Em Trai Nhỏ Khiến Ảnh Đế Lật Xe - Chương 2
5
Tôi đang vùi đầu vào đống báo cáo tài chính thì điện thoại bỗng đổ chuông.
“Alo, tôi là Văn Lê.”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, sau đó mới lên tiếng:
“Em đã xóa số của tôi rồi.”
Tôi nhìn lướt qua màn hình điện thoại.
Quả thật là một số rất quen thuộc, chỉ là không có tên trong danh bạ.
“Có chuyện gì không?”
“Cô tiểu thư Văn cuối cùng cũng chịu tỉnh ngủ rồi.”
“Hả?”
Tôi ngẩn người, chẳng hiểu nổi Phó Tự đang phát cái gì nữa.
“Văn Lê, em không có lương tâm thật đấy.”
Tôi dở khóc dở cười.
“Ảnh đế Phó, anh tự nhiên gọi tôi là có chuyện gì?”
“Chẳng phải công ty em chủ động mời tôi làm đại diện sao?”
“Hẳn là hai bên hiểu lầm thôi. Người quản lý của anh không biết Lê An là công ty của tôi à?”
“Trần tỷ đã bị tôi sa thải rồi.”
“Hả?”
Tôi hơi bất ngờ.
Người phụ nữ sắc sảo và dày dạn kinh nghiệm đó luôn thể hiện sự yêu thích dành cho Phó Tự, ai nhìn vào cũng có thể thấy rõ.
Nhưng cô ta rất hiểu quy tắc của giới giải trí, có quan hệ rộng và chiến lược cực kỳ khôn khéo.
Cô ta rất để tâm đến sự tồn tại của tôi.
Dù tôi từng là vợ hợp pháp của Phó Tự, cô ta vẫn định hình cho anh ta hình tượng nam thần lạnh lùng độc thân, không tiếc công sức gán ghép anh ta với đủ loại diễn viên trong những bộ phim khác nhau.
Vì có cô ta, tôi là một người không thể công khai tồn tại.
Nhưng cũng chính nhờ cô ta, chỉ trong vài năm, Phó Tự đã leo lên đỉnh cao danh vọng, trở thành ảnh đế thực thụ.
Có thể nói, không có cô ta, sẽ không có Phó Tự của ngày hôm nay.
Vậy mà giờ đây, anh ta lại có thể nỡ sa thải cô ta sao?
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười nhạt:
“Hồi đó chuyện tôi chấm dứt hợp đồng với Trần Kiến ồn ào đến mức ai ai cũng biết, vậy mà em còn chẳng hay tôi đã tự mở studio riêng?”
“Xem ra ba năm qua, cô tiểu thư Văn quả thực sống một cuộc đời không màng thế sự nhỉ?”
Phó Tự thở dài: “Studio là của tôi, tôi có toàn quyền quyết định.”
Thì ra bây giờ đội ngũ quản lý của anh ta đã thay đổi.
Bảo sao.
Nhưng tôi lại cảm thấy buồn cười.
Bây giờ thì chịu giải thích với tôi rồi sao?
Trước kia lúc nào cũng nói câu “Trần tỷ cũng chỉ muốn tốt cho anh.”
Đúng là đàn ông giả tạo.
“Vậy, anh thật sự muốn làm đại diện cho sản phẩm của tôi?”
“Văn Lê, em dắt theo cái món hàng nhái đó đến buổi công chiếu phim của tôi, chẳng lẽ không phải là để nhắc nhở tôi thực hiện lời hứa năm xưa sao?”
“Lời hứa gì cơ?”
Phó Tự im lặng.
Nhưng hơi thở của anh ta qua điện thoại lại trở nên nặng nề hơn.
“Văn Lê, em đúng là không có lương tâm mà!”
Nói xong, anh ta tức tối cúp máy.
Tôi vẫn ngồi yên tại chỗ, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu.
Rốt cuộc anh ta muốn gì đây?
6
Tình yêu khi bắt đầu luôn ngọt ngào, còn khi kết thúc lại chỉ toàn nuối tiếc.
Tôi và Phó Tự, từ thanh xuân vườn trường đến lễ đường, từng có quãng thời gian hạnh phúc.
Nhưng tiếc rằng, những lựa chọn khác nhau đã đẩy chúng tôi ngày càng xa.
