Ghép Thận Của Anh Đi - Chương 3
Tôi cười: “Đó là quyền riêng tư của bệnh nhân. Còn anh, là gì của cô ta mà tôi phải nói?”
Dương Thiệu Kiên nghẹn lời.
Rồi đột ngột, hắn quỳ sụp xuống nền xi măng lạnh lẽo.
Ngẩng đầu nhìn tôi, Dương Thiệu Kiên van nài: “Thời Chu, anh xin em, cứu Thanh Bình với, giữ lại đứa bé giúp cô ấy!”
“Em muốn anh bù đắp gì cũng được, anh đều chấp nhận, chỉ cần em cứu cô ấy, cứu lấy đứa nhỏ!”
Khoảnh khắc đáng lẽ phải rất sảng khoái này, tôi lại chẳng thấy vui chút nào.
Trong lòng chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Đây là lần thứ hai Dương Thiệu Kiên quỳ trước mặt tôi.
Lần trước là khi cầu hôn.
Tôi biết, Dương Thiệu Kiên luôn muốn có con.
Nhưng tôi thì chưa từng muốn mang thai.
Có lẽ đây cũng là một phần lý do khiến khoảng cách giữa tôi và hắn ngày càng xa.
Chỉ là, Dương Thiệu Kiên, anh quên rồi sao?
Lần quỳ xuống đó, anh từng thề điều gì?
Nếu không còn yêu, hãy rời đi.
Đừng dối trá, đừng phản bội.
Tôi vẫn luôn tin vào một điều: Gã tồi thì mãi là gã tồi.
Dù có vì hắn mà hy sinh bao nhiêu, cũng không thể thay đổi bản chất đó.
Nghĩ rằng sinh cho gã tồi một đứa con là có thể trói được trái tim hắn?
Không, thứ bị trói chỉ là chính người phụ nữ mà thôi.
Nhìn Dương Thiệu Kiên quỳ dưới chân mình, tôi thoáng thấy thương hại.
Đến tận bây giờ, hắn vẫn nghĩ mình là cứu tinh của Phương Thanh Bình, là ánh sáng, là người cô ta yêu thương và dựa vào.
Mà hắn đâu biết, trong mắt Phương Thanh Bình, hắn chỉ là một công cụ để trả thù tôi.
Một công cụ hoàn hảo — vừa có thể khiến tôi đau lòng, vừa có thể cho cô ta một quả thận.
Ngược lại, tôi — người vì tình nghĩa vợ chồng mà cố gắng ngăn chuyện này xảy ra — mới là kẻ thừa.
Thôi thì, tôi giúp lần cuối vậy.
“Cứu cô ta hay không không nằm ở tôi, mà ở chính anh.”
“Nếu muốn giữ lại đứa bé, phải mạo hiểm ghép thận trong thời gian mang thai. Nhưng sau ghép phải dùng rất nhiều thuốc chống thải ghép, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thai nhi, dễ gây chết lưu hoặc dị tật.”
“Cách duy nhất là tìm được một nguồn thận có độ khớp cực cao – như trùng đến bốn điểm – để giảm tối đa thuốc chống thải.”
Tôi nhìn sâu vào mắt hắn, lạnh lùng tuyên bố: “Dương Thiệu Kiên, giữ đứa bé mà ghép thận từ anh, hay bỏ thai để giữ lại quả thận của anh — anh tự chọn đi!”
8
Dương Thiệu Kiên đã nằm lên bàn mổ.
Hắn lựa chọn đúng như tôi đã dự đoán từ trước.
Đây là ca ghép thận cho bệnh nhân đang mang thai – một ca hiếm có tiền lệ, nên bệnh viện cực kỳ coi trọng, mọi quy trình đều thực hiện theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt nhất.
Tôi lặng lẽ đứng sau tấm kính nhìn hắn.
Toàn thân lông tóc đều đã được cạo sạch sẽ, nhìn qua lại có chút buồn cười, thậm chí… hơi đáng yêu.
Y tá đã cắm kim tiêm truyền thuốc gây mê toàn thân, bác sĩ gây mê thì đang theo dõi sát các chỉ số phản ứng của hắn.
“Tí nữa giảm liều gây mê khí một chút. Chức năng đông máu của anh ta hơi yếu, nếu gây mê quá mạnh có thể ngừng tim đột ngột.”
