Gai Tường Cản Lối - Chương 3
9
Chuyện Diệp Bội Chi cưới đã mang thai nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành
Suốt mấy ngày liền đây trở thành đề tài bàn tán của bách tính lúc trà dư tửu hậu thậm chí cả trẻ con bịa thành đồng dao hát vang ngoài phố
Phụ thân tức giận đùng đùng mắng thầy thuốc thất tín rõ ràng đã hứa sẽ giữ kín mà giờ cả thành đều biết khiến ông mất sạch thể diện
Giận quá mất khôn ông dẫn theo một đám gia đinh đến đập phá y quán của vị thầy thuốc
Ta thấy đành lòng bèn bí mật sai đưa cho thầy thuốc đó một túi bạc lấy một cửa tiệm trong sản nghiệp riêng của mẫu thân ở Nam Châu cho ông thuê mở một y quán mới
Dù thực sự phát tán tin đồn chính là
thảm hại nhất vẫn là Ôn Hoài Tự
Trên triều dâng sớ đàn hặc đạo đức bại hoại còn dung túng nhạc phụ lạm quyền ức hiếp khác
Mới làm quan chính lục phẩm biên tu Hàn Lâm Viện vài ngày đã giáng xuống cửu phẩm hiệu thư lương bổng giảm một nửa
Ngay cả tòa nhà hai sân bảy phòng vốn ban cho cũng thu hồi chỉ còn một căn tứ hợp viện cũ kỹ
Hôm cùng Diệp Bội Chi thu dọn đồ đạc rời Triệu di nương đến thở nổi
Sợ nữ nhi chịu khổ bà liền chất đầy một rương chăn gấm một rương thực phẩm còn đích thân chọn hai đầu bếp tám hạ nhân theo hầu
Ta chỉ lơ đễnh cất giọng:
“Đoàn tùy tùng chẳng còn oai hơn cả quan bát phẩm Cái tứ hợp viện nhỏ chứa nổi ”
Phụ thân lập tức ngầm hiểu chỉ cho phép hai nha theo những kẻ còn đều giữ
Triệu di nương liền làm ầm lên:
“Lão gia Chi Chi từng chịu khổ bao giờ Là vô dụng lo cho con bé chi bằng để chết cho xong—”
Lần phụ thân còn dịu dàng như nữa chỉ lạnh lùng quát:
“Muốn chết thì ai cản”
Triệu di nương đang gào thảm thiết liền sững sờ nhưng vẫn cố tình lao tới định đập đầu chum nước
khắp sân viện chỉ Diệp Bội Chi chạy đến kéo bà
Không ai khác bận tâm
Triệu di nương hổ tựa chum nước ôm chặt nữ nhi mà nức nở
Ta bụng nhắc nhở:
“Ai nha di nương đừng nữa kẻo ngoài nghĩ nhà bạc đãi tân nương tử của thám hoa lang thì thật ”
Phụ thân châm ngòi lửa giận bùng lên
“Còn nữa thì sẽ bán ngươi đấy”
Triệu di nương lập tức nín bặt
Diệp Bội Chi hoảng sợ níu chặt vạt áo phụ thân mà cầu xin
Ôn Hoài Tự thấy cũng vội vàng lên tiếng bảo vệ nàng :
“Nhạc phụ đại nhân tùy tiện bán một di nương e rằng vi phạm luật pháp”
Phụ thân là kẻ ăn mềm ăn cứng thêm việc mất mặt vì Ôn Hoài Tự càng thể chịu nổi
Trước còn là quan chính lục phẩm ông còn trông chờ thể dựa mà hưởng phúc
giờ chỉ là một quan nhỏ cửu phẩm một kẻ chẳng còn giá trị gì
Ông hừ lạnh châm biếm:
“Thám hoa lang uy phong thật đấy Vậy lúc ngươi tư thông với con gái hôn nhân ngươi căn cứ theo điều luật nào mà làm thế”
Sắc mặt Ôn Hoài Tự chợt tối sầm
Hắn cắn răng phất tay áo rời
Lúc ngang qua nghiến răng thấp giọng cảnh cáo:
“Ngươi hại chết con món nợ sớm muộn gì cũng tính với ngươi”
Ta khẽ nhếch môi chậm rãi đáp:
“Con của ngươi Ngươi chắc chứ”
“Ngươi ý gì”
Ta trả lời
So với thẳng để tự suy đoán mới thú vị hơn nhiều
10
Vài ngày Triệu Cát tìm đến
Nghe tin Diệp Bội Chi mất con tức giận đến mức bóp chặt cổ
