Em Trai Nhỏ Khiến Ảnh Đế Lật Xe - Chương 4
12
Từ lúc tôi bị ép trở thành bạn diễn của Phó Tự, cái tên tổ tông khó chiều này cuối cùng cũng hết giở trò.
Cũng may là tôi không lộ mặt trên màn hình, nên khi đối diện với anh ta, tôi gần như không có biểu cảm gì.
Nhưng kỳ lạ thay, ảnh đế Phó lúc trước cứ than vãn không nhập vai nổi, nay lại diễn vô cùng nhập tâm.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi sâu thẳm đến mức khiến tôi sởn cả da gà.
Cảnh quay cuối cùng là một màn ôm nhau giữa trời tuyết rơi.
Ngay khi đạo diễn hô “Cắt!”, Phó Tự đột nhiên nghiêng mặt, hôn lên môi tôi.
Tôi giật bắn người, lập tức đẩy anh ta ra, lùi về sau một bước.
“Anh làm cái quái gì vậy?!”
Phó Tự nhún vai, mặt tỉnh bơ:
“Cảm xúc dâng trào, không kiềm chế được.”
“Anh bị điên à?!”
Tôi giận dữ xoay người định bỏ đi.
Nhưng vừa quay đầu lại, tôi liền bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Dục Hiểu đứng lặng trong đám đông, đôi mắt u ám như thể bị nhấn chìm vào vực sâu tuyệt vọng.
Tôi cười khẽ, đưa tay chạm nhẹ vào má anh ấy, cố tình nói:
“Anh chàng đẹp trai này trông quen quá nha.”
Dục Hiểu không nói gì, chỉ thẳng tay nắm lấy cổ tay tôi, kéo mạnh vào lòng.
“Anh đến đây làm gì thế?” Tôi ngước nhìn anh ấy.
“Đưa cơm cho em.”
“Vậy vào phòng nghỉ đi.”
“Ừ.”
Không thèm để ý ánh mắt tò mò xung quanh, tôi dắt anh ấy vào xe bảo mẫu.
Vừa bước vào trong, Dục Hiểu như một con sói hoang, đè chặt tôi xuống ghế, cắn xé mãnh liệt.
Rõ ràng… anh ấy đang cố gắng dùng cách này để phát tiết sự khó chịu trong lòng.
Khi kết thúc, tôi thở hổn hển, khó nhọc lên tiếng:
“Anh giận cái gì thế? Em và anh ta không có gì cả, chỉ là công việc thôi.”
Dục Hiểu bình tĩnh nhìn tôi, giọng trầm thấp:
“Anh không giận, anh chỉ đang… khử trùng cho em.”
Tôi: “…”
Khử trùng cái đầu anh á!!!
13
Từ sau hôm đó, Dục Hiểu cứ như đang thi đấu với ai đó, ngày nào cũng bám trụ ở phim trường.
Tôi vừa ăn miếng hoành thánh tôm mà anh ấy tự tay làm, vừa tò mò hỏi:
“Anh không phải đang chuẩn bị bài tốt nghiệp sao?”
“Chỉ cần có laptop, ở đâu làm cũng được.”
Anh ấy thản nhiên giúp tôi lau miệng, giọng điềm nhiên:
“Hơn nữa, em cũng mang laptop đến đây làm việc mà.”
“Được rồi.”
Vậy là kể từ đó, trên phim trường xuất hiện một cảnh tượng khá thú vị.
Tôi và Dục Hiểu ngồi một góc bàn, chăm chú gõ bàn phím làm việc.
Còn Phó Tự thì đứng trước phông nền giả, thay đổi đủ kiểu dáng chụp hình.
Hôm nay, đạo diễn gọi tôi qua xem lại cảnh quay.
Trong lúc tôi đang tập trung, Phó Tự lại lén lút đi gây sự với Dục Hiểu.
“Ngày nào cũng có mặt ở đây trông chừng, cậu bất an đến vậy sao?”
“Cậu sợ bạn gái mình sẽ nhìn tôi mà động lòng đúng không?”
Phó Tự nheo mắt, giọng điệu đầy chế nhạo:
“Nhưng mà… cũng phải thôi. Với điều kiện của cậu, ngoài Văn Lê—một cô gái mắt kém, đầu óc có vấn đề, chắc cậu cũng không tìm được ai khác đâu nhỉ?”