Tôi bất ngờ lên tiếng nhắc nhở.
Bác sĩ gây mê sửng sốt liếc nhìn tôi một cái.
“Được.” Hắn miễn cưỡng gật đầu.
Tôi hiểu vì sao bác sĩ gây mê ngạc nhiên.
Về vị trí, gây mê luôn là người có tiếng nói cao hơn cả bác sĩ mổ chính.
Tôi lại không phải bác sĩ phẫu thuật chính của ca lấy thận Dương Thiệu Kiên.
Ca ghép thận từ người sống luôn cần tiến hành đồng thời trên người cho và người nhận.
Việc lấy thận thực ra khá đơn giản, bác sĩ ngoại khoa bất kỳ đều có thể thực hiện.
Khâu quan trọng nhất là ca cấy ghép – và người thực hiện ca đó chính là tôi, bác sĩ Thận nội.
Tôi nhìn bác sĩ ngoại khoa được điều từ khoa khác đang bắt đầu phẫu thuật lấy thận, rồi quay lại bên bàn mổ của mình.
Hai ca mổ cùng diễn ra trong một phòng, chỉ cách nhau bởi một vách kính.
Ngay cả bác sĩ gây mê cũng dùng chung.
Vì Phương Thanh Bình đang mang thai, nên không thể dùng gây mê toàn thân, chỉ có thể sử dụng gây tê vùng.
Cô ta hoàn toàn tỉnh táo trong suốt quá trình.
Thấy tôi cầm dao phẫu thuật, cô ta mỉm cười nhẹ.
“Bác sĩ Thời, nhờ cả vào cô rồi.”
“Tôi biết cô không ưa tôi, nhưng cô yên tâm, cho dù có thất bại, tôi cũng sẽ không trách cô đâu.”
Tất cả bác sĩ, y tá, kể cả bác sĩ gây mê đều vô thức nhìn về phía tôi.
Nhưng tôi đã không còn để tâm nữa.
Dù gì, tôi cũng đã trở thành trò cười của cả bệnh viện này rồi.
Tôi thừa biết tại sao Phương Thanh Bình lại nói ra những lời này ngay lúc này.
Cô ta sợ tôi trả thù.
Nên cố tình nói giữa bao người, buộc tôi vào thế không thể để ca mổ thất bại.
Chỉ cần xảy ra chút sơ suất nhỏ cũng đủ khiến tôi thân bại danh liệt, thậm chí phải ngồi tù.
“Câm miệng.” Tôi lạnh lùng quát.
Dao vừa hạ xuống.
Ca mổ rất thành công.
Có thể xem là một trong những ca tiêu biểu trong cả sự nghiệp của tôi.
Sau khi ca mổ kết thúc, cả hai được đưa thẳng vào phòng hồi sức ICU.
Tôi lập tức túc trực ở đó.
Vài giờ đầu sau khi ghép thận là giai đoạn cực kỳ quan trọng.
Nếu xảy ra phản ứng đào thải cấp tính, phải lập tức phẫu thuật gỡ bỏ thận mới.
Nhưng khả năng đó rất thấp.
Chỉ số sinh tồn của cả hai đều ổn định.
Các chỉ số kiểm tra đều rất khả quan.
Thậm chí không cần dùng đến thuốc chống đông, thận mới của Phương Thanh Bình đã tự động hồi phục tuần hoàn máu.
Trơn tru đến mức tưởng chừng như quả thận đó từ đầu vốn thuộc về cô ta, chỉ là tình cờ… lại nằm trong cơ thể Dương Thiệu Kiên.
Phương Thanh Bình hoàn toàn tỉnh táo.
Khi y tá rời khỏi phòng, cô ta đột nhiên lên tiếng.
“Không ngờ, cô thật sự dốc hết sức giúp tôi làm phẫu thuật.”
“Thời Chu, cô có hối hận không?”
9
“Hối hận điều gì?” Tôi lạnh lùng lên tiếng.
Không nhìn thấy vẻ mặt tôi, Phương Thanh Bình có chút thất vọng.
“Năm đó cô rõ ràng biết tôi bị khiếm khuyết ống thận bẩm sinh, suy thận là kết cục không thể tránh khỏi, vậy mà vẫn giành cơ hội làm bác sĩ Thận nội với tôi, cắt đứt hy vọng cuối cùng của tôi. Cô có từng hối hận không?”