“Vì ngươi hại con ”
Ta bình tĩnh lặp lời đã với Ôn Hoài Tự:
“Ngươi chắc chắn đó là con của ngươi ”
Triệu Cát sững lực tay dần buông lỏng đáy mắt thoáng ửng đỏ
“ đứa bé vô tội…”
Ta đầy kinh ngạc
Không ngờ một kẻ thô lỗ cộc cằn như thể nội tâm mềm yếu đến thế
đứa bé của Diệp Bội Chi vô tội còn con thì
Huống hồ nàng mới chỉ mang thai còn con khi đã thành hình
Ta nhấc chén trà lên mỉm :
“Ngay cả khi đứa trẻ sinh nếu nó biết mẫu thân là loại như thế ngươi nghĩ nó sẽ một đời vui vẻ ”
Triệu Cát cúi đầu uống cạn chén trà
Khi đặt chén xuống trong mắt đã còn sự tiếc nuối nữa
Hắn lấy từ trong một phong thư đặt mặt
“Đây là bức thư mà Diệp Bội Chi đã cho khi ”
Ta mở thư kiểm tra xác nhận đó đúng là bút tích của nàng
Trong thư nàng bịa đặt rằng và Ôn Hoài Tự đã tư định chung thân nhưng vì chỉ là kẻ áo vải nghèo hèn phụ thân chấp thuận hôn sự
Nàng với tư cách một tỷ tỷ “thương ” giúp một con đường sáng lạn để và thể thuận lợi thành thân
Diễn một màn tỷ tình thâm khiến buồn nôn
Ta cất thư tráp
Triệu Cát chút lo lắng giọng điệu cũng thấp xuống:
“Gian lận khoa cử là trọng tội thể tru di cửu tộc”
Ta nhạt:
“Sợ gì chứ Chẳng cũng là một trong số cửu tộc đó Nếu dám làm thì cũng đảm bảo sẽ để những kẻ liên quan liên lụy”
Chỉ là ai là “kẻ liên quan” do quyết định
Đêm
Ta cải trang thành nam tử đến Vong Tiên Lâu
Trong nhã gian một nam nhân mặc hoa phục đầu đội ngọc quan giữa hàng lông mày ánh lên vẻ phong lưu
Thấy bước lập tức phất tay đuổi hết những kỹ nữ đang vây quanh dậy định ôm lấy eo
“Yên Yên cuối cùng nàng cũng đến”
Ta lùi một bước tránh khỏi bàn tay
“Tứ hoàng tử xin tự trọng”
11
Mọi đều Tứ hoàng tử Nguyên Ngự một gương mặt tuấn mỹ nhưng bản tính như bùn nhão thể đắp thành tường
bản thân bùn nhão chẳng hề bận tâm
Hắn vẫn ngày ngày trác táng ở những chốn phong nguyệt
Chỉ biết vô tâm với hoàng vị mà là đang giấu tài thu liễm mũi nhọn
Dù lần đầu gặp ở kiếp suýt chút nữa đã coi là mật thám lén mà cắt cổ diệt khẩu
Kiếp hề quen biết Nguyên Ngự
Việc kết giao với là con đường cố tình trải cho chính khi trọng sinh
Ta thản nhiên xuống tự rót trà
Nguyên Ngự lười biếng dài tràng kỷ hờ hững liếc
“Yên Yên xưa nay bao giờ đến Tam Bảo Điện khi việc Đêm nay tìm là đã suy nghĩ xong ”
Hắn đang đến chuyện làm của
Bởi vì biết bí mật của nên giữ bên cạnh là cách an nhất
Ta khẽ:
“So với làm càng làm vài chuyện táo bạo hơn”
Nguyên Ngự bật thành tiếng:
“Tiểu kiều nương của táo bạo thế nào đây Trêu mèo chọc chó”
Ta cúi mắt nhẹ giọng đáp:
“Là giúp ngài lên ngôi vị Thái tử”
Nguyên Ngự lập tức ngừng
Hắn thẳng dậy phủi nhẹ những nếp gấp vạt áo
Khoảnh khắc tiếp theo ánh mắt đã tràn đầy sát khí lạnh lẽo
“Nói xem”
12
Lần khoa cử do Thái tử chủ trì trong hàng ngũ khảo quan hai là môn sinh của Thái tử
Mà kẻ Triệu Cát hối lộ khéo là một trong số đó
Tên đó là kẻ tham lam từng nhiều lần Thái tử khiển trách nhưng vẫn cưỡng cám dỗ cuối cùng phạm đại tội gian lận khoa cử
Ta đưa bức thư cho Nguyên Ngự
Hắn xong chỉ khẽ nhạt