Dục Hiểu siết chặt tay, cố gắng đè nén cảm xúc, ánh mắt lạnh băng:
“Ngài ảnh đế cao quý mà lại rảnh rỗi đến mức đi khiêu khích một người vô danh như tôi—rốt cuộc là anh đang sợ hãi điều gì?”
Anh ấy chậm rãi nói từng chữ:
“Phó Tự, anh đã mất cô ấy rồi.”
“Bây giờ, Văn Lê là bạn gái của tôi.”
14
Cuối cùng cũng đến ngày quay cuối cùng.
Nghĩ đến việc chỉ cần chịu đựng thêm hôm nay là có thể tiễn được “Đại Phật” Phó Tự đi, tâm trạng tôi bỗng trở nên rực rỡ hơn hẳn.
Cảnh cuối cùng là chụp ảnh tạo hình chính thức trên phim trường tuyết nhân tạo.
Tôi và Phó Tự đứng trên nền tuyết giả, chuẩn bị tạo dáng.
Anh ta bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, giọng điệu có chút khó chịu:
“Bạn trai em có gì tốt mà đáng để em quý trọng đến vậy?”
Tôi nhướng mày, cười đáp:
“Nhiều lắm, kể cả ngày cũng không hết.”
Phó Tự cười nhạt:
“Hóa ra em thích kiểu bạn trai làm bảo mẫu.”
“Bây giờ mấy đứa trẻ ấy mà, vì tiền chuyện gì cũng dám làm.”
Tôi cười lạnh, không khách sáo mà đáp trả ngay lập tức:
“Anh cũng đâu có khác gì. Trước đây chẳng phải cũng thích mẫu bạn gái như vậy sao?”
“Tiếc là hồi đó anh chưa có tiền thôi.”
Phó Tự á khẩu.
Dù sao, năm xưa tôi cũng từng toàn tâm toàn ý chăm sóc anh ta, vậy mà kết cục vẫn là ly hôn.
Có lẽ nhớ lại điều này khiến anh ta khó chịu, nên anh ta tiếp tục châm chọc:
“Đúng vậy, trước đây em cũng từng chăm sóc tôi từng ly từng tí như thế.”
“Không biết cậu bạn trai hiện tại của em có đi vào vết xe đổ hay không.”
Tôi bình thản mỉm cười, giọng điệu nhẹ như gió:
“Tất nhiên là không rồi.”
“Những gì tôi đã trải qua, những tổn thương tôi từng chịu đựng—tại sao tôi lại để bạn trai mình chịu thêm lần nữa?”
“Anh ấy nấu ăn ngon, tinh tế, chu đáo, còn biết lập trình viết mã nữa.”
“Có cả đống công ty đề nghị lương cao để kéo anh ấy về đấy.”
Tôi nghiêng đầu, nhướng mày hỏi:
“Anh đoán xem, đến tuổi của anh bây giờ, thành tựu của anh ấy có vượt xa anh không?”
Phó Tự nghẹn lời.
Năm xưa, anh ta chỉ biết bắt tôi nhường nhịn và hy sinh.
Nhưng bây giờ, tôi và Dục Hiểu lại có thể cùng nhau phát triển, cùng nhau tiến bộ.
Nhìn chồng cũ bị chặn họng hoàn toàn, tôi không khỏi cảm thấy hả hê.
Giống như cuối cùng cũng có thể xả giận thay cho phiên bản yếu đuối, cam chịu của mình năm xưa.
15
“Cắt! Hoàn thành xuất sắc!”
Tiếng hô của đạo diễn vang lên, cả trường quay vỡ òa trong niềm vui.
Tôi cũng phấn khởi bước xuống sân khấu tuyết nhân tạo.
Nhưng đột nhiên—
Nền tuyết giả dưới chân bỗng nhiên lắc lư mạnh.
“A!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Phó Tự kéo vào lòng, ôm chặt bảo vệ.
Xung quanh trở nên hỗn loạn.
Âm thanh ầm ầm sụp đổ.
Tiếng người hét toáng.
Tiếng la hét thất thanh.
Tất cả hòa vào nhau, tạo thành một cảnh tượng náo loạn.
Phó Tự gánh trọn phần lớn cú va đập, đỡ tôi dưới thân.
