Gai Tường Cản Lối - Chương 4
14
Lúc Diệp Bội Chi cứng họng thể chối cãi chỉ thể đầu cầu cứu Triệu di nương
Triệu di nương vội bước lên hòa giải:
“Triệu Cát là cháu ngoại của Chi Chi quen thân với nhất thời nhớ cũng là chuyện bình thường”
“Không quen”
Triệu Cát lạnh nhướn mày hỏi
Rồi từ trong ngực lôi một vật ném thẳng xuống đất
Ta cúi đầu lập tức sững sờ—
Đó là một chiếc yếm hồng phấn
Triệu Cát nhếch môi chậm rãi :
“Chiếc yếm là Diệp Bội Chi tặng cho ”
Nói xong thò tay ngực áo ném một chiếc túi thơm
“Chiếc túi thơm cũng là nàng tự tay thêu cho ”
Hắn tiếp tục móc một chiếc khăn tay hờ hững vứt xuống
“Chiếc khăn tay cũng là nàng —”
“Đủ ”
Phụ thân gầm lên cắt ngang lời
Sắc mặt ông tối sầm lập tức lệnh:
“Người Mau bắt tên trộm cắp giao cho quan phủ”
Ta ngờ phụ thân làm nhưng nghĩ kỹ thì cũng dễ hiểu—
Ông chỉ đang cố gắng bảo vệ thể diện của
Sắc mặt Ôn Hoài Tự lúc tái mét hai tay đang siết chặt đột nhiên mạnh mẽ buông lỏng
Rồi bạt thẳng một cái tát mặt Diệp Bội Chi
“Tiện nhân”
Diệp Bội Chi ôm mặt nước mắt lã chã rơi nhưng dám thốt một lời
Triệu Cát gào lên:
“Ta kẻ trộm Mọi thứ đều là nàng tự nguyện đưa ”
Ngay lúc sắp lôi cửa cánh cửa bỗng nhiên một cước đá bật tung
Một đội quân sĩ vọt trang phục uy nghiêm khí thế bức —
Là cấm vệ quân của hoàng thượng
Vị tướng lĩnh dẫn đầu lạnh lùng đảo mắt quanh đó dừng ở Ôn Hoài Tự
Giọng trầm vang như sấm:
“Bắt ngay tên gian lận khoa cử”
Ôn Hoài Tự liên tục lùi về bất ngờ ngã xuống đất hạ thân dần dần lan một vệt nước
Hắn dọa đến mức… tè cả quần
15
Cả nhà đều tống đại lao
hề lo lắng vì biết chỉ vài ngày nữa sẽ ngoài
Còn Ôn Hoài Tự gần như đã sụp đổ
Ngày thứ nhất tận mắt thấy tên quan khảo thí đã đưa đề thi cho ném nhà lao đối diện cả bê bết máu chỉ còn nửa cái mạng
Ngày thứ hai thấy những kẻ nhận hối lộ của giúp làm những chuyện cướp đoạt nữ tử từng tên từng tên tra tấn tàn khốc
Ngày thứ ba đến lượt chính
Tiếng gào thét thê lương của Ôn Hoài Tự vang vọng khắp ngục giam
Diệp Bội Chi thấy một lần nữa sảy thai
Ngục tùy tiện gọi đại phu đến bắt mạch qua loa kê vài thang thuốc chẳng ai quan tâm nàng nữa
Triệu di nương đến mức gây phiền nhiễu ngục mất kiên nhẫn tát liên tiếp mấy cái khiến bà mặt mũi sưng vù dám hó hé gì thêm
Khi Ôn Hoài Tự đám lính kéo về tứ chi của đã chặt đứt gân thân mềm nhũn giống như một con cá chết
Phụ thân dọa xanh mặt trốn góc tường lẩm bẩm:
“Không liên quan đến liên quan đến …”
Lúc Nguyên Ngự xuất hiện
Vừa thấy Nguyên Ngự Ôn Hoài Tự liền đau đớn bò đến tay run rẩy thò qua khe cửa lao cố níu lấy vạt áo
“Tứ… Tứ hoàng tử xin cứu …”
Nguyên Ngự phất tay lệnh:
“Mở cửa”
Ôn Hoài Tự vui sướng tột độ rạp xuống đất dập đầu liên tục