Phó Tự yêu thích diễn xuất, bước chân vào giới giải trí. Còn tôi, vì sự nổi tiếng và tầm ảnh hưởng ngày càng lớn của anh ta, bị buộc phải lùi về sau.
Tôi không có sự nghiệp riêng, chỉ có một tình yêu trên màn ảnh nhỏ.
Anh ta diễn hết vai này đến vai khác, hóa thân vào đủ loại nhân vật, đắm chìm trong những mối tình giả tưởng.
Nhưng khi về nhà, đến một nụ hôn thực sự dành cho tôi, anh ta cũng chẳng thể làm được.
Anh ta chỉ biết yêu cầu tôi nhượng bộ, bắt tôi phải thỏa hiệp, hết lần này đến lần khác lặp lại: “Tất cả những điều này đều vì tương lai của chúng ta.”
Cùng với danh tiếng của anh ta, những tin đồn tình ái tràn lan cũng không ngừng dày vò thần kinh tôi.
“Phó Tự tay trong tay cùng nữ minh tinh nổi tiếng, cùng nhau qua đêm tại khách sạn.”
“Phó Tự và ngôi sao đang lên bùng nổ tia lửa tình yêu.”
“Phó Tự ân cần chăm sóc ảnh hậu, ánh mắt tràn đầy dịu dàng…”
Những lời đồn do cánh báo chí thêu dệt, anh ta chẳng buồn giải thích.
Mãi đến khi tôi tận mắt thấy tin nhắn riêng tư của một nữ diễn viên gửi cho Phó Tự—một bức ảnh đầy ám muội kèm theo lời mời đến khách sạn—tất cả đã hoàn toàn đẩy mối quan hệ giữa chúng tôi xuống vực thẳm.
Tôi gào lên trong phẫn nộ, điên cuồng chất vấn anh ta, giống như một kẻ mất trí thực sự.
Lúc đầu, Phó Tự còn chịu khó giải thích, nhưng dần dần, những lời giải thích đó biến thành trách móc:
Anh ta nói tôi vô lý.
Anh ta nói tôi không tin tưởng anh ta.
Tôi nhìn mình trong gương.
Mái tóc rối bời, đôi mắt tràn đầy hận ý, gương mặt méo mó vì căm phẫn.
Một người phụ nữ vừa xấu xí, vừa xa lạ.
Mà người đó lại chính là tôi.
Tôi bình tĩnh đề nghị ly hôn.
Lần hiếm hoi, Phó Tự để lộ sự kích động, cố gắng tranh luận với tôi, cố gắng giải thích.
Nhưng tôi không còn muốn nghe nữa.
Tôi thực sự quá mệt mỏi rồi.
Cuộc hôn nhân tồi tệ ấy đã bào mòn hết sức sống của tôi, biến tôi thành một con người hoàn toàn khác.
Tôi đã mất rất nhiều thời gian để vực dậy bản thân sau đó.
Cũng vào lúc ấy, tôi tự nói với chính mình:
Văn Lê, cả đời này, mày tuyệt đối sẽ không để đàn ông làm khổ mày thêm một lần nào nữa.
7
Xét đến mối quan hệ giữa tôi và Phó Tự, nếu bị cư dân mạng đào bới ra, chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận khủng hoảng truyền thông.
Thế nên, tôi đã để phòng marketing từ chối khéo lời mời hợp tác lần này.
Dù rằng hợp tác với Phó Tự sẽ mang lại lợi nhuận lớn, nhưng một ảnh đế vừa có nhan sắc, vừa có thực lực đâu chỉ có mỗi anh ta?
Nhưng tôi không ngờ…
Phó Tự lại đích thân đến công ty tôi.
Trợ lý của tôi hớt hải chạy vào, vẻ mặt kích động tột độ:
“Chị Văn Lê! Ảnh đế Phó! Ảnh đế Phó tự mình đến công ty chúng ta rồi!!!”
“Hả?”
Tôi ngơ ngác.
Vụ này chưa xong nữa sao?
Còn chưa đến văn phòng, tôi đã thấy một đám đồng nghiệp bu quanh cửa, hóng hớt xem Phó Tự.
“Tại sao không mời khách vào phòng họp?” Tôi hỏi.
Trợ lý lí nhí đáp: “Ảnh đế Phó nói là người quen cũ của chị, muốn tham quan văn phòng riêng của chị.”
