Ghép Thận Của Anh Đi - Chương 4
10
Phương Thanh Bình nằm ICU được hai ngày, sau đó lập tức chuyển viện sang Trung Nam.
Không một chút do dự, cô ta vứt bỏ Dương Thiệu Kiên – người vừa mới hiến thận cho mình.
Tôi thì xin nghỉ dài hạn, tự thuê một căn hộ ở bên ngoài để sống.
Ca ghép thận cho Phương Thanh Bình gây tiếng vang không nhỏ trong giới y học.
Dù sao thì đây cũng là ca ghép thận cho bệnh nhân mang thai đầu tiên trong nước được thực hiện thành công.
Có bệnh viện mời tôi đến chia sẻ kinh nghiệm, thậm chí còn trực tiếp đưa ra lời mời đầu quân.
Dương Thiệu Kiên vẫn còn điều trị ở bệnh viện cũ.
Tôi không muốn nhìn thấy hắn, càng không muốn dính vào bất kỳ chuyện gì giữa hắn với Phương Thanh Bình.
Dù gì tôi và hắn cũng đã kết thúc rồi.
Chỉ còn thiếu một tờ đơn ly hôn nữa thôi.
Nhưng chuyện hiển nhiên không thể khép lại dễ dàng như thế.
Hai tháng sau, vào một đêm nọ, tôi bất ngờ nhận được điện thoại từ đồng nghiệp.
“Bác sĩ Thời, chị đang ở trong thành phố chứ?”
“Ừ, sao vậy?”
“Tốt quá. Có một bệnh nhân muốn gặp chị, chị mau đến bệnh viện đi.”
Tôi vội vàng chạy đến, mặc đồ vô trùng, bước vào phòng cấp cứu thì thấy Phương Thanh Bình nằm trên giường, toàn thân đẫm máu.
“Chuyện gì xảy ra?” Tôi hỏi bác sĩ cấp cứu bên cạnh.
“Bệnh nhân bị đâm bảy nhát vào vùng ngực và bụng, tổn thương nội tạng nghiêm trọng, dẫn đến suy đa tạng.”
Tôi sững người: “Thế còn đứa bé?”
Bác sĩ cấp cứu dĩ nhiên biết Phương Thanh Bình là ai, anh ta lắc đầu: “Đứa bé không sao. Để giảm nguy cơ cho thai nhi và đảm bảo hồi phục sau ca ghép, phía Trung Nam đã tiến hành giục sinh khi thai được 37 tuần. Hiện tại đứa bé đang ở khoa sơ sinh, nghe nói rất khỏe mạnh.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi chỉ vào Phương Thanh Bình: “Cô ấy thì sao?”
“Không cứu được nữa. Hội chứng suy đa tạng rồi.”
Bác sĩ nhún vai, liếc tôi một cái đầy ẩn ý: “Theo yêu cầu của cô ấy, bọn tôi đã tiêm mũi kích tim cuối cùng. Cô còn khoảng năm phút.”
Anh ta rời đi.
Tôi đứng một lúc rồi bước chậm tới bên giường bệnh.
“Cô đến rồi à…” Phương Thanh Bình yếu ớt mở mắt, giọng lạc hẳn đi.
“Cô sắp chết rồi.” Tôi thở dài.
“Tôi biết. Hội chứng suy đa tạng, tôi nghe thấy rồi.”
Cô ta rơi vào im lặng, còn tôi cũng chẳng nói gì thêm.
Trong lòng có cảm giác phức tạp, xen lẫn cả nhẹ nhõm.
Nói một cách dễ hiểu, suy đa tạng là khi nhiều cơ quan trong cơ thể cùng lúc ngừng hoạt động – đến thần tiên cũng không cứu nổi.
Cô ta còn nói được lúc này, hoàn toàn là nhờ vào adrenaline và thuốc cấp cứu.
“Cô đã nói gì với Dương Thiệu Kiên, khiến hắn tới giết tôi?” – Phương Thanh Bình đột nhiên hỏi.