Tôi giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng anh ta bất giác siết chặt vòng tay, giữ tôi lại.
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai—
Đó là âm điệu mềm yếu hiếm có của Phó Tự.
“Văn Lê, đừng động…”
“Cho anh ôm em một lát… cầu xin em…”
16
Tôi và Phó Tự được đưa đến bệnh viện.
Tôi chỉ bị xước da nhẹ, còn anh ta bị thương nghiêm trọng hơn.
Dục Hiểu không rời tôi nửa bước, gương mặt tràn đầy vẻ hối hận.
“Anh làm sao thế?” Tôi hỏi.
“Anh đã chạy quá chậm…”
Dục Hiểu ôm chặt lấy tôi, giọng khàn khàn:
“Anh sợ lắm… Sợ sẽ mất em.”
Tôi dịu dàng xoa đầu anh ấy, nhẹ giọng dỗ dành:
“Ngốc quá, lúc đó anh ở xa như vậy.”
“Chuyện này quá bất ngờ, không ai lường trước được.”
Dục Hiểu cắn môi, chậm rãi nói:
“Nhưng anh vẫn ghen tị…
Lúc xảy ra nguy hiểm, người ở bên cạnh em không phải anh.”
“…Chỉ là trùng hợp thôi.”
Tôi an ủi anh ấy, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thở dài khi nghĩ đến tình trạng của Phó Tự.
Dục Hiểu nhìn tôi chăm chú:
“Em lo lắng cho anh ta?”
“Lo lắng chứ.” Tôi đáp, nhưng ngay sau đó lại bổ sung:
“Nhưng em lo hơn về việc dư luận sẽ lan truyền như thế nào.”
Ca phẫu thuật của Phó Tự diễn ra thuận lợi, vết tụ máu cũng được xử lý kịp thời, không để lại hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng dù sao, tai nạn xảy ra trong dự án của công ty tôi.
Tôi không thể trốn tránh trách nhiệm.
Vậy nên, tôi đại diện công ty đến thăm hỏi anh ta.
Nhưng Phó Tự lại không hề trách móc.
Anh ta chỉ bình thản nói:
“Em không cần tự trách, vốn dĩ chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi.”
“Vừa hay, anh cũng có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi một thời gian.”
Lần đầu tiên kể từ sau ly hôn, chúng tôi mới có thể trò chuyện trong hòa bình như thế này.
17
Mặc dù Phó Tự tỏ ra rộng lượng, không truy cứu công ty tôi về sự cố tai nạn, nhưng tin tức ảnh đế bị thương trên phim trường vẫn bị rò rỉ ra ngoài.
Fan của anh ta cực kỳ chiến, chỉ trong thời gian ngắn đã đào ra được công ty tôi, đồng thời bóc cả mối quan hệ trong quá khứ giữa tôi và anh ta.
Không biết có phải có người cố tình dẫn dắt dư luận không, nhưng toàn bộ hướng gió trên mạng đều chống lại tôi.
Cư dân mạng trí tưởng tượng bay xa, bịa ra những câu chuyện khiến tôi cũng há hốc mồm.
-“Văn Lê ham giàu phụ khó, vứt bỏ Phó Tự khi anh ta chưa nổi tiếng, bây giờ thấy ảnh đế thành danh mới chạy về nịnh bợ.”
-“Tại sao lại xảy ra tai nạn đúng lúc đó? Quá trùng hợp, khó mà không nghi ngờ đây là một kế hoạch có chủ đích.”
-“Ha, Phó Tự toàn đại diện thương hiệu xa xỉ, thế mà lại hạ mình làm gương mặt cho một thương hiệu nội địa? Chẳng lẽ Văn Lê đang cố ‘đu fame’?”
-“Chắc chắn là chiêu trò PR rẻ tiền! Đúng là ghê tởm!”
Dư luận bùng nổ đến mức cổ phiếu của công ty tôi cũng bị ảnh hưởng.
Tôi đang triệu tập phòng PR để họp khẩn cấp thì nhận được điện thoại của Phó Tự.
“Dư luận đã phát triển đến mức này rồi, em định làm gì đây?”
Giọng anh ta vẫn còn chút yếu ớt sau phẫu thuật, pha lẫn sự mệt mỏi.