“Tức là em để một người đàn ông lạ hoắc ở trong văn phòng tôi mà không lo lộ tài liệu mật của công ty hả?”
Lúc này trợ lý mới sực tỉnh khỏi cơn mê thần tượng, hoảng hốt nhận lỗi:
“Chủ tịch, em sai rồi! Em đi mời anh ấy sang phòng họp ngay đây!”
Tôi thở dài: “Thôi bỏ đi, lần này tạm tha. Nếu còn lần sau, tuyệt đối không dung thứ.”
“Dạ, dạ! Em hiểu rồi ạ!”
Vào văn phòng, trợ lý nhanh chóng giải tán đám nhân viên đang hóng chuyện.
Phó Tự ngồi ngay trên ghế của tôi, mắt nhìn xa xăm, không buồn ngẩng đầu lên đã châm chọc:
“Tiểu thư Văn đi làm muộn cũng quen thói nhỉ?”
Tôi cười nhạt:
“Xin lỗi nha, tôi là chủ, muốn đến lúc nào thì đến.”
“Nói mới nhớ, ảnh đế Phó đại giá quang lâm, đúng là hiếm thấy thật đấy. Vậy… anh đến làm gì?”
Phó Tự không trả lời thẳng, chỉ dùng cằm hất nhẹ về phía chiếc khung ảnh trên bàn làm việc của tôi:
“Cậu nhóc này trông cũng được đấy. Đã đủ tuổi trưởng thành chưa? Em cũng xuống tay được hả?”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta—là bức ảnh tôi và Dục Hiểu chụp chung.
Hôm đó, tôi đưa anh ấy đi Disney để tìm lại tuổi thơ.
Mọi trải nghiệm đều mới mẻ và thú vị đối với Dục Hiểu.
Cậu ấy hào hứng đến mức đã chủ động hôn tôi trước lâu đài, và bức ảnh này chính là khoảnh khắc ấy.
Sau này, Dục Hiểu còn lén đặt bức ảnh lên bàn làm việc của tôi, bộ dạng rất nghiêm túc nói:
“Bây giờ em là bạn trai của chị, phải tuyên bố chủ quyền.”
Tuy tôi cảm thấy hơi trẻ con, nhưng cũng không phản đối.
Tôi không có ý định chia sẻ quá nhiều về bạn trai hiện tại với chồng cũ, liền thẳng thắn hỏi:
“Anh đến tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Phó Tự khẽ nhíu mày—đây là biểu cảm khi anh ta cảm thấy bực bội.
Tôi bật cười châm chọc.
Dù đã ly hôn ba năm, tôi vẫn có thể nhận ra cảm xúc của anh ta.
Chỉ là, cảm xúc của anh ta không còn ảnh hưởng đến tôi nữa.
“Tại sao lại từ chối hợp tác?”
Phó Tự vẫn ngồi nguyên trên ghế của tôi, không có ý định nhường chỗ.
“Theo tôi được biết, mấy năm nay cô rất tập trung vào kinh doanh, muốn kiếm tiền đến mức mở rộng đủ mọi hướng. Ngay cả hợp tác với influencer cũng làm, vậy sao lại từ chối tôi?”
Anh ta dừng lại một chút, giọng điệu mang theo chút trêu chọc:
“Văn Lê, em đang sợ gì vậy?
Chẳng lẽ… sợ sẽ động lòng với tôi lần nữa?”
“Nếu em thực sự muốn quay lại, thì tôi cũng không—”
“Ảnh đế Phó, anh đóng phim nhiều quá nên tưởng mình là nhân vật chính ngoài đời thật à? Nhiều kịch quá rồi đấy!”
Tôi không chút lưu tình cắt ngang suy đoán của anh ta:
“Điều khoản ly hôn đã quy định rõ ràng: Không được nhắc đến quá khứ, không được lợi dụng nhau để PR. Tôi vẫn nhớ rất rõ.”
Phó Tự cười lạnh một tiếng: “Em nhớ rõ thỏa thuận ly hôn… nhưng lại quên mất lời hứa năm xưa.”
Anh ta nhìn tôi rất sâu, như thể tôi là một kẻ bội bạc.
Nhưng nhờ câu nói này, tôi mới nhớ ra cái gọi là “lời hứa” mà anh ta vẫn luôn canh cánh trong lòng.