôn, khóc rống lên như bị chọc tiết.
Tôi bình tĩnh bịt tai em bé lại.
Bà cụ nghe thấy cháu trai khóc, lập tức xông vào, bảo vệ cháu cưng sau lưng, gào lên với tôi:
“Cô đang làm cái gì vậy? Huyên Huyên mới mấy tuổi thôi, nó vẫn còn là trẻ con, cô định làm gì nó hả?!”
“Vừa rồi nó suýt đập trúng em bé.”
“Nói bậy! Huyên Huyên, mau để bà xem nào, con có bị thương không?”
Bà ta cứ như không hiểu tiếng người vậy.
Tôi nói là nó suýt làm hại em bé, vậy mà bà ta lại kiểm tra xem thằng nhóc có bị thương hay không.
Đúng là vô lý hết chỗ nói!
Sau khi kiểm tra một vòng không thấy bị thương, bà cụ đành thôi.
Bà ta ôm cháu trai mập ú, đùng đùng đóng sầm cửa lại, từ đầu đến cuối chẳng thèm nhìn cháu ngoại lấy một cái.
Huệ Tâm ôm trán, mắt đỏ hoe vì tức giận.
Tôi nhanh chóng kéo cô ấy tập một bài thiền thư giãn nhan sắc.
Tuyến sữa quan trọng hơn, sức khỏe là trên hết.
Sau khi làm động tác kéo giãn cuối cùng, tôi nghiêm túc nói với cô ấy:
“Lưu Huệ Tâm, hãy nhớ kỹ từ giờ trở đi, nhiệm vụ duy nhất của cô là giữ cho bản thân vui vẻ.
Còn em bé và đám yêu ma quỷ quái này, cứ để tôi lo.”
02
Mục tiêu lần này của Lưu Huệ Tâm rất đơn giản.
Cô ấy chỉ hy vọng có thể yên ổn ở cữ, và đuổi được cả nhà em trai ra khỏi căn nhà của mình.
Đều là người trong nhà, Lưu Huệ Tâm không nỡ làm căng, nên chỉ có thể nhờ cậy tôi.
Nghề phụ của tôi là bảo mẫu, nhưng công việc chính thực ra là chuyên gia dọn dẹp “rác rưởi nhân tính”.
Mẹ ruột của Huệ Tâm là một bà già quê cứng, trọng nam khinh nữ đến cực đoan, mọi thứ tốt đẹp đều dành cho con trai là Lưu Đại Tuấn.
Sau khi có cháu trai, sự thiên vị ấy càng tăng lên gấp bội.
Lưu Huệ Tâm lớn lên trong môi trường như vậy, dần trở thành người luôn muốn làm hài lòng người khác, vô cùng thiếu thốn tình cảm.
Cô ấy vừa học vừa làm, cố gắng tiết kiệm từng đồng, chưa đến ba mươi tuổi đã mua được một căn nhà dưỡng lão cho mẹ mình bằng tiền mặt.
Vì muốn nhận được tình yêu và sự công nhận của mẹ ruột, cô ấy đã dốc hết sức lực.
Nhưng dù có làm gì đi nữa, cô ấy vẫn không bằng được đứa em trai chẳng cần làm gì.
Bây giờ, Lưu Huệ Tâm đang ở cữ trong chính căn nhà mình bỏ tiền ra mua, lại phải chịu sự ghẻ lạnh và ức hiếp cùng với đứa con nhỏ của mình.
Trên đời này làm gì có cái lý lẽ như vậy chứ!
“Em sinh con xong, mẹ em chưa một lần nào bế cháu.”
Nói đến đây, đôi mắt của Lưu Huệ Tâm tối sầm lại.
“Mỗi lần nhờ bà trông giúp một lát, bà liền kêu đau lưng nhức tay. Nhưng cả ngày bà lại có thể bế Huyên Huyên trên tay, thậm chí còn cõng thằng bé trên lưng… Ha, rốt cuộc em còn mong chờ điều gì đây.”
Tôi đã nắm rõ tình hình rồi.
Nhiệm vụ chính lúc này là giúp cô ấy yên ổn ở cữ, đòi lại căn nhà và đuổi cả nhà em trai cô ấy ra ngoài.
“Còn về chút tình mẹ con rẻ mạt này… Có thể cứu vãn thì cứu, không cứu được thì dứt khoát vứt bỏ. Phải dứt khoát khi cần.”
Tôi nắm chặt tay cô ấy, giúp cô ấy vững lòng hơn.
Trưa hôm sau, bà cụ không có ở nhà.
Khi tôi đi ngang qua phòng khách, liền chạm mắt với thằng nhóc con.
Nó trợn mắt trắng dã nhìn tôi, như muốn nói rằng ngày tận số của tôi đã đến.
Tôi không thèm để ý, quay lại phòng khóa cửa lại, chuẩn bị làm massage sau sinh cho Huệ Tâm.
Cô ấy vừa quấn khăn tắm nằm xuống giường, thì thằng nhóc đã lén lấy chìa khóa mở cửa xông vào.
“Tôi muốn chơi trò Hoàng đế! Mau chơi Hoàng đế với tôi!”