“Tạ ơn Tứ hoàng tử Tạ ơn Tứ hoàng tử”
Phụ thân cùng Triệu di nương tưởng rằng Nguyên Ngự đến để cứu họ mừng rỡ chen đến cửa ngục chờ mở khóa
Không một ai đầu Diệp Bội Chi vẫn đang thoi thóp đất
Ta đỡ mẫu thân lên lặng lẽ lắng giọng trầm thấp của Nguyên Ngự vang lên:
“Diệp Nhiễm Trúc công tố giác vụ gian lận khoa cử hoàng thượng đặc xá cho nàng cùng mẫu thân
Còn xử lý theo luật”
Cả nhà đều sững sờ
Ta kịp bước khỏi phòng giam bỗng cảm thấy mắt cá chân siết chặt
“Yên Yên”
Ôn Hoài Tự kéo chân giọng khàn khàn hoảng loạn cầu xin:
“Xin hãy cứu Ta thực sự đã từng thích nàng Là con tiện nhân mê hoặc
Nàng tin Ta thề từ nay về sẽ đối xử với nàng”
Ta kịp mở miệng Nguyên Ngự đã vung chân đá văng
“Ngươi mà cũng xứng để thích Yên Yên”
Đến lúc Ôn Hoài Tự cuối cùng cũng hiểu
“Ngươi đã quen biết Tứ hoàng tử từ lâu đúng
Tất cả… tất cả đều là cạm bẫy ngươi giăng
Diệp Nhiễm Trúc Chỉ vì cưới ngươi ngươi nhất định hủy hoại đến tận cùng ”
Ta cúi xuống ghé sát tai nhẹ giọng chỉ đủ hai thấy:
“Bởi vì kiếp …
Ngươi và Diệp Bội Chi…
cũng đã làm với ”
“Cái gì mà kiếp Ta hiểu Diệp Nhiễm Trúc ngươi rõ ràng”
Ta bận tâm đến nữa
Chỉ lặng lẽ đỡ mẫu thân rời khỏi đại lao
Sau lưng phụ thân đột nhiên rít gào
“Nghịch nữ
Ta sinh ngươi dưỡng ngươi mà ngươi dám bỏ mặc sống chết thế
Ngươi sẽ trời phạt”
Ta dặn dò ngục đưa mẫu thân ngoài đó xoay trở phòng giam từng bước tiến về phía phụ thân
Sau đó rút trâm cài tóc lạnh lùng đâm thẳng ngực ông
“Tất cả những chuyện … đều là do ngươi
“Là do ngươi sủng diệt thê phá nát gia đình
“Hôm nay ngươi kết cục như … là do chính ngươi tự chuốc lấy”
16
Ban đầu định tự tay kết liễu ông
phụ thân ý hối cải
Triệu di nương kinh hãi đến mặt trắng bệch phụ thân ngã xuống mà dám đến đỡ
Miệng bà run rẩy lẩm bẩm:
“Giết … giết …”
“Bốp Bốp Bốp”
Ta tung mấy cái tát mạnh mẽ đánh cho bà tối tăm mặt mũi
“Câm miệng”
Triệu di nương đánh đến choáng váng hai tay ôm mặt run rẩy sợ hãi
Một mùi khó ngửi bỗng chốc lan
Nàng đã sợ đến mức tè cả váy
Triệu di nương—điên
Còn Diệp Bội Chi vẫn đất miệng yếu ớt gọi “mẹ”
Kiếp khi hấp hối giường nàng đã đến
Nàng cạnh giường từ cao xuống ánh mắt tràn đầy khinh miệt trút thở cuối cùng
Giờ đây đến lượt từ cao nàng
“Muốn sống ”
Ta cúi đầu chậm rãi hỏi
Diệp Bội Chi gắng gượng bò gần níu chặt vạt áo giọng run rẩy cầu xin:
“Yên Yên… cầu xin ngươi…”
“Keng—”
Ta ném thanh đao của ngục xuống mặt nàng
“Giết Ôn Hoài Tự sẽ tha cho ngươi”
“Diệp Nhiễm Trúc ngươi điên ”
Ôn Hoài Tự gào lên liều mạng bò về phía góc tường
Diệp Bội Chi khó nhọc lên cúi nhặt lấy thanh đao chậm rãi bước đến chỗ Ôn Hoài Tự
“Chi Chi Ta yêu nàng
Làm nàng nỡ giết … Chi Chi…”