Lông mày tôi khẽ động: “Là Dương Thiệu Kiên đâm cô?”
“Đến nước này rồi, cô còn diễn gì nữa? Hôm phẫu thuật, cô bảo bác sĩ gây mê giảm liều, không phải là để cho hắn tỉnh sớm sao?” – cô ta cười khinh bỉ.
“Cô hiểu nhầm rồi. Tôi đúng là cố tình để hắn tỉnh sớm… nhưng không phải để hắn trả thù cô. Mà là để hắn bảo vệ đứa con.”
Sắc mặt Phương Thanh Bình lập tức trắng bệch, hơi thở cũng trở nên gấp gáp: “Cô… cô biết từ sớm rồi à?”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu.
Ánh mắt cô ta bắt đầu mờ dần: “Thời Chu… cô thật độc ác…”
“Cô xứng làm bác sĩ sao…”
Tiếng máy điện tim vang lên một tiếng dài lạnh lẽo.
Đường sóng biến thành một vạch thẳng.
11
Tôi đã đến gặp Dương Thiệu Kiên lần cuối.
Hắn cố ý giết người trong bệnh viện – nơi vô cùng nhạy cảm – lại còn trước mặt bao nhiêu bác sĩ và bệnh nhân, gây ảnh hưởng nghiêm trọng, nên bị tuyên án tử hình.
Trước khi hành quyết, hắn yêu cầu được gặp tôi.
Thế là tôi tới trại tạm giam – nơi cũng chính là địa điểm thi hành án bằng tiêm thuốc độc.
Từ sau ca phẫu thuật đó, đã gần hai năm tôi không gặp hắn.
Khi thấy hắn lần nữa, cảm giác như cách cả một kiếp người.
Tôi bế theo một bé gái – đứa bé mà Phương Thanh Bình đã sinh ra.
Bé được một tuổi năm tháng, rất đáng yêu.
Tuy hơi gầy nhưng khỏe mạnh, lanh lợi, đã biết bập bẹ gọi người.
Dương Thiệu Kiên mang còng tay và cùm chân, vừa thấy bé gái liền lộ rõ vẻ ghét bỏ.
“Cô mang nó đến làm gì?” Hắn hỏi tôi.
“Đưa con gái cô đến gặp cha ruột lần cuối.” Tôi nghiêm túc trả lời.
“Thời Chu, cô đến đây để cười vào mặt tôi sao?” Mắt hắn đỏ lên – dấu hiệu hắn đang tức giận.
“Không. Nó là con ruột của anh.”
Dương Thiệu Kiên sững người, nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Ý cô là sao? Không phải cô từng nói tôi với Phương Thanh Bình không thể có con à?”
“Đúng, anh với Phương Thanh Bình không thể có con. Nhưng với tôi thì được.” Tôi bình tĩnh đáp.
“Cô?” Dương Thiệu Kiên đờ người ra.
“Phải. Khi anh đưa cô ta sang Hồng Kông chữa bệnh, cô ta đã lén làm thụ tinh trong ống nghiệm, dùng trứng của tôi.”
“Tôi đâu có cho tinh trùng.”
“Cô ta tốt nghiệp y khoa, lại ngủ với anh bao nhiêu lần, lấy mẫu có khó gì?”
Tôi nhìn hắn đầy châm biếm.
Hắn vẫn chưa hiểu.
“Tại sao cô ta lại làm vậy?”
“Vì thận của anh chỉ dùng được nhiều nhất mười năm. Cô ta cần một nguồn dự phòng. Anh nhóm máu O, tôi cũng vậy, con sinh ra chắc chắn cũng là O. Anh khớp 4 điểm, tôi khớp 2 điểm. Xác suất để đứa bé khớp là rất cao.”
Sắc mặt Dương Thiệu Kiên trở nên dữ tợn.
Hắn đột ngột lao về phía tôi, khiến xích sắt va chạm leng keng.
“Cô không lừa tôi chứ?”
“Không. Tôi nói thật.” Tôi thở dài.