Không ai thèm để ý đến nó.
Em bé vẫn đang ngủ say, nhưng bị tiếng ồn của thằng nhóc làm nhíu mày, sắp tỉnh dậy rồi.
Thằng nhóc lao đến định lật khăn tắm của Huệ Tâm lên, tôi lập tức giữ tay nó lại.
“Con bà nó, Hoàng đế muốn xem mông ai thì được xem mông người đó!”
Cái đồ ranh con này, mồm miệng thối tha không thể tả nổi.
Xem ra đây không phải lần đầu tiên nó làm chuyện này.
Em bé bị tiếng ồn làm giật mình tỉnh giấc khóc ré lên, còn sự kiên nhẫn của tôi cũng đến giới hạn rồi.
Tôi giơ tay lên, thằng nhóc theo phản xạ lùi lại, có vẻ nhớ ra cách tôi xử lý nó hôm qua, nên trong mắt có chút sợ hãi.
Nhưng chẳng mấy chốc, nó lại cười nham hiểm, chắc nghĩ rằng tôi không dám làm gì nó thật.
“Mày thích chơi trò Hoàng đế à? Thế đã bao giờ nghe nói đến bộ đồ mới của Hoàng đế chưa?”
“Đồ mới gì? Đồ rách gì?”
Tôi khỏe hơn người thường, chỉ bằng một tay đã xách bổng thằng nhóc mập ú lên, trực tiếp mang nó ra ban công.
Nhanh như chớp, tôi lột sạch quần áo trên người nó.
Thằng nhóc gào khóc inh ỏi, chân tay béo mập quẫy đạp lung tung, mồm thì không ngừng chửi rủa: “Con mụ khốn kiếp! Tao sẽ đánh chết mày!”
Tôi không chút động lòng, hướng ra ngoài hét lớn:
“Hoàng đế đi tuần đây —”
Ban công đối diện khu vui chơi của khu chung cư, bên dưới toàn là trẻ con.
“A! Là Huyên Huyên đại bá vương kìa!”
“Huyên Huyên đại bá vương chỉ mặc mỗi quần lót đỏ, mất mặt quá!”
“Từ giờ gọi nó là Huyên Huyên quần lót đỏ nhé! Ha ha ha!”
Lũ trẻ dưới khu vui chơi đều đã chịu không ít sự bắt nạt từ thằng nhóc này, nào là bị cướp đồ chơi, bị vén váy… Cả người lớn lẫn trẻ con trong khu này đều ghét nó đến tận xương tủy.
Lúc này, đứa nào đứa nấy đều cầm điện thoại chụp ảnh, vừa cười nhạo vừa chụp lia lịa, mặt mũi thằng nhóc xem như mất sạch.
Thằng nhóc khóc đến mức đỏ bừng mặt mũi, đập cửa ban công rầm rầm:
“Đồ bảo mẫu thối tha kia, chờ đó! Đợi ba mẹ tao về từ xưởng, tao sẽ bảo họ đánh chết mày!”
“Đánh chết ai cơ?”
Tôi mở tung cửa ban công, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm nó.
Thằng nhóc hoảng hốt, lập tức ngậm chặt miệng lại, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên mặt.
Khi tôi thả nó xuống, nó vẫn còn nấc nghẹn, vừa khóc vừa run rẩy.
“Trò chơi Hoàng đế vui không?”
Đôi mắt nó láo liên không biết nên trả lời thế nào.
Tôi xoa đầu nó cười nhẹ:
“Lần sau sẽ lại chơi với cháu nhé. Cô đây giỏi chơi với trẻ con lắm.”
Bà cụ vừa đi chợ về, thấy cháu trai mắt đỏ hoe liền xót xa đến phát khóc.
Thằng nhóc co rúm lại trên ghế, vừa sợ vừa căm hận nhìn tôi. Nó cảm thấy xấu hổ nên nhất quyết không nói đã xảy ra chuyện gì.
“Cháu cưng của bà, sao mặt con đỏ thế này? Nói bà nghe xem nào?”
Nghe đến chữ “đỏ”, thằng nhóc càng tức giận, đấm thùm thụp vào người bà cụ:
“Biến đi! Phiền chết đi được, cút ra ngoài!”
Tôi vừa hát ngân nga vừa nấu canh, mẹ con Huệ Tâm cũng vừa thức dậy, sắc mặt rạng rỡ hồng hào.
Huệ Tâm vừa mới xuất viện vài ngày, rõ ràng đang cần tẩm bổ nhất, nhưng bà cụ lại viện cớ bận chăm cháu trai nên không để ý đến mẹ con cô ấy.
Nhưng tối nay con trai bà ta về, thế là bà cụ đích thân đi chợ, xuống bếp làm hẳn tám món một canh.
Hừ, không cần đâu, bảo mẫu vàng này sẽ chăm sóc Huệ Tâm tận tình.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Mặt bà cụ sáng bừng lên:
“Ôi trời, Đại Tuấn của mẹ về rồi!”
Thằng nhóc ủ rũ cả ngày nay cũng bật dậy:
“Ba ơi, cứu con!”