“Tôi nghe nói Lê An là công ty em vất vả gây dựng, em không muốn nó rơi vào khủng hoảng vì chuyện này đâu, đúng không?”
Tôi nhướn mày: “Có gì thì nói thẳng đi.”
Bên kia đầu dây, giọng nói của Phó Tự thấp xuống, mang theo sự trầm lắng:
“Văn Lê, chúng ta quay lại đi.”
“Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất.”
“Chúng ta từng chia xa vì sự non nớt, nhưng giờ cả hai đều đã trưởng thành, đạt đến đỉnh cao sự nghiệp.”
“Trải qua bao nhiêu thăng trầm, hóa ra người phù hợp nhất với anh vẫn là em.”
“Văn Lê, đây chính là cơ hội tốt nhất để chúng ta tái hợp.”
Tôi khẽ bật cười:
“Phó Tự, nếu anh không làm diễn viên, thì chắc chắn sẽ là một PR đại tài.”
Phương án của anh ta quả thực rất hoàn hảo.
Vừa có thể giúp anh ta xây dựng hình tượng si tình, vừa giúp công ty tôi giữ vững danh tiếng và lợi ích.
Nhưng…
Tôi không muốn dùng cách này.
“Chúng ta đã từng yêu, đã từng bên nhau.”
“Chúng ta kết hôn, rồi lại chia ly.”
“Đó là sự thật. Là quá khứ của chúng ta.”
“Không có gì phải che giấu, cũng không có gì phải hổ thẹn.”
“Tuy nhiên…” Tôi dừng lại một chút, giọng điệu bình thản.
“Bây giờ, tôi thực sự đã không còn yêu anh nữa.”
“Phó Tự, hãy công khai quá khứ của chúng ta đi.”
18
Tôi đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với một cơn bão dư luận dữ dội sau khi công khai chuyện cũ.
Nhưng điều bất ngờ là, phản ứng của dư luận lại nhẹ nhàng hơn tôi tưởng.
Hình như fan của Phó Tự đã được dặn dò trước, phần lớn đều bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.
Mặc dù vẫn có một số fan quá khích nhảy vào bình luận chỉ trích tôi, nhưng tôi mỉm cười đáp trả.
Tôi đăng một bức ảnh chụp chung với Dục Hiểu lên Weibo, kèm theo caption:
“Chị đây thích trai trẻ.”
Cuối cùng, Phó Tự cũng hiểu ra lập trường của tôi.
Anh ta tự mình lên tiếng bảo vệ tôi trên mạng:
“Đã từng yêu, đã từng lỡ mất. Chỉ mong cả hai đều bình an.”
—
Ngày xuất viện của Phó Tự, tôi vẫn đến thăm anh ta.
Dù sao, chúng tôi vẫn là đối tác trong công việc.
Phó Tự nhìn tôi, đột nhiên hỏi:
“Anh có phải lúc nào cũng chậm một bước không?”
Tôi mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
“Không đâu, chỉ là anh luôn yêu bản thân hơn.”
Dù là năm xưa giấu kín cuộc hôn nhân vì sự nghiệp, hay là ép tôi phải lùi về sau làm hậu phương, anh ta luôn đặt sự phát triển của bản thân lên trên hết.
Tôi thẳng thắn nói:
“Bây giờ, tôi chỉ muốn yêu chính mình trước.”
Phó Tự bật cười, giọng điệu có chút mỉa mai:
“Xem ra, em cũng không yêu cậu nhóc đó nhiều như anh tưởng.”
Tôi lắc đầu, bình tĩnh đáp:
“Anh sai rồi.”
“Tôi rất yêu anh ấy.
Nhưng chúng tôi không ép buộc nhau phải hy sinh vì đối phương.”
Phó Tự lặng thinh hồi lâu, rồi thở dài:
“Xem ra… anh không còn cơ hội nào nữa rồi.”
Tôi cười khẽ:
“Phó Tự, thực ra tôi không nghĩ anh yêu tôi nhiều đến vậy.”
“Chẳng qua là… cái tôi của anh không cho phép bị bỏ rơi mà thôi.”
“…Chỉ vì năm đó, người đề nghị ly hôn trước là tôi, đúng không?”
Phó Tự siết chặt nắm tay, giọng khàn đặc:
“Không phải.”
“Anh thích em.”
“Luôn luôn thích em.”
