Gà Hầm Nấm - Chương 1
1.
Món gà hầm trong nồi thơm nức, tôi đang máy móc đảo đều bằng chiếc xẻng gỗ.
Phòng khách, ba mẹ, bà nội và em trai đang vui vẻ xem tivi.
Mẹ tôi hét lên: “Còn chưa xào xong hả? Đồ ch .t tiệt, lại lười nhác đúng không?”
Tôi nhìn mớ nấm đã rửa sạch, bưng lên đổ hết vào nồi.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi mới thực sự cảm nhận được, tôi đã sống lại.
Tôi đậy nắp nồi lại, trả lời mẹ:
“Mẹ, sắp xong rồi, nấm hầm lâu một chút mới thơm.”
Bà nội đứng dậy, vỗ tay nói: “Không được, tao phải vào bếp trông chừng, cái con ch .t dẫm này lại ăn vụng cho mà xem!”
Nói xong bà kéo ghế ngồi ngay trong bếp.
Tôi gượng cười: “Bà nội yên tâm, cháu không ăn vụng đâu.”
Bà nội hừ một tiếng: “Mồm miệng dẻo quẹo, tay chân lười nhác, mày nói không ăn là không ăn chắc? Mày lại đang dỗ ngon dỗ ngọt để tao không để ý mà ăn vụng nhiều hơn đúng không!”
Tôi cười trừ, không đáp lại.
Ha, tôi mà thèm ăn à? Tôi vẫn còn muốn sống đây.
Sau khi món gà hầm nấm hoàn thành, bà nội đích thân bê ra bàn ăn.
Tôi đứng trong bếp nhìn tay mình, vẫn chưa hoàn hồn khỏi niềm vui sống lại.
Mẹ tôi lại hét: “Vương Lai Nhi, ăn cơm thôi, còn chậm chạp gì nữa!”
Bà nội nói: “Gọi nó làm gì, nó không ăn chắc là không đói, để phần cho cháu đích tôn của tôi ăn thêm tí thịt!”
Tôi vội chạy ra, ngồi xuống bàn ăn.
Bà nội gắp đùi gà cho em trai: “Cháu đích tôn à, ăn nhiều vào, lớn lên mới khỏe mạnh.”
Rồi gắp cái còn lại cho ba tôi: “Con trai đi làm bên ngoài vất vả, cũng phải bồi bổ chứ.”
Phần còn lại của món gà cũng được chia hết, chỉ để lại ít nấm và nửa bát canh đưa cho tôi.
“Này, mày cũng nếm thử đi, đừng nói tao đối xử không tốt với mày!”
Tôi đẩy cái bát lại: “Bà nội, cháu là con gái, không xứng ăn đồ tốt thế này. Cháu nghe nói canh gà rất bổ, ba vất vả như vậy, để ba uống thêm đi ạ.”
Cả nhà ngạc nhiên nhìn tôi, ba nói: “Ừ, hiểu chuyện rồi đấy, biết hiếu thuận với ba rồi.”
Nói xong ông bưng bát uống sạch.
Ừm, nghĩ tới đời trước ông ép tôi ăn nấm độc, tôi chỉ mong có thể múc thêm vài bát nữa cho ông.
Ba mẹ và bà nội ăn rất nhanh, nhìn họ vét sạch thịt gà có độc trong bát, tôi hài lòng gật đầu.
Em trai còn nhỏ, ăn chậm, tôi cố tình nhìn chằm chằm đùi gà trong bát nó, còn liếm môi.
Nó thấy tôi thèm thuồng, liền bắt chước điệu bộ cả nhà: “Đồ bồi tiền hàng, nha đầu ch .t tiệt kia, mày không xứng ăn đồ ngon!”
Nói xong há to mồm cắn đùi gà, nhai lấy nhai để nuốt ừng ực.
Ba mẹ và bà nội nghe vậy, cùng nhau cười nở hoa.
Bọn họ thấy em trai tôi thật đáng yêu, thật lanh lợi.
“Nhỏ vậy mà đã biết giữ của, sau này nhất định giỏi kiếm tiền!” Họ vừa khen, vừa cười vui vẻ.
Tôi lặng lẽ gặm bánh bao, trong lòng cũng nở nụ cười sung sướng.
Tôi thật sự rất mong chờ cảnh họ trúng độc.
Bà nội nói với ba: “Mấy cây nấm này là anh cả mày bảo chị dâu mày dắt tao đi hái đấy, người ta bán ngoài chợ đắt lắm! Ngon ghê, mấy hôm nữa tao đi hái tiếp, xào chay chắc cũng ngon.”
Tôi thầm nghĩ, mấy hôm nữa chắc mấy người sẽ phải nằm trong quan tài rồi.