Phương Thanh Bình rất nghiêm túc, còn tôi thì chỉ cười lạnh.
Cô ta muốn làm bác sĩ Thận nội, vì từ một góc độ nào đó, bác sĩ Thận nội nắm giữ quyền phân phối thận.
“Tôi chưa từng hối hận.”
Tôi cười khẩy đáp lại: “Thầy đã sớm biết tương lai cô sẽ cần ghép thận để sống, chính vì thế mà thầy chọn tôi, không chọn cô.”
“Tại sao?”
“Vì thầy từng nói, một bác sĩ thì phải là bác sĩ đúng nghĩa. Phải có y đức, không mưu lợi cá nhân từ nghề y, đặt bệnh nhân lên hàng đầu, lấy việc cứu người làm mục đích tối thượng!”
“Y đức? Đặt bệnh nhân lên hàng đầu?” Phương Thanh Bình bật cười khinh miệt: “Thời Chu, cô thật sự sẽ đặt bệnh nhân lên đầu à? Nếu Dương Thiệu Kiên không hiến thận, cô sẽ dùng thận của mình cho tôi sao?”
“Tôi sẽ.” Tôi không chút do dự trả lời.
“Thời Chu, đến mức này mà cô còn biết vô liêm sỉ nữa à.”
Phương Thanh Bình vẫn cười mỉa, còn tôi chỉ lắc đầu, không muốn tiếp tục tranh cãi với cô ta.
“Sau này cô hãy đối xử tốt với Dương Thiệu Kiên đi, dù sao thì hắn cũng thật lòng với cô.”
Nói những lời này, lòng tôi có chút rối loạn.
Còn Phương Thanh Bình thì trừng mắt nhìn tôi.
“Thời Chu, cô đang nghĩ gì vậy? Một gã đàn ông rác rưởi như thế, cô không cần, tôi cũng chẳng thèm.”
“Hắn vì cô mà hiến thận, chẳng lẽ không đáng được cô biết ơn một chút sao?”
Vừa mới phẫu thuật xong nên Phương Thanh Bình cố giữ bình tĩnh, nhưng tôi vẫn thấy được ánh cười chế giễu trong mắt cô ta.
“Biết ơn? Biết ơn cái gì chứ?”
“Loại đàn ông như chó ấy, chỉ có cô mới coi là báu vật. Biết rõ hắn ngoại tình, vậy mà còn bảo vệ hắn!”
“Nhưng cô vẫn mang thai con hắn.”
Phương Thanh Bình cuối cùng cũng không nhịn được, phá lên cười.
“Thời Chu, cô thật sự nghĩ đó là con của tôi với hắn à?”
Trên gương mặt cô ta là một nụ cười quái dị: “Sinh con với hắn? Hắn xứng à? Mà cho dù có xứng, tôi với hắn có sinh được không? Cô quên rồi sao, kháng nguyên bạch cầu trùng khớp càng nhiều thì càng khó có con.”
“Đứa trẻ này, chẳng qua cũng chỉ là công cụ để cô trả thù, đúng không?” Tôi hít sâu một hơi.
Cô ta nói không sai.
Phương Thanh Bình và Dương Thiệu Kiên có mức khớp HLA quá cao, mà trong nhiều ca ghép thận từ vợ/chồng, điều này chính là lý do khiến họ khó có con.
“Dĩ nhiên rồi! Nếu không thì tại sao tôi nhất định phải mang thai trước khi nhập viện chứ?”
“Chỉ có như vậy, cô hoặc Dương Thiệu Kiên mới chịu hiến thận cho tôi!”
Ánh mắt Phương Thanh Bình rực lên điên loạn, cô ta gườm gườm nhìn tôi: “Đây là thứ cô nợ tôi, Thời Chu!”
Tôi nhìn cô ta, tâm trạng phức tạp: “Nghĩa là, cô vốn dĩ chẳng hề quan tâm thuốc hay ca mổ sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ ra sao.”
“Chỉ là một công cụ thôi, tôi quan tâm làm gì?”
Tôi lắc đầu thở dài: “Phương Thanh Bình, rồi cô sẽ gặp báo ứng.”
“Tôi chờ đấy.”
Cô ta bình thản đáp.