“Chưa bao giờ không thích…”
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy tuyệt vọng và đau đớn.
“Anh đã nghĩ rằng… chỉ cần dọn sạch đội ngũ quản lý cũ, giành lại quyền kiểm soát sự nghiệp, thì anh sẽ có cơ hội để giải thích những hiểu lầm năm xưa.”
“Anh chưa bao giờ có ý định rời xa em.”
Tôi bình thản đặt món quà xuống giường bệnh.
Nhẹ giọng nói:
“Nhưng tôi không có nghĩa vụ phải chờ đợi anh.”
Rồi tôi quay người, bước ra khỏi bệnh viện.
—
Vừa ra ngoài, tôi liền thấy Dục Hiểu đứng lấp ló ở góc hành lang, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
Tôi bật cười:
“Anh đang sợ gì thế?”
Dục Hiểu cúi đầu, giọng thấp xuống:
“Anh sợ… em sẽ không cần anh nữa.”
Tôi xoa đầu anh ấy, cười dịu dàng:
“Thay vì đứng đây suy nghĩ lung tung, sao không nghĩ xem tối nay ăn gì đi?”
Dục Hiểu lập tức nắm chặt tay tôi, mười ngón đan vào nhau.
“Về nhà đi, anh nấu cho em.”
19
Nhiều năm sau, tôi và Dục Hiểu kết hôn.
Thật ra, sau cuộc hôn nhân trước, tôi không quá khao khát chuyện tái hôn.
Tôi cảm thấy trạng thái hiện tại đã rất tốt rồi—cả hai cùng nhau tiến bộ, không ràng buộc, không bó buộc lẫn nhau.
Nhưng… bạn trai tôi lại không nghĩ vậy.
Anh ấy quậy phá đủ mọi chiêu trò để gây áp lực.
Cứ cách vài hôm lại phát ngôn đầy bi thương:
“Anh cứ sống trong thấp thỏm lo sợ…”
“Anh thực sự rất không có cảm giác an toàn…”
“Tại sao em có thể kết hôn với anh ta, nhưng lại không thể kết hôn với anh?”
“Là do anh không đủ tốt, hay do em không đủ yêu anh…”
Ngoài những lời oán trách đầy tính tiểu thuyết ngược, Dục Hiểu còn giữ thói quen động tí là đập phá nhà bếp.
Nhìn chồng bát đĩa vỡ vụn trên sàn, rồi lại nhìn đôi mắt long lanh đáng thương của anh ấy…
Tôi hít một hơi thật sâu.
Nhịn đi.
Người mình chọn, dù có quỳ cũng phải nuông chiều đến cùng.
—
Và thế là, trong một lần đang vận động kịch liệt trên giường, tôi bị cám dỗ mà buột miệng đồng ý kết hôn.
Kết quả là…
Người đàn ông phía trên càng hăng hái hơn.
Chiếc eo của chị đây, coi như bỏ luôn rồi.
—
Ngày kết hôn, khi trao nhẫn, Dục Hiểu đã xúc động đến mức bật khóc.
Anh ấy đã không còn là cậu bé năm xưa—người phải vất vả chạy ship đồ ăn chỉ để gom góp tiền viện phí.
Giờ đây, anh ấy đã khởi nghiệp thành công, nhận được quỹ đầu tư thiên thần, trở thành ngôi sao sáng trong giới kinh doanh.
Nhưng trước mặt tôi, anh ấy vẫn luôn đặt mình ở vị trí thấp hơn.
Dục Hiểu nắm chặt tay tôi, giọng nói nghẹn ngào:
“Khi ấy, anh đã từng nghĩ… nếu bà ngoại mất, anh cũng chẳng muốn sống nữa.”
“Anh không có gia đình, không có bạn bè.
Anh giống như một kẻ lạc lõng trên thế giới này, không nơi thuộc về, không biết ý nghĩa của cuộc sống là gì.”
“Nhưng rồi anh lại gặp em.”
“Văn Lê, em như một tên cướp vậy—đột ngột xông vào cuộc đời anh,
cướp đi tất cả tình cảm của anh, khiến anh cam tâm tình nguyện dâng hiến hết thảy.”
“Vợ ơi, anh yêu em.”
“Gặp được em, bóng tối trong anh cuối cùng cũng chạm đến bình minh.”
(Hoàn toàn văn)