2
Hôm nay là sinh nhật em trai tôi. Nó là con trai duy nhất trong nhà, còn tôi – là con gái – thì đâu có được tính là “con” của cái nhà này. Con gái mà, sớm muộn gì cũng là người ngoài thôi.
Trên bàn ăn, ngoài món gà hầm nấm, hiếm hoi lắm mới có thêm hai món thịt. Thịt kho tàu đặt trước mặt em trai, bò kho đặt trước mặt ba. Trước mặt mẹ với bà nội là hai đĩa rau xào. Còn trước mặt tôi – chỉ là một dĩa dưa muối xắt sợi nhỏ.
Tôi cầm bánh bao, nhìn đống thịt trên bàn mà thèm đến chảy nước miếng, bị mẹ tôi cười nhạo:
“Thịt nhìn dính luôn vô con mắt rồi ha. Nhìn gì mà nhìn, muốn ăn thì tự gắp một miếng, nhưng nhớ là đừng có ăn nhiều, mày ăn hết rồi em mày ăn gì?”
Em trai nghe vậy thì la toáng lên:
“Đồ bồi tiền hàng không được ăn thịt! Đồ bồi tiền hàng không được ăn thịt!”
Bà nội thương nó, ôm nó vào lòng dỗ dành, thuận chân đạp tôi ngã nhào:
“Mày còn mặt mũi ngồi đây ăn hả? Đang yên đang lành tự dưng làm em mày khóc, cút đi! Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, đồ bồi tiền hàng. Không ăn hết nhà chắc mày không chịu nổi đúng không?”
Mẹ tôi sợ bà nội quay sang mắng bà ấy, liền hùa theo chửi tôi:
“Còn không mau cút ra ngoài? Lấy cái bánh bao ra ngoài mà ăn đi cho rồi.”
Vừa nói, bà ta vừa gắp cho ba, bà nội và em trai mỗi người mấy miếng thịt, dùng đúng đôi đũa lúc nãy đã gắp nấm độc.
Tôi cắn lấy cái bánh bao, chạy vụt đi, chui về cái giường nhỏ trong phòng chứa đồ.
Bọn họ mới là một gia đình. Còn tôi – một đứa bồi tiền hàng – thì tất nhiên không xứng làm người trong nhà rồi.
Kiếp trước, tôi cứ mãi không chịu nhìn thẳng vào sự thật đó. Còn cố ngăn họ ăn nấm độc, thậm chí lấy bản thân ra làm ví dụ chứng minh nấm thật sự có độc. Tôi còn hy vọng nếu họ thấy tôi trúng độc, họ sẽ đưa tôi đi cấp cứu.
Nhưng sau khi tôi ngã xuống, ba, mẹ và bà nội không một ai đoái hoài tới tôi. Tôi ôm bụng đau, bọn họ chỉ nói là do tôi một mình ăn hết cả nồi gà hầm nấm nên bị đầy bụng, không tiêu hóa được.
Bà nội còn xông vào đấm đá tôi túi bụi:
“Đồ con ranh! Ý mày là tao muốn đầu độc cháu ruột tao chết à?”
“Vương Lai Nhi, mày biết cái quái gì chứ? Bà bác mày là người bản xứ, từ nhỏ đã đi hái nấm. Có độc hay không bà ấy chẳng lẽ không biết? Mày biết thì hơn ai chắc?”
“Tao thấy mày thèm ăn thì có! Dám đổ đồ ăn của tao thì ăn cho bằng sạch đi! Trong nhà không có tiền để mày phí phạm!”
Họ nhét từng miếng thịt gà và nấm độc vào miệng tôi, rồi chê tôi ồn ào, nhốt tôi vào phòng, mặc kệ tôi đập cửa đến khản giọng cũng không ai trả lời.
Ý thức tôi dần mờ đi, hình như còn nôn ra máu, nhịp thở và nhịp tim chậm lại… Tôi đã chết vào đêm sinh nhật của em trai mình.
Sáng hôm sau, mẹ tôi gọi tôi dậy nấu bữa sáng. Đẩy cửa ra, thứ bà ta thấy là xác của tôi.
Bà nội lập tức chửi ầm lên:
“Chết ngày nào không chết, lại đúng vào ngày sinh nhật cháu tao, đồ xúi quẩy!”
Ba mẹ tôi nghe vậy cũng cau mày, đồng thanh nói tôi chết không đúng lúc:
“Nó chết cũng tốt, mình đâu cho nó được cuộc sống tử tế. Theo mình chỉ thêm khổ, sớm đầu thai vào nhà tốt hơn, được hưởng phúc rồi.”
Hừ!
Nếu vậy, kiếp này tôi sẽ không cản trở gia đình mấy người sớm được đầu thai vào nhà tốt nữa đâu.
Tôi nhớ mãi một câu mà tụi bạn cùng lớp từng nói:
Buông bỏ ảo tưởng muốn cứu người, tôn trọng vận mệnh của người khác.