Cảnh sát phản ứng theo bản năng, lập tức đè hắn xuống.
Nhưng Dương Thiệu Kiên như không cảm nhận được gì, cố ngẩng đầu nhìn đứa bé tôi đang bế.
“Nhớ lấy, con bé tên là Thời Hinh, mang họ tôi.”
Tôi nhìn hắn lần cuối, rồi xoay người rời đi.
12
Tôi và Phương Thanh Bình thực ra cùng chung số phận.
Cô ta mắc chứng rối loạn ống thận di truyền, còn tôi thì bẩm sinh suy tuyến yên, không thể có thai.
Cũng chính vì cả hai đều mang bệnh bẩm sinh, chúng tôi mới thân thiết đến vậy — đến mức cô ta đồng ý mang thai hộ tôi, còn tôi đồng ý sẽ hiến thận cho cô ta.
Nhưng chỉ cách bệnh viện tôi làm chưa đến 20 cây số là Trung Nam – chuyên khoa Thận, đứng thứ ba toàn quốc.
Về chuyên môn và thiết bị, nơi đó vượt xa chúng tôi.
Thế nhưng Phương Thanh Bình là người kiêu ngạo và đa nghi.
Cô ta không tin tôi sẽ thật sự hiến thận, nên muốn tự kiểm soát số phận của mình.
Cô ta dốc sức giành lấy suất trở thành bác sĩ Thận nội, nhưng thầy lại chọn tôi.
Tình cảm bao năm sụp đổ trong phút chốc.
Vài năm sau, cô ta quay lại, đã quên lời hứa năm xưa, chỉ nhớ mỗi chuyện tôi “đâm sau lưng” cô ta.
Ở kiếp trước, cô ta đã dùng thủ đoạn tàn độc nhất để trả thù tôi – lợi dụng Dương Thiệu Kiên ép tôi hiến thận, rồi lại buộc tôi hiến thận con gái mình cho cô ta.
Đến khi chết dưới dao của Dương Thiệu Kiên vì giận dữ, tôi mới lờ mờ nhận ra sự thật.
Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên tôi làm chính là xác minh lại.
Khi Phương Thanh Bình đến bệnh viện tôi chạy thận lần đầu, tôi lập tức bay sang Hồng Kông, lấy trứng đông lạnh của mình để kiểm tra.
Kết quả cho thấy không khớp.
Vì không có mẫu DNA của Phương Thanh Bình nên không thể so sánh cụ thể, chỉ xác định được là cùng nhóm máu O.
Khi cô ta mang thai được bốn tháng, tôi lấy cớ xét nghiệm để ghép thận, lén làm chọc ối, lấy tế bào thai nhi rơi ra, gửi đi giám định quan hệ huyết thống.
Kết quả xác nhận — đứa trẻ là con ruột của tôi.
Ở kiếp trước, tôi đã tự tay lấy thận của con gái mình!
“Thời Chu, hãy nuôi dưỡng Thời Hinh thật tốt, giữa chúng ta… coi như huề rồi!”
Sắp bước qua cánh cổng trại giam, sau lưng tôi vang lên tiếng gào xé họng của Dương Thiệu Kiên.
Tôi khựng lại một nhịp.
Đúng vậy, Phương Thanh Bình, Dương Thiệu Kiên, chúng ta… coi như đã huề.
Đứa bé thấy tôi buồn, “oe oe” lên hai tiếng như muốn nói: “Đừng khóc, mẹ ơi!”
Gương mặt tôi bất chợt ấm lên, bàn tay nhỏ xíu của Thời Hinh chạm vào má tôi.
“Ừ, mẹ không khóc đâu.” Tôi áp mặt vào má con bé, mềm mềm, trơn trơn, thật dễ chịu.
Phương Thanh Bình đã nói đúng…
Cả đời này, tôi thật sự không còn xứng đáng làm một bác sĩ nữa.
Nhưng, tôi có thể làm một người mẹ tốt.
【Hoàn】