những lời thề thốt dịu dàng của chẳng còn tác dụng
Khi thấy nàng giơ cao thanh đao Ôn Hoài Tự lập tức đổi giọng gào lên chửi rủa:
“Tiện nhân Ngươi là con đàn bà lăng loàn
Ngươi nghĩ rằng Diệp Nhiễm Trúc sẽ tha cho ngươi
Kẻ tiếp theo chết chính là ngươi Là ngươi”
“Xoẹt—”
Lưỡi dao đâm thẳng da thịt máu nóng bắn tung tóe lên mặt Diệp Bội Chi
Nàng buông tay khóe môi mà nước mắt lăn dài
Diệp Bội Chi chậm rãi quỳ xuống mặt dập đầu giọng khẩn thiết:
“Yên Yên sai
Xin ngươi tha cho và mẫu thân
Chúng sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi”
Ta quỳ xuống bóp chặt cằm nàng đối diện với nàng trong gang tấc
Trong mắt nàng thấy sợ hãi bi thương hối hận
mà ích gì
“Diệp Bội Chi ngươi biết
“Ngươi đã hại chết hại chết mẫu thân thậm chí còn hại chết đứa con chào đời của
“Ngươi xem thể tha cho ngươi ”
Diệp Bội Chi lắc đầu liên tục sắc mặt trắng bệch giọng run run thể tin :
“Ngươi… khi nào con
Ngươi và mẫu thân ngươi chết hai vẫn còn sống mà”
“Phải chúng vẫn sống
Có lẽ ngay cả ông trời cũng chịu nổi nên mới để để tiễn ngươi xuống địa ngục”
Ta hất tay nàng đầu Nguyên Ngự nhàn nhạt :
“Biên cương lạnh giá khắc nghiệt để vị thứ tỷ của hầu hạ các tướng sĩ giải khuây thế nào”
Nguyên Ngự bật nâng cằm lên giọng điệu đầy tà khí:
“Yên Yên nàng thật đáng sợ”
Ta từ địa ngục bò lên để thành Phật
Mà là để thành Ma
17
Một tháng Nguyên Ngự đến tìm mang theo tin tức
“Diệp Bội Chi và mẫu thân nàng …
kịp đến biên ải đã chết dọc đường”
Ta nhấp một ngụm rượu vui cũng chẳng giận
Chỉ nhàn nhạt đáp:
“Vậy là còn rẻ cho ả ”
Nguyên Ngự vươn tay nắm lấy tay nhấp rượu đúng nơi uống qua một cạn sạch
Ánh mắt cháy bỏng dục vọng nhưng đầu ngón tay lạnh buốt
Hắn cúi sát chậm rãi bên tai :
“Yên Yên cô độc đã từng xem nhẹ nàng
Không nên chỉ giữ nàng làm thị ”
“Hãy làm Thái tử phi của ”
Sau khi dùng vụ án gian lận khoa cử hạ bệ Thái tử
Nguyên Ngự thỏa thuận với hoàng thượng đem bộ thế lực mà từng âm thầm bồi dưỡng quy thuận triều đình
Cuối cùng đạt ngôi vị Thái tử
biết cùng hổ đàm phán cơ hội chỉ một lần
Ta nhạt nhẹ giọng đáp:
“Điện hạ quá ưu ái
Dân nữ lòng quá hoang dã thể làm Thái tử phi
Chỉ sợ đến lúc đó chịu nổi chốn cung cấm cô quạnh cắm sừng lên đầu ngài mất”
Nguyên Ngự ngẩn giây lát đột nhiên bật lớn
“Yên Yên nàng đúng là một thú vị”
18
Ta đưa mẫu thân trở về quê ngoại của bà
Nguyên Ngự ban cho vô số hoàng kim ruộng đủ để hai mẹ con sống an nhàn cả đời
Hai năm thành thân với một thư sinh
Không lâu tân hôn với :
“Hương thân lên kinh ứng thí”
Ta một bức thư gửi đến tay Nguyên Ngự
Hắn chỉ hỏi một câu:
“Nàng sợ sẽ trở thành một Ôn Hoài Tự thứ hai ”
Ta cong môi nhạt
“Sợ gì chứ
Người bất trung—chỉ cần giết là xong”