“Một bức thư thể chứng minh gì
Huống hồ trong thư còn rõ ngươi là chủ mưu
Ngươi định đại nghĩa diệt thân kéo cả bản thân xuống bùn ”
Ta ngước mắt che giấu sự kích động của một kẻ sống chỉ để báo thù
“Sân khấu đã dựng xong còn diễn thế nào tất cả nhờ ngài”
Nguyên Ngự nheo mắt giọng điệu đầy hứng thú:
“Vậy Yên Yên ngươi Ôn Hoài Tự kết cục thế nào”
Ta chậm rãi đáp:
“Ngã quỵ giữa đường gì đáng
Chỉ khi trèo lên thật cao rơi xuống mới thể tan xương nát thịt”
Nguyên Ngự bật
“Yên Yên ngươi thật là độc ác”
13
Nửa tháng Ôn Hoài Tự Nguyên Ngự đánh giá cao tại một thi hội
Từ đó Nguyên Ngự thường xuyên mời cùng ngâm thơ uống rượu
Dù quan vị thăng tiến nhưng khắp kinh thành đều biết Ôn Hoài Tự là Tứ hoàng tử coi trọng ai nấy đều sức kết giao
Quà tặng như nước chảy ngừng đổ về phủ của Ôn Hoài Tự
Một tháng đã chuyển một căn nhà lớn ba sân
Diệp Bội Chi cũng bắt đầu tiếng tăm trong giới phu nhân quyền quý liên tục tham gia ít yến hội
Hôm nay tại gia yến hai vợ chồng họ một mặc cẩm bào ngọc đới một đầu đầy châu ngọc sớm đã còn chút dáng vẻ nghèo túng khi còn ở căn tứ hợp viện cũ
Diệp Bội Chi nâng chén rượu duyên dáng:
“Đây là Thược Dược Xuân do Tứ hoàng tử ban thưởng một vò đáng giá ngàn vàng phụ thân nếm thử xem ạ”
Phụ thân uống một ngụm lập tức sặc hít thở gật gù:
“Tốt Rượu ngon”
Ta nhớ đến câu của Nguyên Ngự đó:
“Ta ban cho bọn họ nước tiểu ngựa chúng cũng khen là mỹ tửu”
Không nhịn mà bật
Diệp Bội Chi thấy lập tức nâng cao dáng vẻ của một phu nhân quyền quý cố tình cất giọng châm chọc:
“Giờ đây Ôn lang Tứ hoàng tử coi trọng từng hối hận
Ai da nam nhân như Ôn lang quả thực khó tìm gả cho đúng là đáng tiếc”
Ta gắp thức ăn cho mẫu thân thản nhiên hỏi :
“Đáng tiếc điều gì”
“Là tiếc rằng sảy thai ngay trong đêm động phòng”
“Hay là tiếc rằng cơ hội nếm thử loại Thược Dược Xuân vốn dĩ chỉ là rượu Thiêu Đao Tử hai lượng một cân”
“Ngươi dám bất kính với Tứ hoàng tử”
Diệp Bội Chi đập bàn tức giận
Ôn Hoài Tự vội ôm lấy nàng nhẹ giọng dỗ dành:
“Đừng tức giận cẩn thận động thai khí”
Phụ thân cùng Triệu di nương thấy nàng mang thai lập tức mừng rỡ
Triệu di nương nắm lấy tay Diệp Bội Chi liên tục lẩm bẩm:
“Ai da con thật phúc”
Diệp Bội Chi e lệ cúi đầu nhẹ giọng đáp:
“Mới chẩn thôi phụ thân mẫu thân đừng rêu rao ngoài”
Ta nhớ rõ
Sau khi nàng sảy thai kiếp thầy thuốc đã dặn dò rằng trong hai năm thể mang thai nếu sẽ hư thai lần nữa
Diệp Bội Chi chẳng buồn theo còn ngang nhiên rằng thầy thuốc chỉ dọa để lấy tiền
“Thật
“Vậy lần tỷ đã xác định cha của đứa trẻ ”
Vì đó đã gieo mầm nghi ngờ lòng Ôn Hoài Tự nay lập tức bật dậy kéo mạnh lên
“Ngươi cứ nhắc nhắc chuyện rốt cuộc ý gì”
Ta nhẹ nhàng phủi tay áo chậm rãi đáp:
“Ngươi thay vì hỏi hỏi nàng xem Triệu Cát là ai”
“Choang”
Một ly rượu rơi xuống đất vỡ tan
Diệp Bội Chi lộ vẻ hoảng loạn vặn Ôn Hoài Tự bắt gặp
“Ôn lang … biết ai là Triệu Cát cả…”
Ngay lúc đó một nam nhân ăn mặc như gia nô sải bước từ hành lang tiến đến
Hắn dừng ngay mặt Diệp Bội Chi nhếch môi hỏi:
“Chi Chi nhận nữa ”